Yêu Em! Cô Gái Của Anh

Chương 75:




Duyên vui vẻ đi ra khỏi phòng. Cuộc sống của mỗi người đều mang màu sắc khác nhau, những gì mình nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Ngày hôm đó cô không giúp Duyên mà cũng khinh bỉ Duyên như những người khác thì Duyên không thể trở lại là mình như xưa được. Duyên đi rồi, cô lấy điện thoại gọi cho Phương:

\- Có việc này cần cậu nhờ đây.

\- Gớm hôm nay lại nhờ vả cơ.

\- Chị bạn cùng công ty lấy chồng thiếu người bê tráp, hộ một chân nhé. Chủ nhật tuần này.

\- Ở đâu vậy mà thân quen không đó.

\- Chị ấy làm cùng phòng cũ, năm nay 33 tuổi rồi, quê Hưng Yên. Chiều thứ bảy tan làm tớ qua đón, giúp tớ nhé, năn nỉ đó.

\- Ừ, cơ mà không đi cùng lão Sơn đâu nhé. Bực mình chết.

Cô cười sảng khoái:

\- Ừ, không có lão nào, yên tâm có hai bọn mình thôi.

Phong đứng đợi cô ở cửa hắng giọng, cô giật mình quay lại nói vào điện thoại:

\- Thế nhé, tớ báo lại với chị ấy.

Cô tắt máy, anh đi vào:

\- Không định đi ăn trưa à?

\- Có em đi bây giờ đây.

Cô đứng dậy định đi, anh đẩy cô ngồi lại vào ghế:

\- Đi đâu? Hẹn với ai?

Cô ấp úng:

\- À…à..là chị Duyên. À không em rủ Phương, chị Duyên lấy chồng nhờ em và Phương đi bê tráp. Phương mặc cả không có anh Sơn.

\- Thật.

Cô giơ tay lên đầu:

\-Em thề, em nói thật.

\- Không được đi.

\- Không, em nhận lời chị ấy rồi, mà cả đời chị ấy có một lần, dù sao cũng làm cùng nhau bao nhiêu tháng.

\- Vậy bảo cho anh bê tráp nhà trai.

Cô phì cười, anh đường đường một tổng giám đốc tập đoàn lớn ai dám nhờ anh bê tráp chứ? Cô véo hai má anh:

\- Anh ghen thế này đáng yêu lắm.

\- Anh không ghen.

\- Lộ ra trên mặt còn chối. Em chỉ bê tráp hộ chứ có đi luôn đâu.

\- Anh đưa em đi.

\- Vâng, anh với em và Phương cùng về quê chị Duyên, nhưng không cho anh Sơn biết Phương nó đi cùng em.

Nhìn cô nhí nhảnh đáng yêu quá, không nhịn được anh liền đặt lên má cô một nụ hôn. Vừa chạm vào thì cô như một cơn gió nhẹ lướt nhanh ra cửa.

\- Đi ăn nào anh.

Anh đứng yên tại chỗ với đôi môi tru ra, cô thật biết làm người khác khổ sở.

Thời gian trôi nhanh đến ngày cuối tuần. Sáng thứ bảy, Duyên nhắn tin nhắc Linh Đan chiều thu xếp về, Duyên còn gửi cả định vị cho Linh Đan. Cô liền gọi cho Phương chiều cô qua đón. Có một số điện thoại lạ gọi tới, cô chần chừ bắt máy, là vị khách khó tính hỏi mua nhà lần trước, anh ta hẹn gặp cô ở quán cà phê gần công ty.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô sang bên quán, bước vào đã người khách ngồi đó.

\- Chào anh, đợi tôi lâu chưa ạ?

\- Mời cô ngồi. Tôi mới tới, chờ người đẹp tôi chờ bao lâu cũng được.

