Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 10




Sau khi đến Pháp, ngày tháng mới thực sự là buồn thê thảm. ỨngKhoan Hoài bận ngập đầu, còn ta thì chẳng đi tham quan được chỗ nào hết. Ngàynào cũng chỉ có thể dạo vòng vòng trong phạm vi 1km quanh khách sạn, sợ lạc đườngnên chẳng dám đi xa. Mỗi ngày đều ngồi ở một quán cà phê ngoài trời trầm tư,nhâm nhi cà phê; đến một ngày rời khỏi Pháp, e rằng ta sẽ mang theo một cái dạdày bị thủng vì uống quá nhiều cà phê mất. Không có hướng dẫn viên du lịch, tiếngPháp lại dốt đặc cán mai. Thôi thì dù sao ngày tháng cũng còn dài, ta cũngkhông cần phải vội vã đòi đi chỗ này chỗ nọ cho bằng được. Nhưng mà mấy ngày gầnđây trong lòng cứ có một cảm giác bất an khó chịu.

Bấm ngón tay tính toán, ta ra nước ngoài đã hơn hai mươingày. Có một cái dự cảm không hay cứ khiến lòng ta phiền muộn. Ta đang hy vọngdự cảm sẽ không trở thành sự thật. Hơn hai mươi ngày rồi, mà vẫn chưa thấytháng, ta nhớ vẫn luôn sử dụng bao mà! Trừ phi ta cũng gặp xúi quẩy giống như mẹ,dùng phải một cái bao thủng? Không thể nào? Ta không muốn có em bé đâu!

Nghe nói cứ mỗi mười cặp vợ chồng thì có một cặp không thểthụ thai, mà muốn có được con còn phải hao tổn bao nhiêu công sức tiền bạc nữachứ. Vì sao người mong thì không có, kẻ không muốn thì hết lần này tới lần kháctỉ lệ trúng thưởng lại cao khiếp người như vậy?

Aizz! Uể oải lê bước trở về phòng khách sạn, bắt đầu có cáicảm giác “tự làm, tự chịu”.

Do hai mắt cứ dán chặt dưới đất, không để ý đường đi, nên vừavào khách sạn, ta liền đụng phải một bức tường thịt rắn chắc, vội vàng nói lờixin lỗi: “Xin l…”

Chưa kịp nói xong, mặt của ta đã bị nâng lên một cách thô bạo,âm thanh cuối cùng đành tắc nghẹn luôn trong cổ họng. Nè… Nè… … Lâu Phùng Đường!

Ta bị hoa mắt rồi sao?

“Có vẻ như em sắp ngất rồi thì phải.” Hắn cười vô cùng thưthái. Nhưng trong mắt lại dâng đầy bão tố phong ba, chẳng có chút gì gọi là thưthái hết.

“Em…” Ta không thể thốt nổi một lời, cũng không biết nên nóicái gì.

“Đi thôi.” Hắn ôm ta, đi về hướng thang máy.

Chỉ một lát sau, ta đã ở trong phòng của hắn, nhưng mà ta vẫnchưa thể hoàn hồn sau cơn hoảng hốt.

“Đây… đây có thể xem là trên đất khách gặp cố nhân không?” Vấtvả lắm mới tìm lại được giọng nói của chính mình, một nụ cười cũng từ từ hiệnlên trên mặt. Dù gì đi nữa, ở một đất nước xa lạ mà gặp được đồng bào của mìnhcũng là một chuyện đáng vui mừng, huống chi lại còn quen biết nhau. Nhưng mà hắnlàm thế nào có thể tìm ra ta? À không, vì sao hắn lại đi tìm ta, tiếp đó mới đếntìm ra ta? Sự kinh ngạc của ta lớn hơn tất cả mọi thứ cảm xúc khác.

“Em có thể xem như đó là một sự “trùng hợp”, và hãy bắt đầugiải thích lý do tại sao ra đi.” Hắn ngồi ở trước mặt, tựa như một con hổ dữ bấtkỳ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào giết chết con mồi. Điều đó cho thấy cơn thịnhnộ tích tụ từ lâu của hắn giống như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.

