Không sai, để nói về An An thì riêng chỉ có đôi là giống Mộng Ánh, còn lại từ gương mặt đến tính cách hoàn toàn đều giống Đinh Tuấn Trạch. Nên khi đặt anh và An An ngồi cùng nhau thì An An chẳng khác nào là một bản sao của Đinh Tuấn Trạch cả.
An An hai mắt tròn xoe len nhìn Đinh Tuấn Trạch, rồi chuyển ánh mắt đầy nghi vấn sang phía cô, Mộng Ánh hiểu dõ suy nghĩ của con gái mình nên gật nhẹ đầu một cái như đã xác nhận câu nói của Đinh Tuấn Trạch là thật và giải đáp thắc mắc của An An đang suy nghĩ.
Sau cái gật đầu của Mộng Ánh thì không còn một hành động hay lời nói của ai nữa. Đinh Tuấn Trạch không nhận được câu trả lời nào của An An nên hơi có chút thất vọng, anh không trách con bé được, đến người lớn cũng phải có thời gian để làm quen một điều gì đó thì đứa trẻ nào cũng vậy đều cần có thời gian để làm quen thôi.
Lái xe quay trở về nhà, An An đưa mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh rồi hỏi:
- Mẹ…sao chúng ta không về nhà với cô Nhi Nhi?
Đinh Tuấn Trạch xoa nhẹ đầu An An khẽ nở trên môi một nụ cười nhẹ rồi nói:
- Vì đây là nhà của mẹ An An, nếu con muốn về để chú gọi cô Nhi Nhi đến đón nhé nhưng mẹ con sẽ không được đi cùng đâu!
- Không không…An An sẽ ở đây cùng mẹ. (An An nói)
Anh nhẹ nhàng bế An An xuống xe rồi đi vào trong nhà trước. Mộng Ánh đứng nhìn căn biệt thự trước mắt, đã năm năm trôi qua nhưng xung quanh vẫn không hề thay đổi, chỉ khác vườn hoa hồng trước đó ở rìa cổng đã tàn rồi…
Ăn xong bữa tối, cô đặt An An xuống lên giường, nằm ngả sang bên cạnh, vừa vô lưng vưa khe khẽ hát ru những bài mà An An thích. Đinh Tuấn Trạch ngồi cạnh giường nhìn cả hai, dưới ánh đèn mờ, mắt anh như dòng nước. An An nằm trong lòng cô, thỏ thẻ nói:
Mẹ ơi, chú giận An An sao?
Mộng Ánh ngoái đầu nhìn Đinh Tuấn Trạch, cười nhẹ định giải thích thì anh đã ngồi dịch vào mà nói trước:
Làm sao mà giận?
Im lặng một lúc, Đinh Tuấn Trạch lại nói tiếp:
An An, lần sau con đừng gọi thế, gọi chú là ba được không?
Căn phòng tràn trề ấm áp, đáp lại anh chỉ là bầu không khí im lặng, Đinh Tuấn Trạch cười nhạt, anh quay người sang ôm cô.
Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mờ, An An gối đầu trên cánh tay của Đinh Tuấn Trạch ngủ rất ngon. Một giọng nói trầm ấm thốt lên, anh dùng bàn tay kia lâu nước mắt chô cô mà nói:
Sao em vẫn chưa ngủ?
Mộng Ánh hỏi lại:
Còn anh, sao anh chưa ngủ, đang nghĩ gì sao?
Trong bóng tối, nghe thấy Đinh Tuấn Trạch thở dài, rồi mới trả lời:
Ừm, đang nghĩ em đã sống như thế nào trong xuất năm năm qua!
Em sống tốt mà, An An rất ngoan, không bao giờ quấy em.(Mộng Ánh nói)
Đinh Tuấn Trạch nghiêng mặt sang, nhếch mày lên mà nói:
Tốt thật! Tốt mà năm năm thay việc đến đến bảy lần!
Cô không biết nói gì giả vờ nhắm mắt ngủ. Im lặng bao trùm lấy căn phòng. Đinh Tuấn Trạch kéo nhẹ người cô xích vào lòng, hai cơ thể sưởi ấm cho nhau trong đêm tối như những lời yêu thương không thể diễn tả hết bằng lời nói.
Đinh Tuấn Trạch nhắm mắt miệng nói giọng nhỏ:
Ngủ đi, mai anh đưa em về gặp ba mẹ!
Nói xong Đinh Tuấn Trạch ngoảnh mặt sang chỗ khác không nói nữa, Mộng Ánh cố gắng nhìn vào mặt anh nhưng tiếc là đã bị bóng tối chê phủ lấy rồi. Đúng là con người ta khi ở trong bóng tối sẽ trở nên bất lực trước mọi thứ.
