Linh Đan bất ngờ trước câu tỏ tình của Phong. Cô nhăn nhó cười lấy tay đẩy anh ra mà anh vẫn không xê dịch chút nào:
\- Anh....
Câu nói chưa được phát ra Phong cắt luôn:
\- Tôi thích em 1.111 ngày rồi. Trái tim tôi luôn loạn nhịp khi gặp em. Đó là lý do em không được từ chối tôi.
Linh Đan ngẩn ngơ luôn tại chỗ. Lần đầu tiên cô gặp anh là ngày mẹ cô tai nạn nhẩm đi nhẩm lại cũng gần bốn tháng. Mà như lời anh nói, anh thích cô đã hơn ba năm. Thôi song, anh nhầm cô với ai rồi. Hay anh say rồi nên nói lẫn thế này. Cô lắp bắp mãi mới lên lời:
\- Có...có..gì...mai...mai nói được không ạ?
Anh dứt khoát:
\- Hôm nay em phải nói rõ cho tôi.
Cô rơi vào tình cảnh gì thế này? Không phải đang bị ép yêu sao? Đúng là cô thích anh, thích biến thành yêu rồi. Nhưng cô không nghĩ mình lại được tỏ tình kiểu này. Load mãi mà đầu không nảy nổi số. Giờ căng lên sẽ không ổn chút nào. Ừ, thì thích đấy, nhưng cũng phải làm kiêu tí chứ, cô về trạng thái mềm mỏng:
\- Em chưa có sự chuẩn bị, sếp cho em thời gian suy nghĩ đã.
\- Được, sáng mai có mặt ở phòng tôi để trả lời.
Cô dở khóc dở cười, lấy tay đẩy tay Phong ra khỏi bức tường:
\- Vậy, em về để suy nghĩ được chưa?
\- Tôi khát nước, mời tôi vào uống nước đã chứ.
Anh theo cô vào phòng. Cô pha cho anh một cốc trà gừng:
\- Trời có sương rơi rồi, anh uống trà gừng cho ấm người và còn giải rượi rất tốt.
Anh đưa cốc trà nóng lên miệng nhấp:
\- Em đã pha cho ai bao giờ chưa?
Cô gật đầu:
\- Rồi, sống một mình nên phải tự biết cách chăm sóc cho bản thân.
\- Từ giờ trở đi chúng ta sẽ luôn bên nhau. Em không phải một mình vật lộn với cuộc sống này nữa, bởi vì đã có anh được không?
Cô không tin nổi vào tai mình. Cô ngước mắt nhìn anh. Anh thay đổi cách xưng hô, anh thốt ra những câu nói này thì trái tim mềm yếu của cô chống đỡ thế nào đây? Cô hỏi anh:
\- Còn chị Ngọc thì sao ạ?
Anh cười tươi nhìn cô, nụ cười chỉ có cô mới xứng đáng được nhận:
\- Anh và cô ấy liên quan đến nhau bởi công việc. Nếu có quan hệ cũng chỉ là cấp trên và cấp dưới.
Cô gật đầu, cũng đã từng có người thích và cô không hề có cảm xúc với ai nhưng với anh thì khác. Cô không biết cô thích anh từ bao giờ. Chỉ biết là tim thấy đau khi thấy anh đi với người con gái khác. Cô im lặng một chút vui mừng lẫn một chút xao xuyến. Anh kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, hít hà mùi hương hoa bưởi trên tóc cô. Cô quen dùng sữa tắm và dầu gội hương bưởi. Lần trước ôm cô, anh đã từng ngửi thấy hương này để rồi khi vào mê hồn trận anh chợt nhận ra đang dây dưa với anh không phải là người anh yêu.
Cô để mặc cho anh ôm mình. Mệt mỏi nhiều rồi, cô cũng cần một bờ vai để dựa thôi. Khi chúng ta gặp gỡ nhau đó là duyên và đi qua cuộc đời nhau đó là định mệnh, cứ để tình yêu diễn biến thật tự nhiên, đã là duyên thì cũng chẳng sợ lạc đường.
Anh về rồi, cô vẫn một cảm giác khó nói thành lời ở trong lòng, trằn trọc không ngủ được. Bên kia, anh nằm xuống giường cười một mình. Vùi mặt vào chiếc gối, lăn qua lăn lại, ngồi bật dậy anh hét to một tiếng, trông anh như một đứa trẻ đang rất vui sướng. Cầm lấy điện thoại anh nhắn cho cô một tin nhắn:
\- Chúc ngủ ngon. Anh yêu em.
Bao nhiêu lâu rồi, cuối cùng anh cũng nói ra được điều mình cần nói. Nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ câu trả lời. Cô đọc tin nhắn tủm tỉm cười, hôm nay cô vui, rất là vui, cô nhắn lại:
\- Dạ, sếp.
Anh nhìn tin nhắn mà tâm trạng phức tạp, liền gọi lại, cô rất nhanh bắt máy:
\- Sếp, có chuyện gì ạ?
Giọng anh nhẹ nhàng:
\- Có ai gọi người yêu là sếp như em không?
\- ….
Cô đơ người chưa biết trả lời ra sao, thì anh lại tiếp tục:
\- Em ngủ đi, ngủ ngon và mơ về anh nhé. Chúc anh ngủ ngon đi.
Cô bật cười, anh đang mè nheo cô như một đứa trẻ. Cô đã nhận lời yêu anh đâu chứ?
\- Em cười gì? Chúc anh chưa?
Cô tắt điện thoại. Nhắn cho anh một tin: “ Chúc anh ngủ ngon”. Anh nhìn cái điện thoại tút tút mà hụt hẫng đến khi nhận được tin nhắn khóe môi khẽ cong lên mãn nguyện, lấy cây bút khoanh tròn vào tờ lịch ngày hôm nay lại mùng 8 tháng 10. Cô cũng khẽ cười và chìm vào giấc ngủ, có lẽ từ lần gặp nhau trước hôm nay họ mới có một đêm say giấc nồng.
\*\*\*\*\*
Đúng là khi yêu vào người ta sẽ như biến thành một con người khác. Sơn bước vào phòng sếp tổng thấy nồng nàn hương vị tình yêu.
\- Êm đẹp rồi chứ?
Phong cười:
\- Cảm ơn cậu.
Sơn vỗ vai Phong:
\- Tôi chỉ là vì tôi thôi. Cả ngày ăn thịt mặt tôi cũng ngán quá rồi.
\- Tôi đến nỗi thế sao?
\- Cần tôi cho cậu xem lại bản mặt cậu mấy ngày qua không? May tôi chơi thân với cậu chứ chắc tôi phải xin nghỉ việc mất.
\- Được rồi, tôi nhận sai, dù sao cũng cảm ơn cậu.
\- À, có chuyện quan trọng đây.
\- Chuyện gì?