Mạnh Thừa Kiệt hận không thể một quyền đá bay Vạn Đại Phú.
Nhưng nước cũng đã đổ đi, lời đã nói ra khỏi miệng, Mạnh Thừa Kiệt chỉ có thể nghĩ cách cứu vãn lại sai lầm của Vạn Đại Phú.
Vạn Đại Phú thật vô tội? Anh chỉ muốn giúp Mạnh Thừa Kiệt một tay, nên mớinói sự thật cho Lam Nguyệt, mong người có tình sẽ ở bên nhau, không nghĩ lúc Lam Nguyệt đang bị bệnh, thể xác và tinh thần đang lúc yếu ớt nhất, đầu đã đau, lý trí cũng cứ thế đi vào ngõ cụt.
Mạnh Thừa Kiệt bảo Vạn Đại Phú trở về công ty, anh ở lại phòng bệnh.
Gõ cửa phòng, được bên trong đồng ý, anh mới mở cửa bước vào.
“Anh tới vừa đúng lúc, Cục cảnh sát triệu tôi về gấp, nói có đám buôn ma túy đang giao dịch.” Chu Tề Vĩ hướng vào Lam Nguyệt nói. “Chăm sóc cô ấycho tốt, đừng làm cô ấy khóc.” Cuối cùng nói nhỏ vào tai Mạnh Thừa Kiệt.
Lam Nguyệt vừa nghe thấy Chu Tề Vĩ phải rời đi, đang quay lưng lại phía họ, lập tức xoay người lại.
Cô ngọ nguậy khó khăn trên giường, Mạnh Thừa Kiệt thấy thế lập tức đỡ lấycô, giữ chặt vai cô, “Đừng động đậy, em cần gì? Anh giúp em.”
“Tề Vĩ, em không cần ai chăm sóc, bảo anh ta đi đi.” Cô dù cự tuyệt, nhưngmột chút sức lực cũng không có, ngược lại càng trở nên đáng yêu.
“Lam Nguyệt, đừng như vậy, em dù sao cũng phải cho Mạnh Thừa Kiệt một cơ hội giải thích chứ, có nghi vấn gì, coi như đối mặt hỏi cho rõ ràng, đừnggiống Mạn Ny, anh vĩnh viễn cũng không biết cô ấy đang tức giận cái gì.” Chu Tề Vĩ vừa khuyên cô, vừa liếc nhìn đồng hồ. “Anh phải đi đây, haingười từ từ nói chuyện.” Dứt lời, Chu Tề Vĩ nhanh chóng rời khỏi phòngbệnh, không quên đóng cửa lại.
Mạnh Thừa Kiệt một cái chớp mắt cũng không có nhìn chằm chằm vào cô ở trên giường, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Lam Nguyệt tỏ ra dũng cảm, bất đắc dĩ nước mắt lại chậm rãi rơi xuống.
“Em thấy không thoải mái ở đâu? Có cần anh gọi bác sĩ không?” Nhìn thấy cô khóc, trái tim anh như thắt lại.
“Anh về đi! Khụ….” Hơi thở của cô mong manh, ho khan.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, cố gắng giúp cô bớt ho. “Em có nói anh cũng không về, anh sẽ đợi ở đây đến khi em xuất viện.”
Anh bá đạo cũng không phải một hai ngày, Lam Nguyệt biết không thể thuyết phục anh, đành nhắm mắt lại.
Anh lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, cô quay đầu đi tránh, nhưng không thể tránh được.
“Anh không quan tâm Vạn Đại Phú nói gì với em, em chỉ cần tin vào thành ýcủa anh là được. Anh không muốn nói chuyện này khi tinh thần của emkhông tốt, đợi em khỏe rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”
Côkhông muốn để ý đến anh, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, nghĩ không thấy anh, sẽ không rơi nước mắt, nhưng lại không thể đánh lừa trái tim mình, cô yêu anh, rất yêu anh!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi chai truyền dịch hết, anh mới bấm chuông ở đầu giường, gọi y tá.
Cô y tá cẩn thận tháo bình truyền dịch, sau đó hỏi Mạnh Thừa Kiệt: “Xin hỏi anh là người nhà của cô ấy sao?”
“Đúng vậy, tôi là vị hôn phu của cô ấy.” Mạnh Thừa Kiệt hào phóng thừa nhận.
Lam Nguyệt dù đang nhắm mắt cũng ngạc nhiên với lời anh nói, nhưng không có sức phản bác lại, chỉ đành tùy ý anh.
“Cô ấy còn phải đi chụp X-quang, phiền anh mười phút sau đưa cô ấy sangphòng chụp X-quang, sau khi chụp, bác sĩ điều trị sẽ giải thích cho anhtình hình của Lam tiểu thư, nếu không có vấn đề gì lớn, ngày mai có thểxuất viện, hiện giờ không cần truyền dịch, nhưng kim tiêm trên cổ tayvẫn phải để nguyên.”
“Cô y tá, xin hỏi ăn uống có cần chú ý gì không?” Mạnh Thừa Kiệt hỏi.