Cô thấy hơi lạ, mấy lần trước gặp anh ta nói chuyện khô cứng không màu mè, chắc có vấn đề gì đó. Cô vào chuyện luôn:

\- Anh hẹn gặp tôi có chuyện gì?

Anh ta đưa cho cô một danh thiếp: Bùi Trọng Luân, giám đốc công ty xây dựng Hướng Dương. Cô cầm tấm danh thiếp hỏi:

\- Đây là của anh?

\- Đúng.

\- Tôi nhớ không nhầm lần trước gặp anh tên là Long.

\- Bùi Trọng Luân là tôi mà Bùi Trọng Long cũng là tôi.

Cô như hiểu chút vấn đề, anh ta đường đường là giám đốc công ty xây dựng mà lại hỏi mua nhà ở của công ty khác? Nhớ lại lúc đó anh ta đòi hỏi cô trình bày rất kỹ thiết kế của căn nhà cách bài trí đồ nội thất và cách phối màu của từng căn phòng, hóa ra là người trong nghành cả không lẽ muốn ăn cắp ý tưởng của người khác?

\- Anh làm trong nghành xây dựng lại sang bên tôi hỏi mua nhà chắc có nguyên nhân? Anh vào thẳng vấn đề đi.

\- Cô thẳn thắn hơn tôi nghĩ. Mấy lần trước gặp cô tôi muốn thử xem người mà tổng giám đốc ABJ chọn là người như thế nào?

\- Anh quá khen, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường.

\- Có thể cô khiêm tốn và cảm thấy mình bình thường nhưng đối với tôi cô là một nhân tài.

\- Anh lại nói quá rồi. Nếu anh hẹn tôi ra đây để nói mấy lời này, xin lỗi anh tôi không có thời gian.

Cô toang đứng dậy để về. Luân liền nói:

\- Cô vội vàng thế? Tôi nói thẳng luôn.

Cô lịch sự ngồi xuống.

\- Anh nói đi, tôi không có nhiều thời gian.

\- Tôi muốn mời cô về làm bên tôi.

Luân đưa cho cô một bản hợp đồng. Cô nhận bản hợp đồng đọc qua một lượt, rồi nhếch miệng cười:

\- Lương khá tốt, cao gần gấp ba lần mức lương hiện tại bên ABJ trả cho tôi. Nhưng xin lỗi anh, tôi không nhận lời được.

Cô đưa trả bản hợp đồng lại cho Luân.

\- Tôi có thể tăng thêm lương và chế độ đãi ngộ riêng cho cô.

\- Anh có tăng thêm cao hơn nữa thì tôi cũng không làm. Không có ABJ không có tôi ngày hôm nay ngồi đây. Tôi không đứng núi này trông núi nọ.

\- Rồi một lúc nào đó cô sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay của cô.

\- Cảm ơn anh đã nhắc nhở, cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt và tôi không đánh cược nó bằng bất cứ giá nào.

Cô đứng dậy, thái độ vẫn nhã nhặn:

\- Tôi về trước, chào anh.

Luân cầm danh thiếp lên đưa cho cô:

\- Gọi cho tôi bất cứ lúc nào cô cần.

\- Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ tôi không cần.

\- Cô nên nhớ một điều, thương trường là chiến trường. Người càng ngồi vị trí cao thì càng mưu mô sảo quyệt. Họ không từ một thủ đoạn nào để họ đạt được điều mình muốn. Đừng nghĩ người khác yêu thương mình hết mực mà mình không bao giờ bị lợi dụng. Nhiều khi họ đối tốt với mình để mình là bàn đạp cho họ lấy đà bước tiếp.

\- Ý anh nói là sao?

\- Ý tôi nói hiện trên câu chứ, cô là người thông minh, cô suy nghĩ một chút chắc chắn sẽ hiểu.

\*\*\*\*\*

Bốn giờ chiều, Phong đến trước phòng cô gõ cành cạnh. Cô đang mải với một bản vẽ trong tay, ngẩng lên thấy anh, cô cười hỏi:

\- Anh vào đi, tìm em có việc gì ạ?

