Đinh Tuấn Trạch ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi . Người tài xế khởi động xe , mắt nhìn về phía trước tập trung lái xe , giọng nhẹ nhàng hỏi :
- Thưa Đinh tổng chúng ta sẽ đi đâu ạ .
Đinh Tuấn Trạch liếc mắt sang nhìn cô , Mộng Ánh nhanh nhẹn trả lời lại :
- Đến trung cư VB .
Người tài xế kia gật đầu một đáp:
- Vâng.
Mộng Ánh đơn giản chỉ cần nói ra tên trung cư mà mình đang sống cũng đủ để người tài xế kia biết phải đi đường nào . Khoảng 30 phút sau chiếc xe dừng lại trước cổng của một toà trung cư cao cấp , Mộng Ánh định bước xuống xe thì bị Đinh Tuấn Trạch nắm tay kéo lại , Mộng Ánh bị kéo ngồi xuống ghế cô quay đầu lại nheo mày hỏi :
- Có chuyện gì sao , không có chuyện gì thì buông ra cho tôi còn đi vào .
Đinh Tuấn Trạch nhàn nhạt nói :
- Tôi muốn vào nhà của người yêu mình .
Mộng Ánh phản bác trả lời ngay lại :
- Không ! đừng mơ tưởng vào nhà của tôi và tôi nói cho anh nhớ tôi không phải là người yêu anh .
Đinh Tuấn Trạch cười khẩy một cái rồi nói :
- Không cho tôi cũng vào , tôi không được vào thì đừng hòng em được rời đi.
Mộng Ánh thở dài một cái nghiêng mặt sang chỗ khác, bây giờ nếu cô không cho anh vào thì cô cũng không được vào nhà ,mà với cái tính ngang ngược và vô liêm sỉ này của anh thì nếu lần này cho anh vào nhà thì lần sau nhà cô cũng như nhà của anh . Mộng Ánh bất lực đành đồng ý để cho Đinh Tuấn Trạch vào nhà của mình :
- Được rồi vào vào .
Đinh Tuấn Trạch quay sang khẽ nhếch mép nở nụ cười mãn nguyện nói :
- Ha...kiểu nào cũng phải cho vào thôi .
Mộng Ánh khẽ lườm anh rồi quay ra mở cửa bước ra khỏi xe hầm hực đi thẳng vào trong không chờ anh . Đinh Tuấn Trạch bước ra khỏi xe rồi chạy theo cô đi vào bên trong , chỉ vài bước chân cũng đã đuổi kịp Mộng Ánh , cả hai cùng đi vào thang máy Mộng Ánh bấm số tầng , thang máy di chuyển đưa hai người lên đến tầng mà Mộng Ánh đang ở . Cả hai cùng bước ra khỏi thang máy , Đinh Tuấn Trạch lẽo đẽo đi theo Mộng Ánh còn cô thì hầm hực đi không quan tâm đến anh , rồi cô mở cửa bước vào trong nhà .
Đinh Tuấn Trạch bước vào trong nhà việc đầu tiên anh làm là quan sát lướt mắt nhìn qua một lượt mọi thứ trong căn hộ của Mộng Ánh , rồi gật gật đầu nói :
- Cũng được đó chứ.
Mộng Ánh quay lại nhìn anh nheo mày hỏi :
- Cái gì được?
Đinh Tuấn Trạch thản nhiên ngồi xuống ghế mắt vẫn nhìn một thứ xung quanh, nói :
- Nhà em .
Mộng Ánh không quan tâm giọng có chụt tức , nói :
- Cảm ơn đã khen .
Đinh Tuấn Trạch quay qua nhìn cô cau mày nói :
- Bình thường em hay tiếp khách như vậy à , sao đến cốc nước cũng không mời nổi là sao ?
Mộng Ánh ngồi xuống ghế vắt chéo chân lên gật đầu nói :
- Cho anh vào nhà là tốt lắm rồi , còn muốn uống nước thì chắc nhà anh có vậy về lấy mà uống .
- Nhà tôi có nhưng bây giờ tôi muốn uống nước của nhà em .( Đinh Tuấn Trạch nói )
- Tôi không tiếp.( Mộng Ánh nói )
Đinh Tuấn Trạch bắt đầu giở triêu trò bắt cô phải mang nước ra mời mình :
- Vậy em không mời thì tôi ở lại đây khi nào em mời thì tôi về.
Mộng Ánh nhìn anh với khuân mặt bất lực , khoé môi khẽ giật giật lên , hít một hơi rồi đứng dậy đi vào bếp lấy nước cho anh , Mộng Ánh đem ly nước ra đặt lên trên bàn nói :
- Của anh đây , uống nhanh lên rồi về đi .
Đinh Tuấn Trạch cầm lấy ly nước uống từng chút từng chút một ,anh đây là đang muốn trêu đùa cô sao , với tình hình này thì có đến mai chắc anh mới uống xong ly nước . Mộng Ánh cau có nói :
- Anh uống nhanh lên rồi về đi , tôi còn bao nhiêu việc chưa làm kia kìa .
Đinh Tuấn Trạch nhàn nhạt nói :
- Em làm thì cứ làm , tôi uống xong ly nước này thì tôi về.
Mộng Ánh tức mà không làm được gì bởi chính cô là người nói anh uống hết ly nước thì đi về . Mộng Ánh bực tức nói :
- Anh muốn làm gì kệ anh , tôi không quan tâm!l