“Uống nhiều nước sôi, đừng uống chất kích thích như trà hoặc cà phê, ăn nhiều cơm một chút, ăn một ít đồ ăn nhẹ như là cháo mặn, nhớ là không được ăn đồ quá nhiều dầu, không ăn quá no, cũng không nên vừa ăn no đã nằmxuống, như vậy sẽ khó khăn cho việc hô hấp của phổi.”
“Vâng, tôi biết rồi, cám ôn cô.” Mạnh Thừa Kiệt ôn hòa cười với y tá.
Chờ khi y tá rời khỏi phòng, anh ôn nhu thì thầm vào tai cô: “Lam Nguyệt,anh giúp em đứng lên, chúng ta đến phòng chụp X-quang.”
Cô không muốn anh giúp, nhưng cô hiện không chỉ đau đầu, đau bụng, ngay cả toàn bộ gân cốt đều đau nhức, hơn nữa, cô bình thường không cự tuyệtđược anh, lúc bị bệnh thế này làm gì có cơ may cự tuyệt được anh!
“Vâng.” Cô để anh đỡ xuống giường.
“Em có thể đi không? Hay để anh bế em?”
Cô cúi đầu, sợ hãi nói: “Em muốn đi toilet.” Đây là di chứng của việc truyền hai bình nước.
Anh đỡ cô đến toilet, đứng ở cạnh cửa dặn dò, “Cẩn thận một chút, không cần vội, anh ở ngay bên ngoài.”
Cảm giác thân mật như vậy, cô và anh giống như vợ chồng nâng đỡ lẫn nhau, chỉ là cô không cần anh phải cảm thông và thương hại.
Ra khỏi toilet, Lam Nguyệt không có dũng khí nhìn anh, lại bị anh chặn ngang ôm lấy.
“A!” Cô kêu lên, khàn khàn nói, “Thả em xuống.”
“Em đi như vậy làm anh rất lo, để anh ôm em cho an toàn.” Anh không để ýtới lời kháng nghị của cô, ôm cô tới phòng chụp X-quang, lại ôm cô trởvề giường.
Dọc đường đi, rất nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn họ, làm cô xấu hổ chỉ có thể vùi mặt trong ngực anh.
Anh rót cho cô một cốc nước ấm, làm cổ họng cô ấm lại, làm dịu đi cơn ho khan của cô.
Hai người không nói nhiều, anh biết với thân thể suy yếu của cô hiện giờ,nói cái gì cũng làm cô thêm phiền lòng, cô cũng không nghe, nên MạnhThừa Kiệt chỉ có thể tận tâm chăm sóc cho cô.
Anh khôngtruy hỏi vấn đề của Tiểu Kiệt, khiến Lam Nguyệt không khỏi thở dài nhẹnhõm, cũng không còn cự tuyệt sự chăm sóc của anh.
Bác sĩ điều trị mang phim X-Quang đến, nói Lam Nguyệt đã đỡ, tình trạng rất tốt, mai có thể về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi bác sĩ rời đi đã là giữa trưa, Mạnh Thừa Kiệt mua cho cô một tô mì Hoành thánh. (1)
Cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, lại đẩy tay anh ra, “Tự em ăn được rồi.”
“Không được, sức khỏe của em chưa hồi phục.” Anh kiên trì thổi nguội mì rồi mới đút vào miệng cô.
Anh muốn dùng hành động để chứng minh tâm ý của mình, lại không ngờ làm cô hiểu lầm, thật đáng thương.
Cứ như vậy cô nửa tỉnh nửa ngủ, đến buổi tối, Lam Tinh mang theo quần áo cho Lam Nguyệt thay cùng Tiểu Kiệt vào bệnh viện.
Lam Tinh còn chưa kịp mở miệng hỏi vị khách không mời mà đến này, Tiểu Kiệt lại vui mừng nhảy vào lòng Mạnh Thừa Kiệt.
“Papa, dì nói mẹ bị bệnh, phải uống thuốc và tiêm kim.”
“Tiểu Kiệt ngoan, mẹ sẽ sớm khỏi thôi.” Mạnh Thừa Kiệt vỗ vỗ lưng con.
Lam Tinh nhướng mày, muốn kéo Tiểu Kiệt lại, nhưng Mạnh Thừa Kiệt khôngchịu buông tay. “Tiểu Kiệt xuống ngay, con dám gọi là papa, tiểu tửkhông có lương tâm kia.”
“Đây vốn là papa.” Tiểu Kiệt chỉ vào khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Thừa Kiệt nói.
“Không phải, mau xuống đây…” Lam Tinh chống tay trừng mắt nhìn Tiểu Kiệt.
Mạnh Thừa Kiệt chỉ cười, không nghĩ tới Lam Tinh lại phản đối dữ dội như thế.
“Anh….” Lam Tinh còn đang định mắng, nhưng tiếng ho khan của Lam Nguyệt lại cắt ngang lời cô.
“Sao em lại đưa Tiểu Kiệt đến đây? Bệnh viện nhiều vi khuẩn, cẩn thận khônglây bệnh cho nó.” Lam Nguyệt vội vàng lấy ra một chiếc khẩu trang.
