Dương Phong sau khi nhận được điện thoại từ Hoàng Trung, đầu óc rối rắm, không biết phải làm cách nào cho thỏa cả hai việc vừa giải cứu Thiên Nhã, vừa tống ông ta vào trong tù.
– Dương Phong! Thiên Nhã...Thiên Nhã bị bắt cóc sao? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy?
Giọng Thái Uy Vũ bất ngờ vang lên từ đằng sau anh. Trùng hợp, lúc anh ta muốn ra ngoài mua ít trái cây cho Thiên Hương thì nghe thấy Dương Phong nói chuyện điện thoại. Tâm trạng cũng không bình tĩnh là mấy so với anh.
– Chuyện này...
Thái Uy Vũ lập tức nắm lấy cổ áo Dương Phong.
– Xin anh hãy nói cho tôi biết, Thiên Nhã sao rồi?
– Thật ra, Hoàng Trung khốn khiếp đó đã bắt cóc Thiên Nhã, muốn tôi trao đổi bằng nhân chứng cho tội lỗi của ông ta.
Hai chữ "Hoàng Trung" phát ra từ miệng Dương Phong khiến Thái Uy Vũ đã tức giận, nay càng căm hờn cái tên ấy hơn. Ông ta hại em gái anh ta chưa đủ hay, giờ đến con gái ruột cũng không tha.
– Làm ơn hãy để tôi giúp anh cứu Thiên Nhã!
Dương Phong nhìn Thái Uy Vũ lúc lâu. Thực sự có thể tin vị bác sĩ trị bệnh tâm thần trẻ tuổi này sao? Vợ anh có thể khiến anh ta yêu sâu đậm thế này, nói cô ấy ngốc, quả thật vẫn còn chút sai sai.
– Được! Vậy ngày mai nhờ vào anh cả!
Nói xong, Dương Phong ghé sát vào tai Thái Uy Vũ nói toàn bộ kế hoạch cho anh ta rõ để ngày mai cùng phối hợp. Một kế hoạch mạo hiểm, nếu có sai sót cả anh và Thiên Nhã đều không toàn mạng trở về.
******************
Nắng ngày sắp tắt, trời nhá nhem tối, xung quanh tiếng côn trùng bắt đầu rộ lên. Căn phòng nơi giam giữ Thiên Nhã đã tối, nay càng tối hơn. Suất cơm hộp dưới đất dường như vẫn còn nguyên. Không phải cô muốn bỏ ăn, nhưng vì nuốt không nổi, ăn vào là nôn ra. Thức ăn làm ở lề đường có mùi khó chịu cô ăn không quen.
"Cạch". Một chút ánh sáng dần len lỏi vào căn phòng qua cánh cửa đang được mở ra. Hoàng Trung bước vào kéo theo giọng cười tàn bạo:
– Thiên Nhã! Con không ăn sao? Con mà gầy đi thì chồng con buồn lắm đấy, rồi sẽ lại trách ta thôi!
Đôi môi khô héo của Thiên Nhã khẽ mấp máy:
– Ba thôi đi! Đừng hãm hại người khác nữa! Vậy là quá đủ rồi...ọe...
Ánh mắt Hoàng Trung có chút nghi ngờ:
– Mày...có thai rồi đúng không?
Thiên Nhã hoảng hốt. Dù cô chưa đi kiểm tra để xác nhận rõ, nhưng triệu chứng ốm nghén dai dẳng này không giống bệnh đường ruột tí nào. Hơn nữa, tháng này, kinh nguyệt của cô bị đứt. Nếu cô có thai thực sự thì đứa bé này phải ra sao đây? Không được! Cô nhất định không được để Hoàng Trung biết chuyện này.
– Đâu...đâu có. Con chỉ không quen ăn thức ăn lề đường nên vậy thôi!
– Mày đừng có chối! Con bé Mai nói dạo gần đây, mày hay nôn ói lắm! Mày có cần tao sai người mua que thử thai giúp mày không? – Trong bóng tối, đôi mắt Hoàng Trung như lóe sáng hơn hẳn – Tốt! Tốt lắm! Dương Phong mà biết tin này, ba đời nhà nó cũng không dám báo cảnh sát! Thật tội nghiệp cho đứa bé trong bụng! Chưa gì đã định sẵn là không có cha!
Từng lời của Hoàng Trung như chiếc dùi giáng vào lồng ngực Thiên Nhã. Cô sợ hãi, cả người run rẩy. Ý ba cô là sẽ giết luôn anh sao?
Thiên Nhã khóc lóc, hai tay nắm lấy chân Hoàng Trung, van nài:
– Không được đâu mà! Con xin ba! Tha cho anh ấy! Không phải ba chỉ cần người tên Lý Hùng đó thôi sao?
– Cút ra...để nó sống và tiếp tục cản đường tao chi bằng cho nó về với ba mẹ nó sớm cho rồi. Tao đã tha cho mẹ con mày là đã tốt bụng lắm còn đòi hỏi gì nữa!
Ông ta đá chân, gạt người Thiên Nhã ra, bình thản bước ra khỏi phòng, mang thứ ánh sáng dơ bẩn kia đi.
