Đã thông báo cho ba mẹ của Đinh Tuấn Trạch chưa?
Trần Phong lắc đầu trả lời:
- Tôi không có số liên lạc của họ.
Mộng Cao Lãnh nghe xong liền đứng dậy ra hiệu cho Trần Phong cùng mình đi ra ngoài. Bây giờ trước phòng phẫu thuật của anh chỉ còn một mình Mộng Ánh ngồi thẫn thờ ở đó không quan tâm đến mọi chuyện đang diễn ra xung quanh mình. Đinh Tuấn Trạch ở bên trong đây là lần thứ hai anh nằm trên giường phẫu thuật, anh một mình chiến đấu với tử thần để dành lấy sự sống.
Tuy bản thân cô không làm gì sai, nhưng trong lòng vô cùng ray rứt khó chịu, nếu anh mà có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Một lúc lâu sau người y tá với khuân mặt vội vã đầy mệt mỏi hấp tấp mở cửa chạy ra, Mộng Ánh đứng dậy chạy lại nắm lấy tay người y tá, nói:
- Cô ơi, có chuyện gì vậy?
Người y tá gạt tay Mộng Ánh ra, rồi nói:
- Chúng tôi đang rất gấp, mong cô đừng làm phiền!
Mộng Ánh chưa kịp nói thì người y tá đó đã đi mất, chỉ nghe thấy y tá nói qua loa thông báo:
- Bệnh nhân tại phòng phẫu thuật số 4, đang trong tình trạng nguy kịch cần chuyển đến phòng phẫu thuật đặc biệt!
Mộng Ánh chưa kịp hiểu thì giường mà Đinh Tuấn Trạch đang nằm để phẫu thuật được đẩy ra. Xung quanh giường là một tấm kính bảo vệ vi khuẩn và các máy móc hỗ trợ cung cấp oxi. Mộng Ánh hiểu ra nước mắt dần rơi xuống gò má nhưng lại vội lau đi, Mộng Ánh hiểu rằng bây giờ không phải lúc để cô rơi nước mắt.
Một lúc sau, Mộng Cao Lãnh quay lại thấy vậy Mộng Ánh nheo mày hỏi:
Sao anh biết mà lên được đây vậy?
Mộng Cao Lãnh ngồi xuống ghế thở dài một tiếng rồi nói:
Lúc nãy y tá thông báo, và Đinh Tuấn Trạch chuyển lên đây là do ba mẹ của nó yêu cầu và tình trạng hiện giờ đang trong cơn nguy kịch là thật.
Mộng Ánh hỏi tiếp:
Vậy ba mẹ của anh ấy đâu?
Hiện giờ đang ở nước Anh, bây giờ đang chuẩn bị về Trung Quốc.
Mộng Ánh gật đầu không nói gì thêm, vì ở đây là khu phẫu thuật dành cho những ca đặc biệt nên rất ít người qua lại ở đây, bầu không khí cũng vì thế mà yên lặng, nhưng yên lặng ở đây không phải là bình yên mà là sự yên lặng đến đáng sợ.
Thời gian trôi dần, từ lúc cuộc phẫu thuật bắt đầu thực hiện cho đến bây giờ cũng đã gần ba tiếng đồng hồ rồi. Chỉ nghe qua vài lời của một số y tá nói lại rằng cuộc phẫu thuật sắp hoàn thành. Nhưng càng nói thì trong lòng cô càng bồn chồn hơn, vì không biết bao nhiêu câu nói như vậy rồi mà ánh đèn của phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt.
Mộng Cao Lãnh nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, bây giờ cũng đã gần hai giờ chiều rồi, ngồi bên cạnh cô em gái của mình đang gương mặt đầy sự lo lắng, liền an ủi:
Đừng lo, Đinh Tuấn Trạch sẽ ổn thôi.
Đôi mắt của Mộng Ánh vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng phẫu thuật. Nghe tiếng Mộng Cao Lãnh nói,cô chỉ cười nhẹ rồi nói:
Vâng.
Đèn phẫu thuật bên ngoài cuối cùng cũng tắt, cánh cửa dần mở ra. Bác sĩ đứng ra thực hiện cuộc phẫu thuật cho anh bước ra ngoài, gương mặt đã thấm mồ hôi, ông thở dài một cái rồi nói:
Người nhà của bệnh nhân là ai?
Mộng Cao Lãnh bước lại, nghiêm giọng nói:
Là tôi, có chuyện gì sao bác sĩ.
Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Do anh hưởng đến não bộ phận điều khiển cơ thể tạm thời vẫn chưa ý thức được nên chúng tôi chưa thể đoán được khi nào bệnh nhân sẽ tỉnh lại, và nếu não không ý thức được trong thời gian dài sẽ dẫn đến nguy cơ trở thành thực vật.
Nói rồi ông rời đi, Mộng Ánh ở phía sau đã nghe được hết tất cả, đây có khác gì một tia sét đánh ngang tai, cô đơ người không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, thực vật sao? Cái cảm giác đó rất khó tả, nếu điều đó thật sự xảy ra chắc cô khó mà sống được.
Đinh Tuấn Trạch được đưa đến phòng hồi sức, người nhà không được phép ra vào tự nhiên, vì hiện giờ cơ thể của anh quá nhạy cảm, cũng do trước đây anh đã từng trải qua cuộc phẫu thuật ghép tim, mà lần này trong lúc va chạm giữa hai xe đã làm ảnh hưởng đến trái tim đó, mà hiện giờ nhịp tim đập rất yếu đồng nghĩa với việc hô hấp của anh là rất khó, nếu tiếp xúc nhiều với không khí bên ngoài sẽ ảnh hưởng nặng đến sức khỏe của anh.
Nói như vậy là tất cả mọi người chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn anh qua tấm kính ở cửa ra vào. Mộng Cao Lãnh vỗ nhẹ vai cô, nói:
Đi về đi, hay chờ nó tỉnh rồi mới chịu về?
Mộng Ánh lắc đầu nói:
Chắc là vậy!
Ba mẹ Đinh Tuấn Trạch chắc cũng sắp đến rồi, bây giờ hãy về đi nghỉ ngơi rồi đến.
Cô không nỡ đi về, nhưng nghe Mộng Cao Lãnh nói thì sau một lúc suy nghĩ, cô đã quyết định nghe theo anh mình. Bây giờ có quay trở về tập đoàn thì cô cũng không tập trung vào công việc được nên đã trở về nhà.
_________________________________________________
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha.
Luôn luôn thành công trong học tập và công việc, và luôn hạnh phúc bên gia đình người thân của mình nha ????????