“Tiểu Kiệt nói nó nhớ mẹ, ầm ỹ muốn tới thăm chị, em cũng không có cách nào,còn có mẹ và hai bác Chu, chị Mạn Ny, họ nói tối nay muốn đến thăm chị.” Lam Tinh chuyển sự chú ý sang Lam Nguyệt.
“Bảo họ không cần tới, chỉ là một bệnh nhỏ, trưa mai chị có thể xuất viện rồi.” Lam Nguyệt lại ho nhẹ vài tiếng.
“Không sao chứ? Chị không nên cậy khỏe, mỗi lần cảm mạo đều không cần đến bác sĩ, mới dẫn đến viêm phổi như thế này.”
Lam Tinh cằn nhằn.
“Ừm!” Lam Nguyệt có chút không yên lòng nói,, cô nhìn Mạnh Thừa Kiệt và TiểuKiệt, thoáng chốc cảm thấy ấm áp, nếu có thể làm cho Tiểu Kiệt hạnhphúc, cho dù Mạnh Thừa Kiệt không yêu cô, cũng có làm sao?
Người bị bệnh, đầu óc cũng hỗn độn, cứ suy nghĩ cô lại thấy đau đầu, lập tứcnghĩ ngợi lung tung, cảm thấy có chút ổn thỏa mà cũng lại không ổn chútnào, chính cô cũng không hiểu nổi.
“Em đưa Tiểu Kiệt về đi, không có lại lây bệnh cho nó.” Lam Nguyệt lại chú ý đến chuyện trước mắt.
“Vậy chị làm sao bây giờ?”
“Anh ấy sẽ chăm sóc cho chị!”
“Chị, chị và anh ta….” Lam Tinh muốn hỏi cho rõ mọi chuyện, nhưng nghĩ thấyLam Nguyệt còn bệnh, những gì muốn nói lại nuốt xuống. “Quên đi, chờ chị khỏe lại, chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Tiểu Kiệt, về nhà với dì đi!” Lam Nguyệt gọi con.
“Mẹ ôm con.” Tiểu Kiệt lon ton chạy đến bên giường.
“Mẹ bị ho, không thể ôm Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt ngoan, cùng dì về nhà trước,chờ mẹ khỏe lại, lại đưa Tiểu Kiệt đi mua đồ chơi, đi Mc Donalds.” LamNguyệt chỉ có thể trấn an Tiểu Kiệt.
“Chị, chị chắc chắn là em không cần ở lại à? Để anh ta ở đây chăm sóc chị, có được không?” Lam Tinh vẫn bất an hỏi.
Mạnh Thừa Kiệt đi đến trước mặt Lam Tinh, khí thế tao nhã, thái độ thongdong, hoàn toàn không chú ý đến thái độ thù địch của Lam Tinh.
“Lam Tinh, anh nghĩ em cũng đã sớm biết anh, anh không cần giới thiệu lại,anh tin là em biết anh là bố của Tiểu Kiệt, nhưng lại không biết tìnhcảm của anh đối với Lam Nguyệt. Cứ tin anh, anh sẽ chăm sóc cô ấy thậttốt.”
Vẻ mặt Lam Tinh hồ nghi, không tin Mạnh Thừa Kiệt, cũng không có cách, đây là cái nhìn cố hữu về anh suốt một thời gian dài.
“Đừng có nói này nói nọ với tôi, tôi đối với loại đàn ông vụng trộm bên ngoài không có chút hảo cảm, nhất là tên đàn ông không có chút trách nhiệm,nếu không phải chị tôi bị bệnh, tôi cũng không buông tha cho anh đơngiản như vậy.” Lam Nguyệt mấy năm qua vất vả, Lam Tinh đều biết, cô thật sự rất khó nuốt trôi cơn giận này.
Mạnh Thừa Kiệt cườikhổ, “Tin anh đi, không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, mà là LamNguyệt không cho anh cơ hội chịu trách nhiệm.”
“Thì đó là vấn đề của anh, anh nên nghĩ xem tại sao Lam Nguyệt không cho anh cơ hội.”
Lúc này, một bàn tay mập mập nho nhỏ kéo vạt áo Lam Tinh. “Dì, sao dì lại cãi nhau với papa?”
“Dì không cái nhau với bố con, dì đưa con về nhà trước.” Thằng bé rất nhạycảm, người lớn nói chuyện không khí thù địch, trẻ con cũng cảm nhậnđược.
“Lam Tinh, cám ơn em đã chăm sóc cho Tiểu Kiệt.” Mạnh Thừa Kiệt cười yếu ớt, từ đáy lòng cảm ơn cô.
“Hừ!” Lam Tinh hừ lạnh, sau đó đưa Tiểu Kiệt đi.
Đêm đến, Lam Nguyệt vì tác dụng của thuốc nên rất nhanh chóng đi vào giấcngủ, anh không nằm trên ghế sofa mà nằm sấp bên cạnh cô.
Ngắm nhìn cô ngủ yên lành, anh không biết phải làm sao cho cô hiểu, anh thật sự yêu cô, hơn nữa là yêu cô không cách nào khống chế được.
