Yêu Em! Cô Gái Của Anh

Chương 57:




Duyên và Quỳnh cùng đồng thanh nói. Cô cũng lấy làm lạ, tự dưng hai bà này lại hòa hợp nhau thế. Trước kia vốn chẳng ưa nhau cơ mà. Cô cười khổ trả lời:

\-Ai muốn nghĩ thế nào thì nghĩ em không quan tâm.

Không moi được tin tức gì từ cô em hai bà chị cũng hết hóng hớt, quay vào làm việc.

Thu Mai từ phòng họp đi về thông báo:

\-Cả phòng tập chung lại rà soát hồ sơ dự án khu nghỉ dưỡng Đà Nẵng, sáng mai nộp cho giám đốc kinh doanh để chị ấy và sếp tổng đầu giờ chiều mai đi công tác”.

Tan làm ai cũng uể oải ra khỏi phòng, một ngày làm việc bận rộn mà vui. Từ khi có Linh Đan vào phòng bất động sản này, mọi người thân thiết với nhau nhiều hơn. Mấy tên đàn ông rủ đi ăn vì hôm nay có lương, nhưng mấy chị em phụ nữ thì mệt rã rời chỉ muốn đi về. Linh Đan cáo bận vì còn bọn trẻ.

Sau giờ lên lớp, trở về căn phòng trọ một mình cô suy nghĩ miên man. Đêm về có lẽ là khoảng thời gian con người ta sống thật nhất...Bao nhiêu cảm xúc chẳng thể nào che giấu. Sống để thấy mình có hay không khờ dại. Tồn tại để thấy người có hay không đổi thay...! Đêm khuya...Lặng lẽ cảm xúc mang tên ai đó...Hoặc có khi trống rỗng! Chỉ là thời gian và không gian quá tĩnh lặng. Thôi thúc ta phải suy nghĩ về những ngổn ngang. Tiếng lòng này ai đâu hay!

Chẳng khác gì cô ở một nơi nào trong thành phố, một người nào đó ngồi ở ban công trên tay là điếu thuốc sắp tàn. Anh với những đêm dài trằn trọc hoài không ngủ làm bạn cùng nỗi cô đơn, lặng yên giữa dòng đời vẫn trôi không ngừng nghỉ. Với những đêm trời thu mưa bay mà chẳng còn ai tâm sự, còn lại gì ngoài khói thuốc buồn tri kỷ.

\*\*\*\*\*
Từ khi yêu đương vào Thu Mai luôn đến công ty với vẻ mặt rạng ngời. Lên thẳng phòng Kim Ngọc, Thu Mai hỏi:

\-Chị chuẩn bị đủ đồ chưa?

Kim Ngọc chỉ vào valy kéo góc văn phòng:

\-Kia rồi, đi cũng ba đến năm ngày thôi mà.

\- Lần này chị phải nắm chặt cơ hội nhé.

\-Chị biết rồi.

\- Đây, của chị, chị cất đi.

Thu Mai đưa cho Kim Ngọc một cái lọ, rồi thì thầm vào tai Kim Ngọc.

\-Chị nhớ hết chưa?

\- Chị nhớ rồi. Liệu có ổn không?

\- Chị yên tâm dùng nhé, chúc chị mã đáo thành công.

\- Cảm ơn em, về bảo ai mang hồ sơ lên phòng sếp tổng. Chị với anh ấy cần bàn một số chuyện nữa.

Thu Mai về phòng sai Linh Đan mang hồ sơ lên phòng tổng giám đốc. May quá cho cô có Kim Ngọc và cả Sơn ở đây. Nhưng cô vẫn bồn chồn, giờ đây đứng trước mặt anh trống ngực cô đập thình thịch. Anh chẳng hơn gì cô, gương mặt này đã hơn một tuần nay anh mới nhìn thấy. Anh hận không thể moi tim cô ra xem bó được làm bằng gì? Cô cho anh tia hi vọng hôm trước hôm sau cô lại đập tan nó.

Cô đưa bộ hồ sơ cho Sơn và bình tĩnh nói:

\-Tất cả những giấy tờ liên quan đây ạ. Anh Sơn xem lại giúp em còn thiếu gì nữa không ạ.

Sơn gật đầu, kiểm tra lại hồ sơ, từ ngày cô vào làm Sơn khá yên tâm về cô, làm việc cẩn thận và chu toàn. Kiểm tra song toàn bộ Sơn đưa cho Phong:

\-Rất tốt, tôi khá hài lòng về cách làm việc của Linh Đan.