Nhưng mà, hắn có nhất thiết phải tỏ ra giận dữ đến như thếkhông? Chẳng qua cũng chỉ là việc ta rời bỏ hắn thôi mà.

“Lâu Phùng Đường, vì sao anh lại nổi giận?”

Hắn trừng ánh mắt khó tin nhìn ta, dọa ta sợ đến mức lùi hẳnvào trong ghế sô-pha.

“Em ra đi không một lời từ biệt, tin tức bặt tăm, lại còn đichung với một người đàn ông, ngay cả một lời cảnh báo trước cũng không có. Sángsớm hôm đó em còn ngọt ngào vui vẻ ôm hôn anh chào buổi sáng, vậy mà đến chiềuem đã bặt vô âm tín! Tại sao anh không được tức giận?”

“Được rồi, không chào tạm biệt là lỗi của em, nhưng em làngười tự do, ra đi chắc chắn là điều tất nhiên, không phải đi vì đàn ông khác.”

Hắn nhìn ta chằm chằm:

“Anh biết. Bỏ đi theo đàn ông cũng không có nghĩa là có gì mậpmờ giữa hai người, anh nghĩ em vẫn còn thích anh đủ để không chấp nhận bất kỳngười đàn ông nào khác. Thế nhưng, anh nhất định phải cảnh cáo em, Nhậm Dĩnh, mộtngày nào đó khi em có người đàn ông nào khác, mà điều kiện của người đó không bằnganh, anh sẽ giết chết em.”

Lời đe dọa của hắn vô cùng nghiêm túc. Ta cười khan một tiếng,chẳng qua cho đến hiện tại ta vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh này, nên không cần lolắng gì cả. Nhưng mà lòng ta vẫn thấy rất nặng nề.

Hắn đưa tay ra kéo ta vào lòng, bắt đầu “bức cung”:

“Mau cho anh biết lý do em ra đi không lời từ biệt.”

“Dễ đoán thôi mà. Bởi vì nói lời chia tay với anh thực chấtkhông có tác dụng, anh đã có một lần “thành tích” lật lọng rồi.” Hắn chỉ cườikhì khì đáp lại. Ta nói tiếp: “Em nghĩ, mình cần tạo cơ hổi để cả hai chúng tatách nhau ra bình tĩnh lại. Em không muốn mình thích anh quá nhiều, cũng khôngmuốn lún sâu vào những khuôn mẫu tất yếu của tình yêu, vả lại, biết đâu còn cómột người đàn ông khác đang chờ em tìm thấy thì sao. Còn anh, là con trai duynhất của một ông chủ tập đoàn lớn, cuối cùng rồi cũng phải kết hôn sinh con,anh cũng nên đi tìm một cô gái tốt mà xây dựng một gia đình. Đừng lãng phí thờigian nữa. Anh không cảm thấy sống chung với nhau quá lâu, sẽ trở nên quá quenthuộc đối phương, cuộc sống sẽ từ từ trở thành một vũng ao tù hay sao?”

“Em đã chán cái cảnh chung sống với anh rồi sao?” Hắn hỏi.

“Không, em chỉ là không muốn bản thân ngày càng mê muội. Anhcũng biết, em nhất quyết không để bản thân mình coi trọng bất cứ thứ gì, em yêubản thân còn hơn yêu người khác, suốt đời cũng sẽ chỉ coi mình là trung tâm,không muốn suy nghĩ cho bất kỳ ai. Đương nhiên, em cũng sẽ không vì yêu anh màđể mình thiệt thòi.” Ích kỷ là bản tính của ta, tự do là thứ nhất định ta phảicó. Lại nói, tính cách của ta thực sự không có gì là tốt đẹp, trong lúc cả nhânloại ca tụng phẩm chất “hy sinh dâng hiến”, thì ta chỉ nghĩ làm thế nào để mìnhcó một cuộc sống tốt. Thực sự ta là một cô gái xấu tính.

“Được, nếu như em có thể ích kỷ đến cùng, như vậy nói choanh biết, sau khi rời bỏ anh, em có thấy hạnh phúc hơn không?”