*
Sáng hôm sau, tinh thần Lam Nguyệt đã tốt hơn.
Đến giữa trưa, bác sĩ điều trị đến kiểm tra, chấp thuận cho Lam Nguyệt xuất viện.
Lúc này Hà Tư Ngâm và Vạn Đại Phú mang theo một đóa hồng lớn đến thăm bệnh, đúng lúc Mạnh Thừa Kiệt vừa đi làm thủ tục xuất viện.
Lam Nguyệt ngồi trên giường thấy Hà Tư Ngâm đến, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể mỉm cười nhợt nhạt.
“Thật xin lỗi, Lam Nguyệt, tớ không biết cậu bị bệnh lại còn ở bệnh viện,thật xin lỗi.” Trong lòng Hà Tư Ngâm hơi áy náy, những lời nói ra khỏimiệng cũng chỉ là những từ lạ lẫm.
Vạn Đại Phú lần nàykhông dám mở miệng nói cho Hà Tư Ngâm chuyện của Mạnh Thừa Kiệt và LamNguyệt, chỉ nói Lam Nguyệt bị bệnh nằm viện, sợ lại làm hỏng chuyện.
“Tiểu mĩ nữ, đỡ chưa? Thừa Kiệt đâu?”
“Tốt hơn nhiều rồi, có thể về nhà, Thừa Kiệt đi làm thủ tục xuất viện.” LamNguyệt không để ý nhiều đến Hà Tư Ngâm, cô không phải người có lòng dạhẹp hòi, nhưng cũng không thể coi như không có chuyện gì.
“Giám đốc từ hôm qua đến giờ đều ở đây chăm sóc cho cậu?” Hà Tư Ngâm cao giọng, đầy mùi dấm chua.
Lam Nguyệt gật gật đầu trả lời.
Hà Tư Ngâm không biết tình cảm của họ tiến triển nhanh như vậy, vốn tưởngmình còn cơ hội, không ngờ họ lại vụng trộm yêu đương, cô vì không biếtgì nên tức giận.
“Lam Nguyệt, cậu và giám đốc qua lại với nhau bao lâu? Tớ tại sao không hề biết gì?” Ngữ khí của cô có phần tức giận.
Cửa phòng không đóng, Mạnh Thừa Kiệt đi vào vừa lúc nghe được lời của Hà Tư Ngâm.
“Tôi và Lam Nguyệt qua lại lâu rồi, bọn tôi còn có một đứa con ba tuổi.” Tay anh giữ lấy bả vai mảnh khảnh của Lam Nguyệt. “Chẳng qua vì có chúthiểu lầm, nên cô ấy rời bỏ tôi, chúng tôi sắp sửa làm thủ tục kết hôn,lúc đóa hoan nghênh cô đến uống rượu mừng.” Anh cười cười nhìn LamNguyệt.
“Anh….” Cô còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh!Anh sao có thể nói thản nhiên như thế! Nhưng nhìn sắc mặt Hà Tư Ngâm hết xanh lại trắng, cô đột nhiên có cảm giác thỏa mãn, nên cũng cam chịulời nói của Mạnh Thừa Kiệt.?
“Hai người có con ba tuổi?” Hà Tư Ngâm căn bản không thể tin được, cô vẫn nghĩ mình so với Lam Nguyệt còn có hi vọng.
“Không tin cô hỏi Đại Phú.”
Thấy Vạn Đại Phú gật đầu, Hà Tư Ngâm còn muốn nói cái gì, lại bị Vạn Đại Phú cắt ngang. “Tư Ngâm, nếu Lam Nguyệt có thể xuất viện, coi như không cóviệc gì, chuyện trước đây quên hết đi thì hơn!”
“Lão đại, cám ơn anh tới thăm tôi.” Lam Nguyệt tuy mệt, nhưng vẫn cố gắng vui vẻ nói.
Sau khi Hà Tư Ngâm rời đi, Lam Nguyệt có chút không phục oán giận, “Anh sao lại nói lung tung? Em đâu đã đồng ý gả cho anh.”
“Em sẽ gả cho anh.” Anh nói chắc chắn, cúi người hôn cô, lại bị cô nghiêng đầu né tránh.
“Anh là vì Tiểu Kiệt mới muốn kết hôn với em, cho nên, em sẽ không gả cho anh.”
“Anh vì yêu em mới cưới em, cho nên, anh nhất định phải cưới em.” Mạnh Thừa Kiệt nhẹ nhàng dùng lời của cô nói.
Trái tim cô đập mạnh, thiếu chút nữa đã tin lời anh.
“Mẹ em sẽ không đồng ý.” Cô vẫn giận dỗi nói.
“Anh sẽ làm cho mẹ em đồng ý.”
Lam Nguyệt tức giận trừng mắt, không muốn tranh luận với anh, dù sao cô tới bây giờ cũng chưa một lần thắng được anh.
Mạnh Thừa Kiệt đưa cô về nhà, vì hôm nay là thứ bảy, bà Lam không cần đicông tác, bà rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn thấy bố ruột của cháu ngoạibảo bối.
