Lộ Thanh Nhi trên đường đi học về, vừa đến trước cổng nhà, thì gặp phải một toán người từ bên trong bước ra, ai cũng có thân hình cao to vạm vỡ, nhưng nhìn thoáng qua là biết không phải người đàng hoàng.
" Các.. các người là ai? Các người đến nhà tôi làm gì?" Lộ Thanh Nhi cảm thấy sợ hãi.
" Đương nhiên là muốn đến rước em rồi. Biết điều thì đi theo chúng tôi luôn bây giờ đi". Một người trong số đó lên tiếng
" Các người đang nói gì.. tôi không hiểu. Tại sao tôi phải đi cùng các người?"
Cả đám bỗng cười phá lên một cách vô lại.
Từ trong nhà mẹ và cậu em trai lê lết ra, nước mắt dàn dụa, hét to.
" Bọn chúng bắt chị đó".
" Chạy đi con gái! Chạy càng xa càng tốt"
Lộ Thanh Nhi nhìn bà rồi hốt hoảng quay người bỏ chạy, nhưng ngay lập tức đã bị đám người đó chặng lại, hai người đàn ông nhanh tay giữ chặt lấy cô.
" Định bỏ chạy sao cô em?" Một người khác bước đến trước mặt cô, hắn ta nói rồi vuốt ve gương mặt mỹ miều diễm lệ của cô với ánh mắt thèm thuồng.
" Em gái phải cảm thấy may mắn vì trời đã ban cho một sắc vóc hơn người, được lọt vào mắt xanh của người có máu mặt và địa vị nhất của cái thành này."
Mẹ cô vội chạy ra định tìm cách cho cô thoát thân thì liền bị bọn họ giữ lại.
Lộ Thanh Nhi cố vùng vẫy, hét to. " Thả tôi ra, địa vị máu mặt gì chứ, tôi không gây thù chuốt oán gì với mấy người hết".
" Cô em thì không, nhưng Lộ Nhàn, người cha yêu quý của em gái thì có đó. Ông ta đang vay nợ của chúng tôi rất nhiều tiền, giờ đã tới thời hạn phải trả, nhưng phá sản rồi, không trả nổi, giờ còn đang nằm trong tay của chúng tôi đây. Không muốn ông ta chết thì ngoan ngoãn đi theo"
" Tôi không tin đâu? Mấy người nói bậy, thả tôi ra." Lộ Thanh Nhi hét to, nước mắt cô cứ thế mà lăn dài.
" Muốn thả thì cũng được thôi. Nhưng nợ cha thì con trả. Chỉ cần cô em chịu đi theo chúng tôi. Ông chủ tôi đã nói, chỉ cần em thỏa mãn một đêm ân ái là sẽ được xoá đi một khoảng kha khá đấy. Còn nếu không thì chờ nhặt xác của lão già ấy đi, ha.." Hắn ta nói rồi cả đám liền nhìn cô cười phá lên một cách vô lại.
Vừa nghe được lời này, cô tưởng chừng như sét đánh ngang tai, mặt mày cô không còn giọt máu. Hai chân thì đã nhũn ra không còn đứng vững, hoàn toàn chỉ dựa vào hai người đàn ông đang giữ lấy cô.
Mà lúc bấy giờ ở cái thành này, hai người có máu mặt và địa vị lẩy lừng nhất nhì ai ai cũng biết, chính là cái tên Tần Thiên Vũ và Huỳnh An Bằng. Nhưng cái tên mà cô nghe thấy nhiều nhất chính là Tần Thiên Vũ. Nổi tiếng ngang tàn, lạnh lùng xem mạng người như cỏ rác, hễ ai mà đắc tội với anh ta thì chỉ có đường chết.
Thế lực ngầm của cả thành này hầu như đều bị anh ta thâu tóm, cũng là người luôn đeo bám lấy cô suốt mấy tháng qua.
" Con cứ mặc kệ, đừng tin lời lũ côn đồ như chúng nó."