Ta lắc đầu:

“Không, nhưng em ra đi là để ngăn ngừa tai họa chưa xảy ra.Em nghĩ rằng anh không nên tiếp tục chung sống với em nữa. Có lẽ đâu đó còn cómột cô gái hấp dẫn đang chờ anh phát hiện, một người có thể toàn tâm toàn ý yêuthương anh, xem anh như trời-đất-không khí của cô ấy.”

“Anh cần gì cái thứ tình yêu mệt mỏi đó?” Hắn cúi đầu hônta: “Em sợ anh sẽ chán ghét em hay là sẽ yêu em quá sâu đậm?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đang nói cái gì vậy?

Hắn lại nói:

“Em trước giờ chưa từng coi trọng bất cứ một việc gì, là bởivì em biết rõ đời người là vô thường, không có gì là không thay đổi. Vì sợ bảnthân mình rơi vào kết cục thương tâm, em biết “bản thân” mới là thứ duy nhất nắmchắc trong tay mình. Hơn nữa, em cũng sợ anh sẽ giống như những người đàn ôngkhác, sau khi yêu một cô gái rồi, liền buộc nàng phải hoàn toàn dâng hiến chìuchuộng, sinh con đẻ cái, coi sóc nhà cửa làm một người vợ hiền mẹ đảm, phụng dưỡngcha mẹ chồng, hy sinh tất cả vì chồng vì con, mà đánh mất đi sự tồn tại củachính mình.”

“Đó là hôn nhân.” Ta ngắt lời hắn.

“Đúng. Chỉ vì chúng ta nhất định sẽ kết hôn, cho nên anh phảinói trước với em, anh sẽ không bao giờ yêu cầu em làm những việc đó. Còn vềtình yêu —— em không cho là chúng ta vốn đã yêu nhau ngay từ đầu hay sao?”

“Hồi nào?” Ta tuyệt đối không tin.

Vẻ mặt hắn vừa muốn cười lại vừa có chút tức tối.

“Không có mới là lạ! Nếu như bộ não của em đừng một mực xemnhững công thức tình yêu cứng nhắc kia là thứ mà một người bình thường nào cũngphải trải qua, như vậy em sẽ phát hiện, thực ra chúng ta đã yêu nhau rồi. Chúngta không nuông chìu lẫn nhau, không đi xem phim, không uống cà phê, không trakhảo nhau, mỗi người đều có được tự do của riêng mình; thế nhưng khi chúng ta ởchung thì lại không hề gượng gạo, lại còn có thể tâm sự, có thể hôn nhau. Ainói đây không phải là tình yêu? Em cho rằng cứ phải nói những lời đường mật, cứphải sớm chiều bên nhau, cứ phải dán chặt mắt vào nhau thì mới là chuẩn mực củatình yêu hay sao?”

Ta há hốc mồm vì kinh ngạc, lời hắn nói như một cây búa tạ đậpnát những tư tưởng vững vàng của ta. Tại sao ta không biết việc ta và hắn đangyêu nhau? Ta cho rằng bọn ta chỉ là ngưỡng mộ lẫn nhau mà thôi, hắn quá lăngnhăng nên không thể yêu ta, ta cũng không trông mong điều đó.

“Em cho rằng chung sống một nhà thì phải như vậy.”

“Em nhìn thì có vẻ thông minh, nhưng thực ra là một cô ngốc.”Hắn đưa ra một kết luận không chút khách khí.

Đáng buồn thay, ta thật sự đồng ý điều hắn nói.

“Cho nên, em nghĩ, anh có thể không đi tìm em sao? Em có thểlang thang khắp chân trời góc biển, nhưng nhất định phải cho anh biết em đang ởnơi nào.” Hắn yêu cầu ta cho hắn một lời hứa hẹn nghiêm túc về việc này.

Bộ não của ta còn chưa kịp hoạt động bình thường trở lại, chỉcó thể gật đầu, không biết nên đối mặt như thế nào với cái tình huống mới phátsinh này. Ta và hắn đã phát minh ra một cách thức yêu đương mới rồi sao? Vì saongoài sự hài lòng ta còn có thể cảm nhận được sự tự do? Tình yêu chẳng phải làthứ trói buộc trái tim con người ta sao? Tuy vậy, cho dù mộttình-yêu-kéo-dài-năm-mươi-năm đã chứng minh điều đó là sự thật, cũng không cónghĩa là nó không có cách chú giải mới? Ta phải suy nghĩ về điều đó.