Bà Lam đối với Mạnh Thừa Kiệt vô cùng vừa lòng, anh không chỉ ôn hòa lễ độ, tuấn tú lịch sự, lại là thạc sĩ du học về,bây giờ còn là giám đốc công ty quảng cáo, vô luận là bằng cấp hay nhânphẩm, đều không thể soi mói.
Tư tưởng của bà rất truyềnthống, cho rằng con gái nên là vật sở hữu của ai đó, tuổi trẻ thì khôngsao, nhưng khi lớn tuổi, cô đơn cả đời chẳng phải khó sống sao?
Huống hồ, anh là bố ruột của Tiểu Kiệt, quan hệ huyết thống n ày, nói thế nào cũng là ruột thịt thì tốt hơn.
“Thừa Kiệt, con ở lại ăn cơm tối, mẹ nấu thật ngon mời con.” Bà Lam là mẹ vợ, càng xem con rể càng vừa lòng.
“Cám ơn mẹ.” Anh độc đáo cười, quả thật là lớn nhỏ phối hợp.
Lam Tinh thấy mẹ vừa thấy soái ca lập tức đầu hàng, cảm thấy không đúng.
“Mẹ, mẹ đừng quên, lúc trước anh ta hại chị chưa kết hôn đã mang thai, chịcòn bị mẹ ném ra khỏi cửa, chị ấy mấy năm nay trải qua nhiều khổ sở, chị sao lại không tính sổ với anh ta, còn muốn mời anh ta ăn cơm?” Lam Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em gái….” Lam Nguyệt ngồi một bên, nhỏ giọng ngăn Lam Tinh đang tức giận.
“Thấy ta ngu ngốc lắm sao!” Bà Lam vỗ nhẹ lên đầu Lam Tinh. “Chính vì chị con đã chịu nhiều đau khổ, chẳng lẽ con không muốn thấy con bé có ngày hạnh phúc sao? Hiện tại Thừa Kiệt nguyện ý chịu trách nhiệm, về sau A Nguyệt còn có người chăm sóc, con bé không cần một mình nuôi dưỡng Tiểu Kiệt,cũng không bị người ta chỉ trỏ, Tiều Kiệt cũng có bố, đây là kết cục tốt đẹp, con còn bất mãn cái gì?”
“Lam Tinh, hãy tin anh,anh sẽ bù lại những thiệt thòi mà Lam Nguyệt phải chịu, anh nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc.” Mạnh Thừa Kiệt vỗ ngực cam đoan.
“Tốt nhất là như vậy, nếu anh lại lừa chị tôi một lần nữa, tôi sẽ nhét anhvào bao, trực tiếp quăng anh xuống biển.” Lam Tinh híp mắt lại, đầy hung khí.
“Con gái! Con không cần hung dữ như vậy, cẩn thậnkhông gả đi được!” Bà Lam nhìn đứa con gái nhỏ mạnh mẽ cũng chỉ có thểlắc đầu thở dài.
“Yên tâm đi! Anh sẽ không cho cái baocủa em có cơ hội sử dụng đến.” Mạnh Thừa Kiệt cười nói. Anh muốn dùngthời gian để chứng minh, chứng minh anh đối với Lam Nguyệt là thật lòng.
“Thừa Kiệt, mẹ thấy trước tiên con nên đưa A Nguyệt vào phòng nghỉ ngơi đi, mẹ thấy nó mệt rồi.”
“Vâng.” Mạnh Thừa Kiệt nghe lời nâng Lam Nguyệt dậy.
Lam Nguyệt lại xấu hổ chết đi, vành tai đỏ rực, nào có người mẹ nào như thế này, thật sự sợ cô không gả đi được, vừa thấy Mạnh Thừa Kiệt căn bản đã muốn đưa cả hai người vào động phòng.
Vốn còn tưởng mẹsẽ không chấp nhận Mạnh Thừa Kiệt, không nghĩ tới mẹ chẳng những tánthành, còn lạc quan vô cùng, quả thật ngoài ý muốn.
Trận ốm này khiến Lam Nguyệt phải nghỉ ngơi sáu ngày, sáu ngày này, ngoạitrừ ngày nghỉ, Mạnh Thừa Kiệt đúng sáu giờ đến đón Tiểu Kiệt, lại muamột đống đồ ăn đồ uống đến Lam gia cùng Lam Nguyệt dùng bữa tối, annh có thể nói là một người bố tốt kiêm một người chồng gương mẫu.
Mà sau khi bị bệnh Lam Nguyệt lại có mối phiền não là, có nên trở lại Đạt Văn làm việc không?
Nếu từ chức, người khác sẽ nghĩ cô thật sự là kẻ lười biếng không làm việc; nếu không từ chức, cô làm sao còn ở chung với Hà Tư Ngâm được? Thật sựlà tiến thoái lưỡng nan!
*
Mười giờ đêm, văn phòng im lặng, chỉ còn lại một mình Mạnh Thừa Kiệt đang đối mặt với máy tính lạnh như băng.