Một đêm ngắn ngủi trôi qua, Mộng Ánh vẫn nằm ngủ trên giường nhưng nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng cười phát ra từ phòng bếp. Cô nhăn mặt ngồi dậy đi xuống bếp, đến cửa, cô nhìn thấy Đinh Tuấn Trạch đanh bế An An ngồi ăn sáng.
Chiếc áo sơ mi trắng của anh bị bôi lem nhem, phàn vải trước ngực đều bị dính màu nước cam ép, tay áo đều bị dính màu bơ vàng nhạt nhìn bẩn đến mức có thể bỏ đi được rồi.
An An kéo phần chân váy của mình lên chìa cho anh xem, mếu náo nói:
Ba ơi~bẩn váy của An An rồi!
Chữ “ba” từ miệng An An khiến Mộng Ánh có chút bất ngờ, trong lòng không giấu khỏi sự hạnh phúc, không biết bằng cách nào mà Đinh Tuấn Trạch đã biến An An của ngày hôm qua còn luôn né tránh anh, vậy mà hôm nay lại ngoan ngoan gọi anh là “ba”. Cô bây giờ chỉ muốn đi lại thật nhanh hội nhập cùng nhưng cố đứng lại xem hai ba con kia định làm gì tiếp theo.
Đinh Tuấn Trạch ở bên trong vui vẻ bóm bánh kem cho An An, dỗ nhóc con kia uống sữa:
Không sao, lát ba sẽ mua cái khác cho con!
Nhìn xuống mấy chiếc đĩa thủy tinh trống trơn trước mặt, Mộng Ánh thầm đoán hai ba con đã ăn sạch các thứ trong tủ lạnh rồi, thế mà anh vẫn vỗ vai An An hỏi:
Con muốn ăn nho không?
Thấy An An gật đầu lia lịa, cô chỉ muốn chạy lại cầm quả táo đỏ trên bàn gõ vào đầu anh. Mộng Ánh đi đến, giật đĩa nho chín mọng trên bàn lại, lườm anh một cái mà nói:
Anh định cho con bội thực à? An An, con lên phòng thay quần áo khác đi, cô Nhi Nhi đã đem đến hôm qua rồi, mau còn đi học nữa!
An An vừa nghe nói phải đi học, mặt ỉu xìu, hai mắt cụp xuống, ngón tay vặn vẹo vào nhau, đưa cắp mắt long lanh lên nhìn Đinh Tuấn Trạch.
Đinh Tuấn Trạch thấy bộ dạng của An An có chút mềm lòng trước nhóc con này, hùng hồn phán:
An An hôm nay sẽ nghỉ, nhưng chỉ một hôm nay thôi nhé!
Mộng Ánh ngơ ngác nhìn hai ba con nhà kia vui vẻ tươi cười trước câu nói của Đinh Tuấn Trạch, An An híp mắt mà nói:
Dạ, mai An An sẽ đi học ạ!
Con lên phòng thay đồ đi, chúng ta sẽ đi gặp ông bà nội. (Đinh Tuấn Trạch nói)
An An nghe vậy liền tụt xuống khỏi vòng tay của anh, mỉm cười hồn nhiên trả lời “vâng”, rồi chạy lên trên phòng. Mộng Ánh lúc này mới đánh nhẹ vào mặt anh mà nói:
Nuông chiều con bé vừa thôi!
Đinh Tuấn Trạch ôm nhẹ vòng eo cô, đưa răng cắn vào hõm cổ rồi trả lời:
Anh chỉ bù đắp cho con bé thôi!
Bù thì bù, nhưng đừng để An An ngoan ngoãn của em thành An An xuất ngày chỉ nhõng nhẽo đòi sự nuông chiều là được!(Mộng Ánh nói)
Đinh Tuấn Trạch hít mùi hương từ hõm cổ cô, ngầm ngừ trả lời:
Ừm.
Cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn sáng qua loa rồi đứng dậy chuẩn bị đến Đinh Gia như dự định. Tới nơi, một nhà ba người từ từ bước vào trong. Đinh Tuấn Lâm và Mạo Dung cũng sớm nhận được thông báo từ trước nên đã đứng chờ ngoài cửa từ sớm.
Đinh Tuấn Trạch bước vào trước, Mạo Dung ngó ra nhìn một lượt rồi hỏi:
Ánh Ánh và cháu nội của mẹ đâu?
Mộng Ánh lúc này mới từ ngoài bước vào, gương mặt có chút ngại ngùng, khẽ cúi đầu chào Mạo Dung và Đinh Tuấn Lâm:
Con chào hai bác!
An An nắm tay cô cũng cúi đầu theo mẹ mình mà chào:
An An chào ông bà ạ!