Nhưng trước tiên ta phải hỏi vấn đề khiến ta tò mò nhất:

“Rốt cuộc anh làm thế nào mà tìm được em?”

Có lẽ Lâu Phùng Đường thấy vẻ mặt ta không vui, nên không tiếptục vòng vo vấn đề yêu đương nữa, cho ta một ít thời gian để xả hơi, trả lời:

“Hai tuần trước, anh nhận được thư của em, liền vội bay sangAnh quốc, đương nhiên không biết tìm em ở đâu, may là còn có công việc làm anhbận rộn. Anh có một hợp đồng phải ký với công ty “Wilt”, nên quen được một gãcon lai phong lưu phóng khoáng, tên là Warren Wilt.”

“Hả?” Không thể nào? Không ngờ một kẻ chẳng liên quan gì lạigiúp hắn tìm được ta.

“Dĩ nhiên anh ta có nhắc tới một cô gái xinh đẹp đến từ ĐàiLoan, năm lần bảy lượt tán thưởng vẻ đẹp của con gái Đài Loan chúng ta, nhấtquyết đòi lần tới khi đến Đài Loan, anh phải giới thiệu cho anh ta một vài ngườiđẹp. Còn em, chẳng những cho anh ta biết tên, còn cho biết chuyện mình sắp sangPháp, không phải sao?”

Thật là, trên đời sao lại có những chuyện trùng hợp kỳ lạnhư thế?

Hắn lại nói:

“Vì anh còn có việc cần làm, nên phải trở về Đài Loan, liềnnhờ Warren Wilt tìm giúp danh sách các khách sạn ở Pháp. Cũng may anh biết emđi cùng với một người bạn hoạ sĩ, cái người một dạo bị anh tưởng là tình nhân củaem đó. Thông tin này vô cùng hữu ích, không lâu sau anh ta đã tìm được em choanh, cả nước Pháp chỉ có nơi này đang có triển lãm tranh quốc tế.”

“Sao anh biết được ảnh với em không có quan hệ?” Ta giở giọngchâm chọc.

“Bởi vì sau này anh có điều tra hắn mới biết được người hắnthầm mến chính là mẹ em.”

Ta gật đầu, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn:

“Thực là vất vả cho anh quá. Tìm tới tận đây, em rất vui khiđược gặp anh. Nhưng mà, em sẽ không kết hôn với anh đâu.”

“Chúng ta sẽ kết hôn, hơn nữa, còn là ngay ngày mai.”

Hai mắt ta trợn trắng:

“Ai cho phép anh—— “

“Không công khai, không đãi khách, không công bố thiên hạ.”Hắn nhẹ giọng trấn an ta.”Về điểm này anh rất cứng đầu, anh muốn em làm vợ củaanh. Nhưng ngoại trừ là vợ của anh ra, em sẽ không mất đi tự do của mình; emkhông cần làm Lâu phu nhân, chỉ cần làm vợ của Lâu Phùng Đường. Em vẫn có thểđi du lịch tùy thích, thậm chí ngưỡng mộ đàn ông cũng được —— có điều, nếu nhưem không còn yêu anh nữa, thì phải cho anh biết. Anh tin em sẽ không cùng lúcqua lại với người đàn ông nào khác trong khi vẫn yêu anh. Và anh cũng làm như vậy.Chúng ta sẽ tạo nên một hình mẫu chung sống chân thành thẳng thắn.

Trời ạ! Ta nghe xong mà lỗ tai vẫn còn lùng bùng:

“Nhưng còn người nhà anh —— “

“Trước khi ba mươi tuổi, anh đều tự mình giải quyết tất cả mọiviệc, không lý gì sau ba mươi tuổi có vợ rồi mà còn để người khác xen vào chuyệncủa mình. Người mà em cưới chỉ là một mình anh, và anh bằng lòng cho em tự do,đó là cách anh yêu chìu em.”