Gần đây anh luôn vội vàng đi trông nom Lam nguyệt, mọi công việc đều trìhoãn, hiện giờ Lam Nguyệt đã hồi phục, anh phải cấp tốc hoàn thành xongcông việc còn dở.
Tuy anh là giám đốc, nhưng Đạt Văn gây dựng sự nghiệp rất khó khăn, mọi việc anh đều muốn chính mình chuẩn bị, để tất cả trong tình trạng tốt nhất.
Giống như bây giờ anh đang lên kế hoạch về một buổi họp báo giới thiệu chiếc máy bay hoạt động bằng năng lượng mặt trời.
Bỗng nhiên, tiếng mở cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng, đã trễ thế này còn ai đến? Anh cảnh giác đứng lên, xuyên qua tấm bình phong nhìn vềphía cửa.
Lam Nguyệt bước vào trong hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, cô đã chọn giờ trễ như vậy mới đến công ty, sao còn gặpanh? Giờ này muốn lui cũng không kịp, nếu thật sự quay đầu lui ra ngoài, quả thật khiến cô thấp thỏm không yên.
“Sao em lại tới đây?”
“Anh sao lại còn ở đây?”
Hai người đồng thanh nói, họ vẫn thường nói chuyện ăn ý như vậy.
“Có rất nhiều việc phải làm, còn em?”
“Em định đến sửa sang lại một chút, trước khi bị bệnh có vài chỗ làm chưatốt, ngày mai Nhà cung cấp đến ký hợp đồng, không thể để xảy ra sơ sót.” Cô đến vị trí của mình, mở máy tính trên bàn.
Trên thực tế cô sợ gặp Hà Tư Ngâm, lo lắng một ngày một đêm, cô vẫn quyết định phải rời khỏi đây.
Cô nếu cùng Mạnh Thừa Kiệt tiếp tục làm việc ở công ty này, đến lúc đó lời đồn về họ nhất định sẽ bay đầy trời, vì muốn tốt cho anh, cũng là chobản thân mình, xem ra chỉ còn cách rời khỏi công ty.
“Nên khi Tiểu Kiệt ngủ, em lại tới công ty?”
“Vâng, trước kia mỗi đợt cuối tháng, em cũng sẽ như vậy.” Cô luôn một mình đến lại về, ngoài lão đại, không có đồng nghiệp nào biết cô làm tăng cađêm.
“Em sao lại không nói cho anh biết? Anh có thể điđón em, trễ như vậy đi rất nguy hiểm.” Anh trầm giọng nói, như cố gắngđể không lộ ra sự giận dữ.
“Em không muốn làm phiền anh.”
Lời của cô không nghi ngờ gì một quả bom, bom rơi khiến cả người anh bị thương.
“Cái gì không muốn làm phiền anh? Em không biết anh là bạn trai em sao? Hayvì tới bây giờ em đều chưa từng coi anh như bạn trai? Anh ở trong lòngem cũng chỉ có cùng địa vị như Đại Phú?” Tính anh ôn hòa khó mà tứcgiận, nhưng mỗi lần đều vì chuyện của cô mà nổi nóng.
“Em….” Cô khó mở miệng, không biết nên giải thích những cảm xúc mâu thuẫntrong lòng như thế nào, cô muốn yêu anh, lại không dám yêu anh.
Trong chuyện này, cô chỉ cảm thấy mình bị tổn thương, nhưng lại xem nhẹ những sợ hãi bị thương tổn của anh.
Cô không giải thích, làm anh nghĩ cô cam chịu, lạnh lùng bỏ lại một câu,“Vậy em mau làm việc đi! Cũng đã khuya rồi.” Dứt lời, anh lại ẩn mìnhsau tấm bình phong.
Anh đang tức giận, hơn nữa là vôcùng tức giận, danh hiệu bạn trai anh là anh tự mình áp đặt, thậm chíngay cả vị hôn phu, ông xã cũng là tự anh nói để tự làm vui chính mình,cô tới bây giờ cũng chưa từng đồng ý, không gật đầu, lại càng không hứahẹn.
Anh bắt đầu hoài nghi cô thật sự yêu anh sao? Haychỉ là anh mơ tưởng? Chẳng lẽ mọi việc anh làm cô đều không hiểu, cònnghĩ rằng anh vì Tiểu Kiệt mới thích cô sao?
Đáng giận, Mạnh Thừa Kiệt ngồi trước bàn, vò vò mái tóc đen, anh làm người lại thất bại như vậy sao?
Lam Nguyệt lấy ra bản hạch toán của Nhà cung cấp đã làm trước đó, gõ gõ vài thứ, con số mỗi lần lại không giống nhau, không phải máy sai, cũngkhông phải nhập số không đúng, chỉ là kế toán tính sai.
Chỉ cần nghĩ đến anh đang ngồi phía sau, mặc dù có bình phong ngăn cản, cô vẫn cảm thấy không thể nào chuyên tâm.
Ai! Bình thường còn có tiếng điện thoại ồn ào, lại tiếng nói của đồngnghiệp, mà bây giờ, không gian vô cùng tĩnh lặng, cô cơ hồ nghe thấytiếng tim đập của mình.