\- Mắt nhìn người của sếp thật tinh tường.

Kim Ngọc cười nhẹ khen Linh Đan trước mặt Phong, muốn để lấy lòng anh. Nhưng anh đâu có tâm trạng gì mà để ý. Người anh để ý thì không để anh vào mắt. Anh vẫn chăm chú vào bộ hồ sơ trước mặt. Linh Đan bặm môi, hít thở nhẹ lấy lại tâm trạng:

\-Không còn việc gì, em xin phép về làm.

Bước chân ra căn phòng, tâm trạng cô hụt hẫng, đây là con đường mà cô lựa chọn mà.

\*\*\*\*\*
Ba ngày công tác ở Đà Nẵng của Phong và Kim Ngọc rất thuận lợi. Nguồn vốn huy động được cho dự án này rất khả quan. Ngọc đưa chủ ý bảo Phong mời cơm các vị đối tác, để mọi người có cơ hội làm quen với nhau. Tối nay là tối cuối cùng của đợt công tác này. Ngọc rất sốt ruột, đêm nay không hành động thì về Hà Nội khó có cơ hội nữa.

Phong rất ít uống rượu, chỉ những buổi tiếp khách thế này anh đành phải uống. Tan tiệc, anh loạng choạng say, Ngọc đi bên cạnh muốn dìu Phong nhưng anh không cho Ngọc động vào mình. Về phòng, Ngọc theo Phong vào, anh bảo Ngọc:

\-Em về phòng mình đi.

Ngọc vẫn nhẹ nhàng:

\-Để em lấy nước cho anh đã, anh ngủ đi rồi em về.

Ngọc nhanh tay chắt cho Phong một ly nước lọc đưa cho Phong rồi bảo:

\-Để em lấy khăn cho anh lau qua mặt.

\-Không cần, em về phòng em đi.

Phong nói song thì Ngọc đã vào đến trong nhà tắm, Ngọc lấy cái lọ Thu Mai đưa cho lắc đều lời nói của Thu Mai văng vẳng bên tai:

\-Đây là loại nước hoa có mùi hương thoang thoảng, làm quyến rũ đàn ông, chị dùng như nước hoa bình thường, cho ít vào cổ tay và gáy, hay quần áo của chị là được, miễn là làm sao tiếp xúc được với anh ấy, mùi nước hoa này sẽ kích thích ham muốn cực mạnh, không cưỡng nổi đâu.

Để chắc chắn, Ngọc còn xịt thêm vài chỗ của nhà tắm, phải nói mùi này rất dễ chịu. Ngọc giặt chiếc khăn mặt đem ra cho Phong. Anh không nhận mà lao luôn vào nhà tắm nôn. Không hiểu sao hôm nay anh lại buồn nôn đến thế. Sau trận nôn thốc tháo, Phong rửa lại mặt mũi, đi về phòng ngủ để lấy quần áo thay. Anh hít hà hình như nhà tắm có mùi gì khang khác. Mặc kệ, phải ngủ một giấc cho tỉnh táo đã.

Nhưng vừa bước ra khỏi nhà tắm, Phong đã cảm thấy bản thân mình có cái gì đó không ổn. anh biết chắc chắn Ngọc đã dùng nước hoa kích dục chỉ tay vào mặt Ngọc, anh nói:

\-Cô, tôi không ngờ cô lại là loại người thế này.

Ngọc vẫn như vô tội:

\-Anh Phong, anh nói gì em không hiểu, anh say rồi.

Người anh nóng dần lên, cơ thể trở nên rạo rực khát tình, cảm nhận cậu nhỏ lớn dần trong cơ thể. Men rượu, men tình chếnh choáng, anh hoa hết mắt mũi.

Ngọc nhân cơ hội lại gần, anh đẩy Ngọc ra, nhưng Ngọc đâu có từ bỏ dễ vậy. Ngọc ôm đằng sau lưng Phong, bắt đầu sờ soạn vào cơ thể nam tính mà mình vẫn ước ao bấy lâu.

Phong chìm vào đê mê do Ngọc mang lại, đầu óc mụ mị. Ngọc biết mình đã sắp thành công. Ngọc xoay người ra đằng trước Phong, đưa tay cởi từng cúc áo của Phong, hôn vào cổ anh, kiễng chân lên từ từ đưa nụ hôn lên môi anh.