“Nhưng còn chuyện sinh con —— “

Hắn trả lời rất thận trọng:

“Chúng ta có thể tránh thai, không bắt buộc. Tuy nhiên, tỉ lệphòng tránh cũng chỉ được 99% thôi, một khi rơi vào trường hợp 1% còn lại, anhtuyệt đối không chấp nhận việc phá thai.”

Có vẻ như các điều kiện đó hoàn toàn lợi cho ta; thế nhưnglàm chồng như hắn cớ gì phải nhân nhượng ta đến mức đó? Chỉ cần một bên thấy miễncưỡng, thì cần gì phải kết hôn.

“Lâu Phùng Đường, anh đã cho em tự do, thì cần gì phải cướiem?”

“Thực chất anh cũng đang vì mình.” Hắn bế ta lên, đi về phíagiường, đặt ta nằm một bên, còn hắn thoải mái nằm bên cạnh dang rộng tay chân.

“Nếu anh muốn một cô vợ nhân danh tình yêu suốt ngày cứ bámdính lấy mình, thì anh sẽ không còn độc thân cho đến tận bây giờ, cũng khôngdùng tiền bạc để trao đổi quan hệ nam nữ. Bởi vì anh biết phụ nữ khi yêu sẽ trởnên cuồng dại chẳng khác gì một người điên. Có lẽ em vẫn luôn tự hỏi, vì sao mộtngười lăng nhăng như anh lại có thể bỏ qua mấy cô thiếu nữ vừa xinh đẹp, lạingây thơ trong trắng kia, mà chỉ muốn một cô gái có thành tích tai tiếng chẳngkém cạnh anh như em (mình nhớ anh điều tra giỏi lắm mà sao vụ ‘em Dĩnh có taitiếng hay không’ này anh vẫn gà mờ thế). Thế nhưng, so với cuộc sống trọn đời,thì cái màng trinh kia chẳng đáng để anh mang cuộc sống sau này của mình ra màđánh đổi. Anh yêu em vì sự tỉnh táo lý trí của em, cũng yêu em vì em không nhândanh tình yêu mà ghen tuông mù quáng. Nguyên tắc của anh là, nếu đã tin tưởng,thì không bao giờ được phép bắt bẻ, nghi ngờ. Nếu như anh đã nói yêu em, thì sẽkhông để em ngày nào cũng lôi câu “anh có yêu em không” ra mà hỏi như một conngốc. Nhưng em chính là một cô gái ngàn người có một, sẽ không bao giờ làm cáichuyện điên rồ đó. Nói như thế có nghĩa là anh cũng cần tự do, cần không gianriêng; cái cảm giác khi biết được trên đời còn có một người cùng chung tư tưởngvới mình quả thật là tuyệt vời. Nó thôi thúc anh nhất định phải cưới em, để emhiểu được chúng ta thuộc về nhau. Sự chia xa trong hơn hai mươi ngày vừa qua chỉcàng khiến anh phải nhanh chóng đưa ra quyết định này.”

“Trời ơi, thì ra chúng ta là những người cùng chung tín ngưỡng,em còn tưởng anh chỉ là một kẻ háo sắc mà thôi.” Ta cười, nằm chồm lên người hắn,nhìn vào mắt hắn: “Thế nhưng, một ngày nào đó nếu một người chán ghét người kiathì chúng ta sẽ làm gì? Kết hôn xong rồi lại ly hôn phiền phức lắm.”

Hắn giữ lấy khuôn mặt ta:

“Cả đời thì quá dài, nên anh không thể hứa hẹn trước điềugì. Anh chỉ có thể nói với em rằng, nếu như có một ngày chúng ta không còn yêunhau nữa, em vẫn sẽ là cô gái mà anh yêu thích nhất; chia tay rồi, cũng có thểlà bạn. Một trong những nguyên nhân của việc kết hôn cũng là đề phòng khi cócon thì còn có thể cho nó một tư cách hợp pháp.”

“Xem ra anh thực sự muốn có một đứa con thì phải?” Ta pháthiện hình như hắn rất yêu trẻ con.