“Uống cà phê không?”
Giọng anh đột nhiên vang lên phía sau, làm cô suýt nữa ngã xuống đất.
“Không cần, em sợ lúc về không ngủ được.”
“Anh đi pha cà phê.” Anh không quay đầu tiêu sái ra khỏi phòng.
Trong lời nói của anh không có chút ấm áp, so với thân nhiệt của anh còn lạnh hơn mười độ, cô làm sao để áp chế cảm xúc của mình đây?
Mạnh Thừa Kiệt đến phòng trà nước để ổn định tâm tình, pha một cốc cà phêđen, anh mới về phòng làm việc. Anh bị sự lạnh lùng của cô làm cho laolực, thật sự không biết phải làm sao cho phải?
Lam Nguyệt cố gắng khiến bản thân phải chuyên tâm, đợi sau khi xong việc, đã gần mười hai giờ.
Cô nghe thấy tiếng bàn phím truyền đến từ sau tấm bình phong, hít thật sâu một hơi, cảm thấy hương vị của anh, cô yêu anh như vậy, lại không dámnói cho anh.
Cô tắt máy tính, thu dọn một chút xong mới đứng lên.
“Em xong việc rồi, em phải về đây.”
Anh cũng đứng lên, hai tay hung hăng đặt trên bàn phím, phát ra tiếng bíp dài, giống như lòng anh đang phát ra giận dữ.
“Em muốn về thế nào?” Anh sắc mặt âm trầm, giọng điệu cũng âm trầm.
“Em gọi taxi là được.” Cô lắp bắp nói, thấy anh thống khổ, lại không biết nên nói gì?
Anh gầm nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt cô, kịch liệt nhìn cô, “Lam Nguyệt, anh phải làm sao mới có thể làm cho em yêu anh? Anh phải làm thế nào em mới tin anh?”
“Em……. Em vốn đã yêu anh, là anh…… Anh thật sự yêu em sao?” Cô che miệng, hốc mắt bất tri bất giác đẫm lệ.
Anh dùng tay ôm cô vào lòng, vì sự ngốc nghếch của cô mà cảm thấy đau lòng, “Nếu anh không yêu người đó, cho dù cô ta mang thai con của anh, anhcũng sẽ không vì đứa bé mà kết hôn; Nếu là bốn năm trước, anh biết emmang thai con của anh, anh sẽ không chút lưu tình lấy đứa trẻ khỏi em,bởi vì bốn năm trước là chuyện ngoài ý muốn.”
“Em hiểu, nên em không bao giờ suy nghĩ đến chuyện đó, cũng không định nói cho anh biết.” Nước mắt cô lặng lẽ chảy xuống hai má.
“Trước đây anh không biết em đã ly hôn, vì không muốn phá hoại cuộc sống củaem, anh chỉ có thể chôn sâu tình cảm đối với em xuống đáy lòng, sau biết em và Chu Tề Vĩ đã ly hôn, anh liền nói với chính mình, anh nhất địnhphải giữ chặt lấy em.”
“Anh biết em không định dùng Tiểu Kiệt để giành lợi thế, nên anh cũng không vạch trần quan hệ của anh vàTiểu Kiệt, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể nghe em chủ động nói ra,anh thậm chí cũng không hỏi về quan hệ của em và Chu Tề Vĩ, đơn giản làanh thật sự yêu em, anh không cần biết quá khứ của em, Tiểu Kiệt là lễvật tốt nhất ông trời ban cho, nó sẽ làm cho tình cảm của chúng ta thuận lợi hơn chứ không phải vật cản.”
Lam Nguyệt nhẹ nhàngđẩy anh ra, nhìn anh, cô tới bây giờ cũng chỉ suy nghĩ trên phương diệncá nhân cô, tới bây giờ cũng chưa từng đặt mình vào vị trí của anh màsuy nghĩ. Bàn tay nhỏ bé của cô sợ hãi sờ lên hai gò má tuấn lãng củaanh.
“Anh thích bị em làm phiền, thích bị em hô đến gọiđi, thích em đối với anh bá đạo một chút, anh muốn cảm giác được sự tồntại của em.”
Anh lại nói, hoàn toàn bừng tỉnh cô, anhđối với cô rất tốt, cô cảm nhận từng chút, từng chút một trong lòng;Tiểu Kiệt là con của họ, cô nên cho đó là một chuyện mỹ mãn, chứ khôngphải vì thế mà để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Ở chuyện tình cảm anh cũng từng phải chịu thương tổn, anh đều có thể dũng cảmđối mặt, cô vì sao lại phải đau khổ nghi ngờ sự chân tình của anh? Lúctrước cô có dũng khí để sinh Tiểu Kiệt, hiện tại cũng nên có dũng khíchấp nhận anh.
“Đưa em về nhà đi!” Cô kiễng mũi chân, tặng anh một nụ hôn ngây ngô.
Nỗi buồn như ngọn lửa trong lòng, nháy mắt bị nhu tình của cô hòa tan hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên Lam Nguyệt chủ động hôn anh, không cần nhiều lời, anhcó thể biết, đây là lời tuyên bố yêu của cô đối với anh.