Mẹ Lộ Thanh Nhi vừa hét dứt lời đã bị chúng tát mấy bạt tay, đứa em trai hốt hoảng khóc thét lên cũng bị chúng đánh cho ngất đi.
" Các người dừng tay lại, không được ức hiếp họ".
Mặc cho Lộ Thanh Nhi có khóc lóc la hét thế nào, họ vờ như không nghe thấy. Vung tay một cách tàn độc. Nhìn thấy mẹ mặt mày đầy máu dường như cũng đã ngất đi, cô thật sự không thể kìm lòng.
" Được." Lộ Thanh Nhi bất ngờ hét lớn. "Tôi đi cùng các người là được chứ gì". Cô nhỏ giọng ở lời cuối, hai hàng nước mắt rơi trong sự chết tâm đau đớn.
Bọn chúng liền dừng ngay lập tức. Cười phá lên với giọng điệu đắc chí. "Phải đồng ý sớm thì có tốt hơn không"
Tập đoàn Giai Thuỵ
" Tần tổng! Bớt giận. Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm thấy..."
Người đàn ông nói chưa hết câu, thì một cước bất ngờ đã đập thẳng vào mặt.
" Cái lũ phế vật tụi bây, chỉ có một người phụ nữ cũng không bảo vệ được. Tao vừa về là đã xảy ra chuyện. Nếu cô ấy mà mất đi một sợi tóc nào, tao thề sẽ cho chúng mày chết không có chỗ chôn."
Tần Thiên Vũ nỗi trận lôi đình la hét lớn tiếng, ai cũng đều sợ hãi, tím tái mặt mày, quỳ lạy xin tha.
"Tần tổng tha mạng. Chúng tôi thật sự không dám lơ là. Nhìn thấy Lộ tiểu thư đã về đến cổng nhà chúng tôi mới..''
" Mày còn dám ở đây giải thích với tao hả?"
Không chờ hết lời, Tần Thiên Vũ đã ném ly rượu vang trên bàn thẳng vào đầu của hắn ta làm mãnh vỡ văng tung tóe, máu ngay lập tức đã tuôn ra ướt đẫm.
'' Xin lỗi Tần tổng, tổng giận bớt giận"
Ai cũng đều sợ đến run lẩy bẩy, quỳ gầm mặt trên sàn.
Tô Lập gấp rút từ ngoài chạy vào, ghé tai Tần Thiên Vũ thì thầm, dường như đang nói về điều gì đó.
Vừa nghe xong anh liền kích động đứng bật dậy. " Xem như mạng chúng mày lớn, tự mà kiểm điểm bản thân đi cho tao."
Nói rồi anh vội khoác áo ra ngoài, không một phút chậm trễ. Cả đám liền nhìn theo mừng rỡ khi biết bản thân vừa thoát được một kiếp nạn. "Đội ơn Tần tổng tha mạng!" Bọn họ đồng thanh hét lớn dập đầu cảm kích liên hồi.
Nhà kho cảng Nam Thành
" Tần đại thiếu gia, tôi không biết mình đã đắc tội gì với cậu? Tôi.."
Người đàn ông lớn tuổi còn chưa nói hết lời, Tần Thiên Vũ đã bước tới nắm đầu ông ngửa ra sau, tát mấy bạt tay liên tục thật mạnh.
" Mẹ nó, ông là người hay sức vật, đến cả con gái của mình sinh ra mà ông cũng dám tính kế?"
Ông ta đau đến không thở nổi, máu trong miệng cũng đã trào ra, nhưng vừa nghe được lời này thì ông ta liền hiểu được ý của Tần Thiên Vũ, liền nhanh miệng đáp lời không dám chậm trễ. " Ra là Tần đại thiếu gia nói Thanh Nhi, ba cái chuyện đàn bà có gì đâu mà khó, nếu Tần đại thiếu gia đã thích, tôi cũng sẽ tìm cách để nó đến hầu hạ để cậu được thỏa mãn"