Hắn lắc đầu:

“Anh thường tưởng tượng nếu như có một đứa con với em, nhấtđịnh là một chuyện rất đáng kỳ vọng. Tháng trước, anh chính là vì quá mong muốncó một đứa con nên mới đánh cược với em trong ba ngày đó. Thử nghĩ xem, một côcon gái, có tính cách của em, khiến cho cả đám đàn ông thất hồn lạc phách, đóchính là sự hãnh diện của một người làm cha.”

“Hả, ba em có bao giờ nghĩ thế đâu.” Ta hôn hắn.

Yên lặng một lúc, hắn ôm ta vào lòng. Nói nhỏ:

“Kết hôn nhé.”

“Ừ.” Ta cũng trả lời rất khẽ, cảm thấy rung động tận tâmcan.

Sau này thực sự có thể được tự do hay không? Ta không biết,nhưng bởi vì cuộc sống đối với ta là những cuộc phiêu lưu không ngừng nghỉ, nếunhư ta có thể yêu thích trò chơi nhảy Bungee, thì sao lại không dám đối đầu vớisự khiêu khích của hôn nhân dành cho mình?

Điều quan trọng là, người đàn ông này có cùng quan niệm sốngvới ta, đồng thời đã phá tan rất nhiều điều võ đoán của ta dành cho đàn ông.

Không ngờ hắn vẫn muốn ta, dù luôn tưởng rằng ta từng có rấtnhiều bạn trai, chắc hẳn hắn đã từng giằng xé nhiều lắm. Thế nhưng, hắn biết rõtương lai quan trọng hơn quá khứ; ta ngưỡng mộ hắn. Ngày sau muốn tìm được mộtngười đàn ông tuyệt vời hơn hắn nhất định không phải là chuyện dễ.

Nhưng mà, tương tự, nếu như hắn yêu thích ta, nhất định cũngsẽ không tìm được một cô gái nào đặc biệt hơn ta.

Có thể yêu nhau trong bao lâu không quan trọng, quan trọnglà … ta yêu hắn, hắn cũng yêu ta, ngay bây giờ, ngay phút giây này; và mỗi mộtkhoảnh khắc đều là một sự vĩnh hằng.

Hắn kéo ta đứng dậy:

“Em cười gì đó?”

“Sắp làm cô dâu rồi, không nên cười hay sao?”

Hắn mỉm cười, đương nhiên sẽ không tin câu trả lời lấy lệ củata.

“Đi thôi, chúng ta đi mua lễ phục, tuy rằng sẽ không có nhiềungười được nhìn, nhưng dù tự mình vui vẻ thì cũng không nên làm qua loa.”

“Đương nhiên.”

Ta ngẩng đầu nhìn vị hôn phu tương lai của mình, hắn cũngnhìn ta, cả hai đều đánh giá đối phương trong một vai trò khác và bằng một conmắt khác.

Hắn nở nụ cười trước:

“Hài lòng không? Lâu phu nhân?”

“Với tư cách một người chồng mà nói, thì 100% khiến em đượcnở mày nở mặt.”

“Em cũng vậy.”

“Vậy anh cũng hài lòng chứ, Nhậm tiên sinh?”

Hắn ôm ta đi ra ngoài, cười nói:

“Để cho công bằng, hoặc là chúng ta sẽ không sinh con; hoặclà phải sinh hai đứa. Một đứa họ Nhậm, một đứa họ Lâu mới được.”

“Chúa ơi, vậy quá tuyệt!” Ta bắt đầu cân nhắc khả năng này.

Ta nghĩ cuộc sống sắp tới chắc chắn là đáng trông đợi, tâmtrạng vô cùng phấn khích. Sau khi bước ra khỏi khách sạn, mặt trời mùa đông ấmáp tỏa nắng, ta với hắn cùng nhìn nhau cười.

Có một ngày, ta sẽ nói cho hắn biết, ta chưa từng có một ngườiđàn ông nào khác, có lẽ để đến khi ta bảy mươi tuổi hãy nói! Nhưng mà nếu hắnđã không ngại, đương nhiên đây chỉ là một việc nhỏ không cần bận tâm, chuyện hệtrọng lúc này chính là: bọn ta sắp kết hôn rồi.

Tuyệt vời, chính xác là như thế.

HẾT