Yêu Em Hơn Tất Cả: Bảo Bối Của Lòng Anh

Chương 14: Chỉ cần em vui là được




" Anh.."

         

" Ba mẹ nói gì hoài dạ? Có cho người ta ngủ không thế?" Giọng nói non nớt rũ rượi vì buồn ngủ vang lên.

         

Lộ Thanh Nhi liền trừng mắt lo lắng. "Tiểu.. tiểu Trạch.."

         

" Xin lỗi nhé con trai! Ba mẹ lớn tiếng quá rồi. Thôi con ngủ đi, ba nên đưa mami con về phòng thì hơn''  Tần Thiên Vũ ngồi dậy xoa xoa đầu con trai nhỏ giọng.

"Được. Bái bai".

         

Tần Khải Trạch vừa dứt lời, Tần Thiên Vũ đã bế xổm Lộ Thanh Nhi một mạch thẳng về phòng.

          

'' Tần Thiên Vũ anh lại muốn làm gì nữa đây?" Lộ Thanh Nhi giật mình vòng tay ôm lấy cổ anh, nói rồi đánh vào người anh.

          

" Em nói xem? " Em đánh thức nó rồi em phải chịu trách nhiệm chứ ” Tần Thiên Vũ nói rồi đặt lên môi cô một chiếc hôn

“Ai đừng có nói bậy. Thả tôi xuống” Lộ Thanh Nhi hai má ửng hồng nói vùng vẫy đánh vào người anh.

“ Thả, từ từ thả. Nếu em muốn nằm ở giữa đường, anh cũng không có ngại đâu”



“Lưu manh”

          

 

Đến nửa khuya, Lộ Thanh Nhi cứ suy nghĩ lung tung, mãi vẫn không ngủ được.

Tần Thiên Vũ bất ngờ vòng tay ra phía trước, vuốt ve khuôn mặt mỹ miều của vợ.

Lộ Thanh Nhi có chút giật mình, vì anh ôm cô bất động đã rất lâu, nên cô cứ nghĩ là anh đã ngủ..

" Sao anh còn chưa ngủ?"

" Bảo bối của anh còn chưa ngủ thì sao anh ngủ được..hửm…" Tần Thiên Vũ nói rồi hôn lên tóc cô.

" Anh sẽ.. ly hôn với tôi thật sao?"

Tần Thiên Vũ liếm môi, lời nói khựng lại mấy giây

" Không phải em muốn vậy à?"

Lộ Thanh Nhi liền ngồi bật dậy, nhìn anh với vẻ chán ghét đầy nghi hoặc, kích động lớn tiếng. "Có phải anh lại có ý đồ gì không? "

Tần Thiên Vũ mỉm cười nhìn vợ một lúc thở dài rồi ngồi dậy, ngón tay dịu dàng mơn trớn lên khuôn mặt mỹ miều "Bảo bối đừng có suy diễn lung tung rồi lại không ngủ được. Anh thì có ý đồ gì? Còn không phải vì em đòi sống đòi chết muốn ly hôn với anh sao, hửm..? Anh đã từng nói, nếu đó là điều em muốn, anh nhất định sẽ chiều theo ý em"

" Tôi không tin anh đâu. Có phải anh lại muốn làm gì với người nhà tôi không? Hay là anh muốn chia cắt tôi và con trai tôi?"

Tần Thiên Vũ không vội đáp lời nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn dài. Đắp chăn lại cho cô rồi mới nằm xuống đáp lời.

" Ngủ đi, anh sẽ không bao giờ làm vậy đâu. Còn về tiểu Trạch, con cần có em hơn anh. Nhưng em phải biết, tiểu Trạch là đứa trẻ bướng bỉnh lại rất thông minh. Nên em đừng có quấy, đợi anh chuẩn bị xong mọi thứ, anh sẽ tìm cơ hội nói với con. Có chịu không? "



Lời vừa thốt ra, khiến trái tim cô bỗng đau quặn thắt. Lộ Thanh Nhi vội vàng xoay mặt về hướng khác không dám nhìn thẳng vào anh, nước mắt cô không biết tự lúc nào đã rơi ra ướt đẫm. Đáng lý ra khi nghe được lời này, cô nên cảm thấy yên tâm, cảm thấy vui mới phải, nhưng cô không hiểu tại sao bản thân lại đau lòng đến thế này.

Cô cố kìm lòng, lạnh giọng tiếp lời anh: "Anh sẽ làm vậy thật sao? Tôi có thể tin anh không? Năm đó vì để có được tôi anh không từ thủ đoạn, đánh đập ba tôi uy hiếp cả nhà tôi, anh đã hứa với tôi những gì, anh chắc chắn rằng chỉ cần tôi kết hôn với anh anh sẽ thay đổi, nhưng sau đó anh đã làm gì? Anh vốn dĩ chưa từng thay đổi. Hay đó là thay đổi anh muốn cho tôi thấy?"

Tần Thiên Vũ liền thả tay ra, ngồi bật dậy, ánh mắt né tránh không nhìn cô.

" Sao đột nhiên em lại nhắc về chuyện đó? Dù anh rất không muốn để em đi. Nhưng lần này chắc chắn anh sẽ làm được.

Không với bất kỳ ý đồ nào hay lý do gì hết. Tất cả những gì anh làm đều là vì em. Em muốn nghĩ anh thế nào cũng không sao. Chỉ cần em vui là được"

Nói rồi anh đứng dậy mở cửa ra ngoài "Em ngủ đi, anh sang phòng bên cạnh"

Người đã đi mất chỉ còn âm thanh truyền lại.

Lộ Thanh Nhi nghe được lời này và thái độ tránh đi của anh, cô còn đau đớn hơn. Cô cũng không biết mình đang trông đợi điều gì, phải chăng là một lời giải thích. Cô rất giận bản thân mình, rõ ràng là rất căm ghét anh ta, nhưng tại sao lại đau lòng đến như vậy..

 

Hôm nay tiểu Trạch đi học về lại muốn đá bóng với a Vỹ. Lộ Thanh Nhi thấy không có việc gì làm nên vào phòng vẽ tranh sắp xếp lại một số thứ.

Hoàn thành bức tranh vẽ dở dang hôm bữa mà cô có hơi ngẩn người, không biết tiểu Trạch vào lúc nào bất ngờ lên tiếng làm cô giật mình.

“Mami ơi, mami đang vẽ ba sao?” cậu bé nói chỉ tay vào bức tranh

Lộ Thanh Nhi khựng lại vài giây “ Không phải con muốn mami dạy con vẽ ba sao? Có còn muốn vẽ nữa không”

“Có ạ”

Lộ Thanh Nhi xoa đầu con mỉm cười, lấy giấy bút ra hai mẹ con bắt đầu phát họa.