Mạnh Thừa Kiệt kinh ngạc, từ bị động trở thành chủ động, anh nhẹ nhàng liếmcánh môi của cô, không muốn làm cô sợ hãi, một chút lại một chút, kíchđộng cô, rồi chậm rãi hôn cô thật sâu.
Lưỡi giao lưỡi,hai người đều cảm nhận được tình cảm của đối phương, rốt cuộc không cầndùng đến ngôn ngữ để chứng minh, vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
“Đến chỗ anh, được không?” Anh thì thầm trên môi cô.
Lam Nguyệt chưa từng đến nơi ở của anh, chỉ biết công ty có cung cấp cho anh một gian nhà trọ.
Bị nụ hôn làm cho ý loạn tình mê, giờ phút này đầu óc cô mất năng lực phân tích, không nghĩ gì liền gật đầu.
Mạnh Thừa Kiệt ngay cả máy tính cũng không kịp tắt, nắm tay cô, chỉ khóa cửa công ty, ngay cả mã khóa cũng không khóa, kéo cô ngồi vào xe.
Đường Đài Bắc đêm khuya, ngoài tiếng xe thỉnh thoảng rít gào lên, là mộtkhoảng không gian vô cùng yên tĩnh, im ắng đến mức Lam Nguyệt có thểnghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Anh một tay lái xe, một tay nắm chặt mười ngón tay cô.
Lý trí dần trở về, cô theo anh về nhà, chuyện gì sẽ xảy ra kỳ thật tronglòng sớm đã biết, nhưng cô lại không muốn dừng lại, giống như đêm ấy bốn năm trước.
Cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.
Nhà trọ của Mạnh Thừa Kiệt nằm trong khu dân cư cao cấp hai mươi tầng, nhà anh ở tầng thứ mười chín.
Đi qua hàng loạt các biện pháp bảo mật, Mạnh Thừa Kiệt vừa mở cửa phòng khách, đã vội vã ôm lấy Lam Nguyệt.
Trong phòng chỉ có ánh đèn đường của thành phố Đài Bắc, hơi thở cô hỗn loạn,hoàn toàn không thể ứng phó lại sự cuồng nhiệt của anh.
“Thừa Kiệt…..” Cô mơ hồ gọi tên anh, vì anh hôn vào nơi mẫn cảm trên cổ cô.
“Ừ….” Anh đáp lại.
“Em sợ….”
Anh ngẩng đầu khỏi bộ ngực đầy hương thơm của cô, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô tràn đầy yêu thương. “Sợ?”
“Em…. Ngoài lần…. Em chỉ có….” Cô không biết phải nói thế nào, lắp bắp, hơihít vào nói: “Em chỉ có kinh nghiệm lần đó vào bốn năm trước….. Em không biết….”
Mạnh Thừa Kiệt nhìn thấy sự bối rối của cô, anh sao lại sơ ý như vậy? Quên mất rằng lần đầu của cô là lúc thần trí anhđang không rõ ràng, khó trách cô lại sợ, kết quả lần đó chắc chắn đã lưu lại trong cô một bóng ma thống khổ rất lớn.
“Xin lỗi, là anh không tốt, anh đã quên mất cảm nhận của em.”
Cô vòng tay qua cổ anh, cúi đầu, e lệ không biết làm sao?
Anh ôm lấy cô, đi vào phòng, đặt cô trên giường, mà anh cũng nghiêng người nằm xuống đối mặt với cô.
“Hãy tin anh, anh sẽ không làm cho em cảm thấy không thoải mái.” Ngón tayanh nhẹ nhàng xoa xoa lên môi cô. “Nếu em không thích, anh sẽ chỉ ôm emthôi.”
Anh sẽ không miễn cưỡng cô, anh thật sự yêu cô.Lam Nguyệt đồng ý đến nhà anh, đã khẳng định tình cảm của cô, anh sẽ đợi đến khi cô nguyện ý, anh nhất định sẽ dùng sự ôn nhu mà yêu cô, làm côhiểu rằng tình yêu và tình ái kết hợp với nhau là điều vô cùng đẹp đẽ.
“Em tin anh.” Tuy cô chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng chính cô cũng không nghĩ sẽ buông anh ra.
“Anh rất yêu em.” Anh nhẹ nhàng hôn cô, làm cô dịu đi, cũng làm cho chính mình đừng quá xúc động, nhẹ nhàng che chở cô.
“Em cũng yêu anh.” Cô từ sợ hãi đến hưởng thụ, dùng chính cảm xúc nguyênthủy nhất của mình, cùng anh dung hợp thành một, đạt tới sự khoái hoạttrước nay chưa từng có.
Trời đã sáng, ánh nắng chiếutrên da thịt trắng mịn của cô, cô gối đầu trên khuỷu tay anh, hạnh phúctỉnh giấc, nếu về sau mỗi ngày đều có thể như thế này, cô nghĩ, cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Chú thích:
(1) Mì Hoành thánh: Hay còn gọi là mì sủi cảo. Ta chưa được ăn, nhưng nói chung nó là thế này đây: