Cô cầm từng bức ảnh, là hôm cô gặp Luân. Anh ta đưa cô hợp đồng, cô xem rồi đưa lại. Còn ảnh cô cười với Tuấn, hôm qua đứng đối diện nhau, có rất đông người nhưng ảnh này chỉ có hai người và cảnh trong bức ảnh cô cũng không biết ở đâu. Cô giơ bức ảnh của Luân lên nói:
\- Tôi có từng gặp người này nhưng khi đó anh ta là khách hàng và lấy tên là Long. Mấy ngày gần đây tôi mới biết anh ta chính là giám đốc Hướng Dương. Còn anh Tuấn hôm qua tôi đi với sếp tổng gặp ở buổi dự thầu cũng mới biết.
\- Cô nói như thế là cô không liên quan. Tập đoàn này bao nhiêu năm chưa từng sảy ra những việc thế này. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào nhân viên và sự lãnh đạo của cậu Phong. Nhưng cô là người mới ngoài cô ra thì không có ai có khả năng này.
Phong phản bác:
\- Chỉ vì cô ấy là người mới, và những bức ảnh không rõ ràng thế này các vị quy lên đầu cô ấy một cái tội, không thấy vô lý à? Tôi sẽ điều tra ngọn nghành chuyện này.
Ông Bách hắng giọng rồi nói:
\- Chính cô ta là người gửi số liệu cho Hướng Dương. Cậu không tin thì hãy kiểm tra máy tính của cô ta, biết ngay cô ta có bán thông tin hay không? Cô ta gửi bằng gmail, có xóa đi rồi thì vẫn tìm được ra.
Phong hỏi lại ông Bách:
\- Chú chắc chắn vậy chú lấy đâu ra thông tin ạ?
\- Thông tin của tôi hoàn toàn chính xác.
Linh Đan không làm, cô không sợ kiên quyết bảo Phong:
\- Em đồng ý, anh hãy cho người kiểm tra đi ạ.
Anh cho Sơn và một người bên bộ phận kỹ thuật lên kiểm tra. Một Gmail rác được khôi phục từ máy của cô gửi vào gmail của Tuấn toàn bộ dữ liệu đấu thầu trước ngày nộp hồ sơ.
Linh Đan ngỡ ngàng, chuyện này thực sự cô không biết gì. Toàn bộ dữ liệu của cả tổ dự án chuyển tất cho mình cô giữ. Số liệu trước khi đi nộp được Phong thông qua và sửa một vài chỗ cũng chỉ có mình cô và Sơn biết. Máy tính trong phòng cô là của công ty. Phòng cô lại chỉ có mình cô, điều này là bất lợi cho cô.
\- Anh Phong, em không làm.
Phong hét lên với Sơn và nhân viên kỹ thuật:
\- Kiểm tra lại toàn bộ camera ngày hôm đó cho tôi.
Ông Bách nói tiếp:
\- Cậu đang nuôi ong tay áo, cậu có bao giờ nghĩ cô ta đang lợi dụng cậu. Cậu yêu cô ta, tuyển cô ta vào làm việc trái với quy định của tập đoàn. Chúng tôi đã không ý kiến gì, vì cậu luôn nói cô ta giỏi, giờ cô ta bán đứng cậu, cậu vẫn một lòng bảo vệ cô ta? Cậu hồ đồ quá, chúng tôi quá thất vọng về cậu. Từ khi cô ta mới vào làm đã kéo bè lập phái, những chuyện này tôi biết hết, tôi để cậu tự xử lý. Nhưng chuyện ngày hôm nay thì cậu bắt buộc phải xa thải cô ta.
Các cổ đông khác thi nhau lên tiếng ép Phong phải cho Linh Đan nghỉ việc, và còn yêu cầu cô bồi thường thiệt hại của tập đoàn. Chỉ có ông Bằng ngồi yên lặng, đến khi cuộc họp quá ầm ĩ ông mới đập mạnh tay xuống bàn:
\- Tôi tin cậu Phong sẽ làm tốt mọi người nên giữ im lặng chờ kết quả.
Camera ngày hôm đó quay lại, không có ai bước chân vào phòng Linh Đan ngoài cô. Lúc đó cô biết rằng mình thực sự bị hại. Người hại cô phải nói là quá cao tay.
Cổ đông lại nhao lên:
\- Giờ cậu xử lý thế nào.
Phong ôn tồn hỏi Linh Đan:
\- Chắc chắn em không làm ra chuyện thế này chứ?
Cô vẫn bình tĩnh từ đầu cuộc họp, bởi cô vững lòng rằng anh tin cô giống như cô luôn tin anh. Anh hỏi cô nhỏ nhẹ, mà lòng cô thấy nặng trĩu đôi mắt cô bắt đầu đỏ hoe:
\- Anh cũng không tin em? Em không làm, em không nhận.
Một vị cổ đông chỉ tay vào mặt cô:
\- Cô còn cãi, chứng cứ rành rành, chúng tôi cho cô ra pháp luật xem cô cãi thế nào. Cô ỷ lại cậu Phong là tổng giám đốc lại yêu cô ư? Còn chúng tôi là gì? Mình cậu ấy không thể một tay che trời cho cô phá cái tập đoàn này. Cô hại cậu ấy mà giờ cô vẫn còn mong nhận được sự thương hại.
Một người khác cũng chen vào:
\- Nể tình cậu chúng tôi không đưa ra pháp luật nhưng cậu phải cho đuổi việc cô ta ngay lập tức.
Phong nhìn cô, đôi mắt cô đỏ hoe, chứng tỏ cô là đang gồng mình tỏ ra cứng rắn chỉ cần yếu lòng chắc chắn đã khóc, cứ nghĩ mình luôn bảo vệ được cô, mà giờ nhìn cô anh không thể làm gì được cho cô:
\- Tạm thời tôi sẽ đình chỉ công việc của cô Linh Đan, tôi cần điều tra rõ sự việc rồi sẽ ra quyết định chính thức.
Ông Bách gay gắt:
\- Không được, cậu phải đuổi việc cô ta ngay.
Ông Bằng biết Phong đang khó sử, ông lên tiếng đỡ lời thay Phong:
\- Tôi cho cậu thời gian để cậu xử lý tốt việc này. Đôi khi những gì chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Tôi cũng không muốn mất một người nhân viên như cô Đan. Nếu đúng là cô đã làm tổn hại đến tập đoàn, chúng tôi sẽ đưa ra pháp luật. Cô đồng ý chứ?
\- Dạ, thưa chủ tịch, thủ đoạn này quá là hoàn hảo. Cháu không làm, nên cháu không sợ.
Ông Bằng gật đầu với cô, rồi ôn tồn bảo:
\- Cuộc họp kết thúc ở đây đi, giao lại toàn bộ cho cậu Phong. Mọi người cùng chờ kết quả.
Các cổ đông hậm hực ra về, từng người còn ném cho cô một cái nhìn kinh bỉ. Cô trở về phòng thu dọn lại giấy tờ cho ngăn nắp trước khi bàn giao lại cho Sơn. Gần nửa năm gắn bó với nơi này, bao nhiêu cố gắng giờ thành công dã tràng. Cô có chút tiếc nuối, nơi này không dành cho cô, cô cũng không nên ở lại nữa. Chỉ là cứ thế mà đi thì mang theo một tiếng oan cô không đành.
Sơn gõ cửa đi vào:
\- Em làm gì vậy?
Cô ngẩng lên, cười gượng gạo:
\- Em sắp xếp lại giấy tờ để bàn giao trả anh.
\- Anh tin em không làm như vậy?
\- Anh tin thì làm được gì, em chỉ hơi thất vọng. Người đứng ra bảo vệ em cuối cùng lại không phải là người em tin tưởng.
\- Phong có cái khó của mình, em phải hiểu và thông cảm cho cậu ấy. Em cứ nghỉ ngơi một vài ngày. Anh và Phong nhanh chóng giúp e trả lại sự trong sạch.
\- Em bàn giao lại tất cả cho anh. Em mệt mỏi rồi, mai em về với mẹ em thôi, cũng chỉ còn hai tuần nữa là tết. Chúc anh có một năm mới vui vẻ.
\- Em về cứ về, nhưng không được phép bỏ việc.
Cô cười trong cùng đôi mắt hoen đỏ:
\- Anh em mình có duyên sẽ gặp lại.
Trước khi ra về, cô sang phòng Phong, cô biết Phong mang trên một vai trách nhiệm lớn. Cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Phong đang ngồi vò đầu, anh tin cô nhưng mọi điều đều bất lợi cho cô.
Anh nhìn cô áy náy:
\- Anh xin lỗi đã không bảo vệ được em.
\- Em chỉ cần anh tin em.
\- Anh sẽ tìm ra người làm việc này để em không phải mang tiếng oan uổng vậy.
\- Em đã bàn giao lại hết cho anh Sơn. Sắp tết rồi, em về trên nhà. Trường hợp của em, anh cho em tạm nghỉ như vậy là hướng giải quyết tốt nhất hiện nay rồi.
\- Vậy em cứ về nghỉ một thời gian. Mọi việc êm xuôi anh lên đón em.
Cô tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay đưa cho Phong. Anh trân trân nhìn cô:
\- Tại sao?
\- Em nghĩ đây chưa phải lúc thích hợp.
Anh ôm chặt cô vào lòng, sống mũi hơi cay. Người con gái của anh, đã hứa với lòng luôn bảo vệ cô, làm tất cả để cô một đời vui vẻ. Anh không thể buông bỏ cô như thế này được. Như hiểu được lòng anh, cô nhẹ nhàng nói tiếp:
\- Em yêu anh rất nhiều, em chờ đến ngày anh lại đeo nó vào tay em được chứ.
Cô đẩy anh ra, để chiếc nhẫn lên bàn, quay gót bước đi. Gió mùa Đông Bắc thổi từng cơn lạnh buốt, lạnh như cõi lòng của cô. Bức tường can đảm của cô đã bị phá vỡ. Nước mắt cô chảy dài hai gò má.