Một tuần sau khi trở về Trung Quốc, cuộc sống cũng dần đi vào ổn định, Mộng Ánh sớm đã tìm được trường học mới cho An An, còn cô và Diệp Nhi vẫn chỉ có thể bịt kín khẩu trang mới có thể đi ra ngoài.
Sáng thứ hai của tuần mới, sau cả một đêm bàn việc với Diệp Nhi thì hôm nay, Mộng Ánh trên tay cầm tập hồ sơ và đơn xin việc của mình nộp vào tập đoàn TKNK của Đinh Tuấn Trạch. Sau khi đưa An An tới trường, cô mới đến tập đoàn.
Bước xuống chiếc xe taxi, mặc trên mình bộ váy trắng dài quá đầu gối, mái tóc xoăn hàng ngày đã được búi lên gọn gàng chỉ để lại ít tóc mái rẽ ra hai bên. Mộng Ánh đứng trước cổng một lúc, lấy hết dũng khí hít một hơi thật sâu, cô mới từ từ từng bước nhấc gót đi vào bên trong.
Bước lại chỗ tiếp tân, cô cúi nhẹ người mỉm cười thân thiện rồi nói:
Xin chào, tôi đến để phỏng vấn thì cần đi đến tầng nào ạ?
Cô tiếp tân vui vẻ đáp lại sự lịch thiệp của Mộng Ánh mà trả lời:
Cô là Rias đúng không? Vậy cô lên tầng 12 phòng số 4 nhé, hôm nay chỉ có một mình cô nên chủ tịch đã điều thư kí Trần xuống để phỏng vấn ạ!
Mộng Ánh gật nhé đầu đáp “vâng” rồi quay lưng rời đi, đi đến đúng phòng mà cô tiếp tân ở dưới chỉ, Mộng Ánh gõ nhẹ cửa rồi nói vọng vào bên trong:
Có ai ở bên trong không ạ? Tôi đến để phỏng vấn!
Trần Phong trong lúc chờ người đến phỏng vấn liền ngồi tranh thủ xem qua mấy tập tài liệu, sau một lúc chờ đợi cuối cùng người phỏng vấn hôm nay cũng đến, cậu nghe tiếng liền nói vọng ra bên ngoài
Vào đi!
Nghe được câu trả lời, Mộng Ánh mới đẩy cửa bước vào, Trần Phong mới đầu không để ý mà chăm chú vào sấp tài liệu trên bàn, Mộng Ánh ngồi yên vị xuống chiếc ghế đối diện im lặng không nói gì. Thấy đối phương im lặng, Trần Phong mới ngước mặt lên cùng với lời nói:
Để hồ sơ ứng tuyển của cô lên bàn rồi giới thiệu về…
Cổ họng cậu cứng ngắc khi nhìn thấy gương mặt của Mộng Ánh, Trần Phong đơ người, mắt mở to lên một chút so với lúc nãy, giọng lấp bấp hỏi:
M…Mộng…Ánh?
Cô cười nhẹ gật gật đầu trả lời:
Phải!
Trần Phong như không tin vào mắt mình, cậu chớp chớp mắt, vội vàng cầm lấy tập hồ sơ của cô lên mà mở ra xem đi xem lại, Trần Phong nhăn mặt nhìn lên Mộng Ánh rồi nói:
Là cô thật à?
Ừ, không phải tôi thì là ai? (Mộng Ánh nói)
Sau khi đính chính lại một lượt lần cuối cùng, Trần Phong lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại của mình gọi cho ai đó, một lúc sau đầu dây bên kia mới phản hồi lại, cậu với giọng vừa vui mừng nói vào điện thoại:
- " Ngài mau xuống phòng phỏng vấn ngay đi, nhớ trước khi xuống chuẩn bị tiền như lời hứa của ngài chuyển cho tôi nhé!"
Mộng Ánh biết trước là Trần Phong vừa gọi cho Đinh Tuấn Trạch nên cô cũng không mấy thắc mắc hay một chút khó hiểu nào trên gương mặt. Dù bên ngoài đang thổ lộ sự đắc ý của mình, nhưng trong lòng đang lo lắng nôn nóng, cô sợ rằng khi Đinh Tuấn Trạch nhìn thấy cô sau năm năm xa cách sẽ nhìn cô bằng ánh mắt không chào đón mà kinh tởm con người cô.
Trần Phong sau khi tắt điện thoại, cậu cứ ngồi ở bên nhìn chằm chằm vào người cô không nói gì khiến Mộng Ánh có chút khó chịu không thoải mái mà nói:
Sao anh nhìn tôi như nhìn thấy ma vậy? Hay mặt tôi dính gì?
Trần Phong lắc đầu, lấy lại phong độ ho ho vài tiếng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi trả lời lại:
Mới đầu tôi tưởng cô là ma thật, vì ở đây ai cũng nghĩ là cô đã chết từ năm năm trước rồi, nhưng do Đinh Tổng cố chấp nên vẫn cho người ra sức đi tìm cô xuất bao nhiêu năm qua, thậm trí còn hậu tạ cho người tìm ra cô đấy!
Mộng Ánh nghe xong chỉ biết im lặng cười trừ, thấy cô im lặng, Trần Phong liền lên cơn tò mò hỏi tiếp:
Mà năm năm qua cô đi đâu vậy, sao tự nhiên bây giờ lại xuất hiện như thần thế?
Mộng Ánh liếc mắt qua nhìn con người với gương mặt đầy tò mò đang mong muốn nhận được câu trả lời kia mà trả lời vỏn vẹn đúng hai chữ khiến Trần Phong im re không nói gì nữa:
Nhiều chuyện!
Vừa dứt câu xong, một lực tác động của ai đó khiến cánh cửa chốc mở ra, một người đàn ông vận âu phục chỉ một đen từ ngoài bước vào không một tiếng gõ cửa. Với chất giọng lạnh lùng nhưng vô cùng thân quen khiến máu của Mộng Ánh đang sục sôi cũng nguội bớt, tiếng thét trong đầu cũng phải tạm ngừng:
Gọi chuyện gì?
Trần Phong hất mặt chỉ tay về chiếc ghế Mộng Ánh đang ngồi rồi nói:
À à…kia thưa Đinh Tổng!
Trong khoảnh khắc ấy, Mộng Ánh xoay chiếc ghế lại, cô bây giờ chỉ muốn chạy lại ôm anh thật chặt để vơi đi nỗi nhớ trong lòng mình, Mộng Ánh trấn tĩnh đứng dậy nhìn vào ánh mắt Đinh Tuấn Trạch nghiêm lạnh, tinh tường nhìn thấu tâm can người khác, cúi nhẹ người rồi lên tiếng:
Chào Đinh Tổng!
Ba chữ vừa thốt ra từ miệng của Mộng Ánh làm anh đứng đơ người, nhịp tim cũng chậm đi vài nhịp. Bốn mắt nhìn nhau không một cái chớp mắt, Trần Phong cũng từ từ bỏ ra khỏi phòng rồi đóng nhẹ cửa lại.
Tiếng đóng cửa khiến cả hai thoát ra khỏi ánh mắt của đối phương, Đinh Tuấn Trạch ánh mắt lạnh lẽo ban nãy bây giờ lại chuyển sang màu hồng đỏ như sắp khóc. Anh từ từ tiến lại phía Mộng Ánh đang đứng, vô thức nói:
Mộng Ánh!