\- Em không định đi ăn cưới sao?
Cô nhìn đồng hồ:

\- Tan làm mới đi chứ anh, còn tiếng rưỡi nữa mà.

\- Hôm nay cho em về sớm, đi thôi.

Cô gấp gọn lại hồ sơ, cất vào nơi quy định, theo anh ra về. Anh đưa cô về trung cư của mình. Cô thắc mắc:

\- Mình đi đâu vậy anh?

\- Ừ, anh về nhà lấy đồ.

Cô cằn nhằn:

\- Anh sắp sẵn như em có phải tốt hơn không? Đỡ phải vòng vèo về nhà.

\- Anh không biết nên mang theo những gì. Em lên nhà sắp hộ anh.

\- Thế mọi lần anh đi công tác thì cô nào sắp cho.

\- Anh tự làm nhưng đó là đi làm anh biết phải mặc gì khi gặp khách hàng của anh. Còn đây là anh đi chơi với bạn gái anh. Đi chơi xa lần đầu nên anh làm sao biết được cần mang theo những gì.

Cô vỗ vỗ tay vào trán mình, cô đấu khẩu không lại được với anh. Tay anh ấn thang máy nhưng mắt thì vẫn nhìn cô:

\- Em làm sao thế? Đau đầu à?

\- Em đang tự trấn an bản thân, xem có phải đúng là anh không?

Cả hai bước vào trong thang máy, anh khoác tay lên vai cô:

\- Cần anh chứng minh.

Cô đẩy anh ra, chỉ vào góc thang máy:

\- Ở đó có camera. Đừng làm bừa.

Mở cửa nhà bước vào, anh bảo cô:

\- Em cứ khám phá tự nhiên nhé, anh đi tắm đã.

Cô gật đầu, căn nhà của anh được thiết kế theo phong cách hiện đại khiến cô khá thích thú. Hai phòng ngủ, một phòng bếp thông với phòng khách tạo không gian mở hài hòa với phòng khách. Phòng khách bố trí ghế sofa chữ L dài kê sát ra lan can. Tất cả nội thất mang màu xám đặc trưng pha chút màu trắng làm điểm nhấn. Lan can bên ngoài phòng khách để lại một khoảng không rộng rãi kê một bộ bàn ghế nhỏ ngồi đọc sách. Có chậu hoa huệ được trồng ở góc tường. Cô tiện tay lấy bình sịt nhỏ cạnh tưới cho chậu hoa. Bông hoa huệ dài nở những cánh hoa nhỏ trắng muốt.

Anh tắm xong đi ra nhìn thấy cô đang nâng niu từng cánh hoa nhỏ hỏi:

\- Thích không?

Cô nhìn lên gật đầu:

\- Anh tắm xong rồi à?

\- Ừ, vào chọn đồ cho anh rồi mình đi.

\- Vâng.

Mở tủ quần áo của anh ra cô choáng ngợp, đúng là người có tiền toàn đồ hàng hiệu nhưng mà chỉ toàn quần áo vest.

\- Ngoài áo sơ mi và vest ra anh không còn đồ khác à?

Anh ngồi trên giường ung dung trả lời:

\- Không, tất cả của anh có như thế thôi.

Cô chỉ vào bộ quần áo anh đang mặc trên người:

\- Lần đầu tiên thấy anh mặc thế này cũng đẹp lắm còn bộ nào không?

Anh mặc bộ quần áo thể thao adidas mùa đông màu xám. Anh lắc đầu:

\- Không.

\- Anh mặc vest rất nghiêm túc, mặc đồ thể thao thì nhìn năng động hơn.

\- Có đẹp trai hơn không?

Cô phì cười:

\- Có, lúc nào cũng đẹp trai.

\- Vậy thưởng cho anh đi.

\- Thưởng gì?