Hôm nay Lộ Thanh Nhi mặc một chiếc váy rời màu đen qua gối, xoè nhẹ phần đuôi, cùng chiếc áo sơ mi trắng rớt vai, đóng thùng gọn gàng, tóc xõa thướt tha, chân mang hài guốc thấp, tay cô vẫn mang chiếc túi đựng vài quyển vở, với khuôn mặt mỹ miều chỉ điểm tô một ít son thì đã là quá đủ.
Tần Thiên Vũ thì vẫn trăm bộ như một, hôm nay anh cũng mặc bộ vest đen, phối áo sơ mi trắng bên trong, cùng chiếc caravat nổi bật.
Hai người họ vừa bước vào, mọi ánh nhìn đều hướng về phía họ, vì Tần Thiên Vũ không phải là nhân vật tầm thường, không tính trong giới hắc đạo, chỉ mỗi địa vị trên thương trường của anh thôi, thì đã đủ áp đảo hơn cả vạn người trong tích tắc. Lúc này Lộ Thanh Nhi mới phát giác mình bị anh ta đánh lạc hướng, dắt mũi đi mà không biết.
Đám phóng viên không biết từ đâu kéo đến ồ ạt. Lộ Thanh Nhi không biết trốn ở đâu, liền chôn mặt vào người Tần Thiên Vũ. Vì cô rất sợ, sợ mình bị đưa lên báo, sợ mẹ cô biết chuyện, sợ bạn bè nhìn thấy. Sợ người khác sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khinh khi.
Hôm nay đáng lý ra đám phóng viên đến là để chụp ảnh những tác phẩm được đấu giá cùng bộ trang sức độc nhất vô nhị của một nhà thiết kế nổi tiếng người nước ngoài.
Nhưng lạ thay, không biết nhân vật bí ẩn nào mà đã mua đứt bộ trang sức đó, trước khi buổi đấu giá được bắt đầu với giá là 350 tỷ, sở dĩ họ bảo là mua đứt vì với cái giá cao chót vót đó ai mà dám tranh. Họ thông qua người quen bên trong mà biết được, nhưng chưa biết có chính xác hay không. Cho nên buổi đấu này, có lẽ chỉ còn mang hình thức, mọi người vẫn đang bàn tán nhốn nháo.
Không ngờ Tần Thiên Vũ lại xuất hiện ở đây, mà còn gặp được cảnh tượng anh đang ôm một cô gái nhỏ nhắn trông rất ngọt ngào, trước giờ chưa từng có.
Đám phóng viên liền không chần chừ mà vây lấy cùng vô vàng câu hỏi. Vì trước giờ Tần Thiên Vũ không mấy khi xuất hiện ở những nơi thế này, cũng không mấy khi nhận lời mời phỏng vấn. Vì ai cũng biết anh rất bận. Nên họ không bỏ lỡ thời cơ mà hỏi huyên thuyên.
Tần Thiên Vũ không nói bằng lời, anh đáp trả họ bằng cử chỉ yêu thương, anh vuốt ve người con gái trong lòng, hôn lên mái tóc Lộ Thanh Nhi một cái thấm thiết. Rồi nhanh chóng phát tay ý bảo họ dừng lại không chụp nữa, không biết từ đâu hai vệ sĩ bước ra, ngăn từ phía sau. Tần Thiên Vũ bất ngờ bế xổm Lộ Thanh luồn qua đám đông, bước vào một căng phòng Vip có thể nhìn thấy bên ngoài sân khấu nơi sắp diễn ra phiên đấu giá.
Cả sảnh người kích động xôn xao, dù Tần Thiên Vũ không nói câu nào nhưng với đám phóng viên đã là rất thỏa mãn, có thể đây là một khởi đầu cho vô vàng bài viết có cánh mà họ sẽ dàn ra.
Lúc này, một nhân viên phục vụ mang nước trái cây và rượu vào. Tần Thiên Vũ cầm lấy ly rượu, đặt vào tay cô ly nước trái cây.
Lộ Thanh Nhi nhận lấy mà giận đến run rẩy, vì ở đây chỉ có anh và cô, cô không thể nhịn thêm một giây nào nữa, liền quát lớn với anh. "Anh là cố ý đúng không?"
" Đúng!"
Tần Thiên Vũ nói nhún vai tùy ý, mặc Lộ Thanh Nhi mặt tối đen lườm anh thế nào, anh vẫn thản nhiên lắc nhẹ ly rượu vang đỏ óng ánh trên tay, uống một ngụm chậm rãi, rồi lại bất ngờ đặt vào môi cô một chiếc hôn, đôi môi anh còn nồng nàn mùi rượu.
" Anh cố ý đó thì làm sao? Anh đã nói rồi, cấm em bén mãn với thằng nào. Lần này anh không chấp nhặt với em, nhưng chỉ cần có lần sau, hay lần sao nữa, anh nhất định sẽ moi mắt từng thằng một, nếu em dám nói cười với thằng nào." Anh nghiến răng ở lời cuối với ánh mắt sắc bén.
" Anh.." Lộ Thanh Nhi rợn người trừng anh đến sắp rơi cả mắt “lại là nổi máu ghen” cô thật sự nghẹn lời với người này, nhưng cô nào có, chỉ mình anh là cô đã đủ mệt mỏi lắm rồi làm gì có tâm tư mà đặt ai vào mắt nữa.
Một người đàn ông mập mạp gấp gáp bước vào, ông ta mang đến đưa cho Tần Thiên Vũ một chiếc hộp rất sang trọng và một mẫu giấy, anh xem qua một lượt, thì liền ký tên vào.
Lộ Thanh Nhi vẫn đang rất tức, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã níu tay cô ra về. Theo sau là hai vệ sĩ, mọi người đều hướng về anh với vẻ mặt khó hiểu, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, tại sao Tần tổng vừa vào thì đã ra, trên mặt ai cũng hiện rõ một dấu chấm hỏi to đùng, không biết đây là tình huống gì.
Đi được một đoạn, Tần Thiên Vũ bất ngờ bế xổm cô lên ung dung sải bước
“Á.. tôi tự đi được” Lộ Thanh Nhi giật mình vòng tay ôm lấy cổ anh nói
“Anh biết em đi được, nhưng anh thích..”
“Người ta nhìn kìa, xấu hổ quá đi” Lộ Thanh Nhi nói chôn mặt vào ngực anh
“Kệ họ, nhưng nếu em không thích anh cũng có thể..”
Lộ Thanh Nhi liền đặt ngón tay lên môi anh, ngăn lời phía sau. Tần Thiên Vũ liền nở nụ cười mút lấy ngón tay cô.
Lộ Thanh Nhi liền rũ mắt với người này cô thiệt là hết cách.
-------------------