Chỉ còn lại mình cô trong phòng, nấc nghẹn. Bàn tay cô khẽ rờ lên bụng mình. Cô như cảm thấy sinh mệnh mới kia đang gào thét, đang đau đớn vì chưa sinh ra đời đã sắp phải mất cha. Cô hận bản thân mình sao lúc trước cứ luôn lạnh lùng với anh, để rồi cuối cùng, có muốn được ở cạnh anh nhiều hơn, có một gia đình nhỏ với anh, sao trở nên quá xa vời đến thế! Bây giờ, có tự trách bản thân cũng đã quá muộn màng.
**************
Một đêm sống trong lo sợ ngày mai sẽ ra sao cứ thế trôi qua. Và rồi, buổi sáng định mệnh ấy cũng đến.
Dương Phong lái xe tới nơi ở kín đáo của Lý Hùng, thương lượng với ông ta về kế hoạch giải cứu Thiên Nhã.
– Xin lỗi! Tôi không thể giữ lời hứa của mình sẽ cứu ông. Nhưng ông yên tâm, nếu thuận lợi, ông sẽ không sao cả. Hơn nữa, Hoàng Trung cũng bị tống vào tù!
Ngay đến Lý Hùng cũng bất ngờ với những gì anh vừa kể ông ta nghe. Hóa ra, chạy đến nơi nào cũng không thoát khỏi kiếp một sống một chết với kẻ ông ta hận nhất. Ông ta vốn là người trọng tình trọng nghĩa, lại biết ơn Dương Phong sâu nặng, tuyệt đối không từ chối:
– Tôi tin cậu! Dù gì vợ cậu cũng đang trong tay Hoàng Trung! Thôi được rồi! Chúng ta đi thôi!
– Vậy được! Ông lên xe đi!
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, di chuyển ra đường lớn. Đến lúc này, anh bắt đầu gọi điện cho Hoàng Trung:
– A lô! Tôi Dương Phong đây! Tôi đang đem người đến!
Hoàng Trung rất cẩn thận, ông ta muốn kiểm tra kĩ càng người anh đang tính đem đến trao đổi với ông ta:
– Bật "video call" đi! Tao muốn nói chuyện với Lý Hùng!
Theo lời ông ta, anh đưa điện thoại cho Lý Hùng.
Hoàng Trung vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của kẻ từng là cộng tác làm ăn của mình thì an tâm phần nào. Coi bộ Dương Phong lần này không có mưu kế gì lớn.
– Hùng! Mày giỏi lắm! Dám phản bội tao!
– Thật không biết ai phản bội ai trước! Không có lửa làm sao có khỏi hả đại ca! Ông cứ chờ đó! Báo ứng sắp đến rồi!
Nói xong, Lý Hùng cười khinh bỉ, trả lại điện thoại cho anh, thật không thể nhìn gương mặt gớm giếc của Hoàng Trung thêm phút giây nào nữa.
Dương Phong nhận lấy điện thoại, muốn ngay lập tức hỏi người chỉ đường ở đâu thì tiếng khóc thất thanh của một cô gái vang lên, Thiên Nhã của anh qua màn hình điện thoại mới ốm yếu tiều tụy làm sao.
– Thiên Nhã...em...
– Dương Phong! Anh đi đi! Mặc kệ em! Anh đến đây, ba em sẽ giết anh mất! Anh đi đi!
Ngắt lời, khuôn mặt Hoàng Trung ghé sát bên cạnh Thiên Nhã, nở nụ cười tàn khốc:
– Ấy chết! Tao quên nói mày. Vợ mày đang mang thai, là mang thai đó. Vui không?
– Ông...ông nói sao?
– VỢ MÀY CÓ THAI!
Cảm giác của Dương Phong lúc này thật khó tả. Anh vừa mừng muốn rơi nước mắt, vừa sợ hãi, lo lắng cho cô. Điều anh hằng mong, cuối cùng cũng đã xuất hiện, giữa anh và cô sắp có một thiên thần. Anh giờ đã trở thành người cha thực thụ. Rồi anh và cô sẽ đặt tên cho con, mặc kệ nó là trai hay gái. Tưởng tượng cảnh một nhà ba người vui vẻ bên nhau thật hạnh phúc biết mấy. Nhưng sự thực không như anh tưởng, cô và con đang gặp nguy hiểm.
– Thiên Nhã...ngoan! Đừng khóc! Chăm sóc cho con mình tốt vào! Anh yêu em, yêu con!
Ánh mắt cô tràn ngập nước mắt, khẽ mỉm cười, nếu đợi chờ không nói câu này, sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa:
– Vâng! Em nhất định chịu đựng được! Em yêu anh! Phong!
Hoàng Trung thấy cảnh này mà cười phá lên. Đến lúc nào còn yêu với chả đương, chết rồi xem còn yêu đương được nữa không? Ông ta giật lấy điện thoại.
– Dương Phong! Bây giờ, mày đến đầu hẻm X, ở đó, tao đã cho người chỉ đường đợi mày. Tới sớm chút, không vợ mày lo!
Màn hình "video call" tắt hẳn. Dương Phong tăng ga, gọi điện cho Thái Uy Vũ báo tin, anh bắt đầu xuất phát đến hẻm X, dặn dò anh ta quan sát kĩ định vị GPS, rồi phóng xe như bay đến chỗ hẹn. Vừa đi, anh vừa thầm mong Thái Uy Vũ có thể phối hợp ăn ý, đem cảnh sát tới đúng lúc để giải cứu cả anh, Thiên Nhã và cả thiên thần của họ nữa.
_____________________________
Thả sao đi rồi tui đăng tiếp nè~