Yêu Em Điên Cuồng

Chương 29: Ngày đầu làm việc




Sau khi ăn xong bữa sáng vì hôm qua cô đã đồng ý để anh chở đi làm nên bây giờ không thể kiếm cớ từ chối được.

Khi gần đến cổng công ty cô vội vàng kêu anh dừng xe, điều này khiến anh không vui chút nào.

- Em không muốn để anh chở em đến tận nơi sao, chẳng lẽ em sợ tên kia biết được mối quan hệ của chúng ta à.

Cô khẽ lườm anh một cái rồi tỏ ra nghiêm túc nói:

- Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người như thế. Nếu để anh chở em đến tận nơi thì nhân viên trong công ty sẽ nghĩ gì chứ. Em không muốn ngay ngày đầu tiên đi làm bị bọn họ xì xào bàn tán đâu.

Cố Dạ Bạch khẽ hừ một tiếng đôi mắt anh dần trở lên lạnh lùng nói:

- Ai dám nói gì về em anh sẽ cắt lưỡi kẻ đó.

Cô khẽ rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng đó. Giọng nói cô hòa hoãn để trấn an sự áp bức tỏả ra người anh:

- Được rồi mà buổi chiều anh đến đón em nhé. Cũng sắp vào giờ làm rồi vậy nên em đi trước đây.

Nói xong cô định bước xuống xe thì bị anh kéo lại ngang nhiên chiếm lấy môi cô mà hôn. Sau một hồi cô đẩy anh ra mà thở dốc. Cố Dạ Bạch khẽ nhếch miệng cười anh nói:

- Cũng phải có nụ hôn chào tạm biệt chứ.

Cô nhìn son môi bị anh làm lem ra ngoài khẽ liếc anh một cái rồi tẩy đi đánh lại.

- Anh đúng là cái đồ đáng quá mà.

Cô mở cửa bước xuống xe sau đó đóng sầm lại. Trong xe Cố Dạ Bạch cười thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô. Nhìn cô bước vào bên trong lúc này anh mới lái xe rời đi.



- Xin chào tôi là Triệu Y Vân, tôi muốn gặp giám đốc.

Lễ tân nhìn cô một lướt rồi xác nhận. Cô ấy niềm nở nhìn cô nói:

- Được cô đi theo tôi.

Cả hai người bước vào thang máy chuyên dụng của nhân viên. Cô lễ tân bấm số tầng cao nhất, thang máy dần di chuyến lên trên.

Cửa thang máy mở ra, cả hai người bước ra bên ngoài. Cô ấy dẫn cô đến phòng làm việc rất lớn sau đó nhìn cô mỉm cười nói:

- Đây là phòng làm việc của giám đốc.

Cô nghe xong cúi đầu cảm ơn, cô lễ tân cũng xong nhiệm vụ của mình, cô ấy xoay người bước đi. Chỉ còn cô đứng đấy trước cửa phòng cao lớn kia.

Cô đưa tay lên gõ cửa, bên trong có giọng nói trầm ấm phát ra:

- Vào đi.

Cô hít một hơi thật sâu rồi đưa tay mở cửa bước vào. Trên bàn làm việc Lục Lệ Thành đang chăm chú xem hồ sơ.

Nhìn thấy người đến là cô Lục Lệ Thành gác lại hồ sờ đứng lên vui vẻ nói:

- Y Vân cô đến rồi sao, mau lại đây ngồi xuống đi.

Cô cũng vui vẻ mà ngồi xuống. Lục Lệ Thành rót cho cô một tách trà xong xuôi mới nói:

- Công việc của cô cũng không có gì nặng nề cả. Sau này cô sẽ là thư ký của tôi. Công ty có kế hoạch gì cô chỉ cần đưa ra ý kiến rồi làm bản thảo phác hoạ cho tôi xem là được.

Cô ngồi nghe anh ta trình bày xong cảm thấy bản thân không phù hợp với chức thư ký này.



- Nhưng tôi chỉ là người mới lại không có bằng cấp thì sao xứng với vị trí thư ký này được chứ.

Lục Lệ Thành hiểu rõ sự e ngại của cô, anh ta mỉm cười trấn an:

- Cô đừng lo lắng chẳng phải ban đầu tôi cũng nói công ty của tôi chỉ nhìn vào thực lực thôi sao. Nếu cô thử việc trong một tháng mà không thông qua thì sẽ bị loại. Khi đó tôi cũng không thể giúp được chỉ đành dựa vào bản thân cô thôi.

Trong lòng cô vẫn còn chút e ngại nhưng cô không thể thoái lui được. Khó khăn lắm cô mới có cơ hội vào đây làm, thế nên cô cần phải nỗ nực nhiều hơn hết để trở thành nhân viên chính thức.

- Được tôi sẽ cố gắng hết sức.

Lục Lệ Thành hài lòng gật đầu anh nói:

- Vậy cô đến phòng đối diện để nhận chỗ ngồi và làm quen mọi người đi.

Cô gật đầu nói lời cảm ơn rồi đứng lên mở cửa bước ra ngoài. Bước đến căn phòng đối diện cô đưa tay mở cửa.

Trong phòng có năm người ba nữ hai trai đang bận rộn làm việc.

Bọn họ nhìn thấy cô thì ai nấy cũng đều ngỡ ngàng. Một người phụ nữ trẻ tuổi trong số đó bước đến mỉm cười nhìn cô nói:

Em là Triệu Y Vân sao.Vâng ạ - Cô cũng lịch sự mà trả lời.Mọi người lúc này mới ồ lên, ban sáng bọn họ đã nghe thông báo từ cấp trên sẽ có nhân viên mới đến. Bọn họ rất tò mò và hào hứng mong đợi. Quả nhiên không phí công nhân viên mới này rất xinh đẹp nên ban đầu bọn họ nhìn có chú ngỡ ngàng.

Cô ấy dẫn cô đến chỗ ngồi làm việc của mình. Bọn họ cùng nhau giới thiệu tên tuổi. Xem ra trong này chỉ có cô là nhỏ tuổi nhất. Nhưng đột nhiên cô chú ý đến một cô gái đang ngồi trong góc.

Từ khi cô bước vào cô gái kia cũng không nói từ nào cả. Nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt giống như thù địch. Điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu nhưng cô đến đây để làm việc chứ không phải để ý đến mấy chuyện không đâu.

Nên cô đành chăm chú đọc tài liệu mà khi nãy chị gái kia đã đưa cho.