Một tuần trôi qua kể từ khi cô trở thành nhân viên chính thức. Hạ Huyền chính thức bị công ty đuổi việc. Hôm nay cô sẽ tham gia buổi tiệc cùng với Lục Lệ Thành. Buổi tiệc diễn ra vào 6 giờ tối.
Lục Lệ Thành nói sẽ đưa cô đi chọn lễ phục, cô muốn khéo léo từ chối nhưng toàn bị anh ngắt lời. Tại cửa tiệm trang điểm. Thợ makeup đang tỉ tỉm trang điểm làm tóc cho cô.
Xong rồi, cô thật xinh đẹp.Tôi cảm ơn.- Cô cũng lịch sự mỉm cười trả lời.
- Được rồi mau qua bên này để tôi lựa lễ phục cho cô nhé.
Cô vui vẻ gật đầu đi theo anh thợ makeup. Anh ta lựa tới lựa lui cuối cùng cũng ưng ý đưa cho cô một bộ lễ phục màu trắng tinh khôi.
- Bộ này rất hợp với cô đó, mau vào trong thử đi.
Cô gật đầu cầm bộ y phục vào trong phòng thử đồ để mặc. Khi cánh rèm mở ra, cô từ từ bước ra ngoài khiến ai nấy cũng phải ngó nhìn. Thợ makeup vỗ tay nói những lời khen:
- Đẹp quá đi, nhìn cô giống như thiên sứ vậy đó.
Triệu Y Vân mỉm cười ngượng ngùng. Cô quay lại nhìn mình trong chiếc gương lớn. Bộ váy trắng cúp ngực phần trên bó sát lấy eo cô. Phía dưới đuôi từ từ xoè ra đến gót chân. Chiếc váy xẻ tà ở giữa từ bắp đùi trở xuống. Đôi giày cao gót đính đá lấp lánh trông cô giống như một nàng công chúa vậy.
Phần tóc được cuốn gọn lên chỉ để lại hai nọn tóc xoăn nhẹ trước mặt. Lục Lệ Thành lúc này bước đến, anh cũng bị hớp hồn bởi vẻ đẹp thanh thuần của cô. Giọng nói dịu dàng của anh vang lên.
Cô đẹp lắm.Cảm ơn giám đốc đã khen. - Cô ngượng ngùng trả lời.Không còn sớm nữa chúng ta mau đi thôi.Cô mỉm cười gật đầu rồi bước theo Lục Lệ Thành ra xe.
Buổi tiệc được tổ chức trên một chiếc du thuyền lớn sang trọng. Chiếc xe dừng lại ở cảnh tàu, cô cùng Lệ Thành bước xuống xe. Nhìn con tàu to lớn trước mặt vẻ mặt cô kinh ngạc không thôi.
Lục Lệ Thành bước đến chỗ cô, anh đưa tay ra ngụ ý muốn cô khoác lấy. Cô ngại ngùng không dám, nếu để Cố Dạ Bạch biết cô khoác tay người đàn ông khác thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lục Lệ Thành nhìn thấy sự ngượng ngạo trong mắt cô thì bỏ tay xuống rồi khẽ cười nói:
- Nếu cô không thích thì thôi vậy, nhưng cô phải luôn theo sát tôi kẻo lạc đó.
Cô vui vẻ gật đầu rồi đi song song cùng anh ta. Bước lên cầu thanh dẫn lên trên tàu, gió biển mát mẻ lướt nhẹ qua làn da cô khiến cô khẽ rùng mình.
Trên boong tàu có rất nhiều khách khứa đã tới. Nhìn thấy hai người ai lấy cũng đều chăm chú dõi theo. Có những người xì xào bàn tán về cô và Lệ Thành.
Nhưng cô cũng không quan tâm, mục đích của cô đến đây là để chào hỏi và muốn tiếp xúc với những nhà thiết kế nổi tiếng để lấy kinh nghiệm từ họ.
Lệ Thành dẫn cô đi chào hỏi những nhà thiết kế nổi tiếng. Ban đầu cô cũng khá run rẩy, nhưng họ có vẻ không khó như cô nghĩ. Bọn họ ai nấy cũng đều vui vẻ tiếp chuyện với cô, không gây khó dễ cho cô. Điều này làm cô rất vui.
Lúc này mọi người đều nhìn về một phía. Cô thấy vậy cũng nhìn theo, trong phút chốc cả người cô sững lại. Tiếng to nhỏ của mọi người vang lên:
- Kia chẳng phải là giám đốc Cố sao, còn cô gái đi bên cạnh là tiểu thư nhà họ Bạch ư. Tôi nghe nói hai nhà có hôn ước với nhau. Nhìn trông hai người bọn họ thật xứng đôi.
Nghe những lời này cô cảm thấy bản thân tự ti đi nhiều phần. Cũng phải cô làm sao có thể xứng với anh được.
Lục Lệ Thành khẽ liếc xang cô, nhìn thấy tâm trạng cô có vẻ không tốt thì lên tiếng hỏi:
- Y Vân cô không sao chứ?
Cô cười trừ lắc đầu, phía bên kia Cố Dạ Bạch khoác tay nhau với Chi Hạo. Nhưng ánh mắt ngay từ đầu vẫn luôn chú ý đến cô. Thấy cô đang cười với người đàn ông khác thì anh khẽ nhíu mày không vui.
Chi Hạo bên ngoài tỏ ra vui vẻ nhưng bên trong thật ra là chán ghét. Cô không thích đến những buổi tiệc như vậy lại còn đi cùng Cố Dạ Bạch. Nếu không phải ba cô bắt cô đi thì đừng hòng ai có thể lôi kéo cô đi đến những nơi như vậy.
Có những tiểu thư nhà khác muốn tiến đến làm quen với Chi Hạo nhưng đều bị cô lé tránh. Ánh mắt cô ấy thấy cô cũng tham gia buổi tiệc này thì vội đi nhanh đến.
- Y Vân cô cũng tham gia buổi tiệc này sao. Tối quá rồi cuối cùng cũng có đồng minh, tôi còn đang sợ nhàm chán đây.
Triệu Y Vân nhìn anh một cái rồi mỉm cười nhìn cô ấy nói:
- Tôi đi cùng giám đốc đến đây.
Nói rồi cô chỉ về phía Lục Lệ Thành đang đứng đó. Chi Hạo mỉm cười gật đầu coi như lời chào, Lệ Thành thấy vậy cũng gật đầu lại. Chỉ riêng Cố Dạ Bạch nhìn Lệ Thành bằng ánh mắt hình viên đạn.