Sáng sớm, Thu Mai đến công ty với vẻ mặt hớn hở. Vào phòng thấy Linh Đan, Mai kéo luôn cô ra hành lang thì thầm:
\-Em nói chuyện chị tối qua cho cả phòng chưa đấy.
Cô ngơ ngác không hiểu gì trả lời:
\- Em chưa chị ạ, sao chị?
\- Ừ, may quá. Em đừng kể nhé.
\- Có người yêu đẹp trai thế lại dấu chị.
\- Thì chị cũng mới nhận làm bạn gái anh ấy, đã có gì đâu. Công khai rồi nhỡ đến lúc lại không đâu vào đâu buồn lắm.
\- Vâng, em biết rồi.
Trong đầu cô vẫn thắc mắc, không muốn công khai sao lại làm rình rang đến thế. Nhưng cô có thói quên vô cảm với chuyện của người khác.
Điện thoại Thu Mai đổ chuông, Mai nhanh tay ấn nghe:
\-Alo…
\- Giỗ mẹ anh Phong ấy ạ?
Thấy Mai nghe điện thoại, Linh Đan nói nhỏ:
\-Em về phòng trước nhé.
Thu Mai gật đầu với cô, Linh Đan quay bước vẫn đủ nghe Thu Mai nói thêm:
\-Chờ chút, em lên luôn.
Thu Mai gõ cửa phòng Kim Ngọc đi vào, vội vã hỏi luôn:
\-Anh ấy đưa chị về giỗ mẹ à?
Kim Ngọc trả lời:
\-Chị lên tìm anh ấy không thấy, anh Sơn bảo hôm nay giỗ mẹ nên anh ấy đã về từ tối qua rồi. Chị nên đến không?
\- Cơ hội đó chị. Phải ghi điểm trong mắt phụ huynh, nhưng chị đi một mình à?
\- Anh Sơn bảo tí nữa anh ấy đến.
\- Ok rồi, chị đi cùng anh Sơn đi. Mà lúc về thì kiếm cớ về cùng chàng nhé.
Linh Đan ngồi mặt nghệt ra, mẹ anh mất rồi à? Thích anh mà cô chưa hiểu gì về anh, về gia đình anh cả. Hay gọi hỏi Sơn, dù gì anh cũng giúp cô rất nhiều, không đến được với nhau thì có thể là bạn. Cô quay sang hỏi chị Quỳnh:
\-Chị ơi, có một người họ thích chị, nhưng chị không muốn tiếp tục mối quan hệ đó, dù người ta đã giúp chị rất nhiều. Nhà người ấy có giỗ, thì chị có đến không?
Chị Quỳnh đang làm ngừng tay ngẩng đầu hỏi cô:
\-Người ta có mời em không?
\- Không chị ạ.
\- Thế đi làm gì, em đang muốn không dây dưa gì đến người ta mà.
Cô gật đầu, suy đi tính lại thôi cứ coi như là mình không biết.
\-Mà này, mấy hôm nay cô có chuyện gì à, cứ ngẩn nga ngẩn ngơ.
Bị chị Quỳnh hỏi cô giật cả mình vội vàng trả lời:
\-Không, em bình thường mà.
\-Nhìn cô như người thất tình ấy. Bình thường đến nỗi nhìn cái là nhận ra.
Cô tròn xoe mắt:
\-Thật á chị?
\- Nó hiện trên mặt kia kìa.
Cô giơ tay lên xoa xoa mặt, mặt cô đỏ lên, chị Quỳnh không nhịn được ôm bụng cười. Cô gái này ngây thơ quá.
Sơn xử lý song việc, đi đến nhà Phong. Xuống đến xảnh công ty, Ngọc ung dung ngồi từ bao giờ, Ngọc tay xách nách mang bao nhiêu là đồ:
\-Anh Sơn, em đến nhà anh Phong với.
Sơn nhìn túi đồ:
\-Những thứ này…
\- Hoa quả thôi anh, em mang đến thắp hương bác gái.
Sơn giúp Ngọc xách túi hoa quả, Ngọc ôm một bó hoa cúc vàng to.
\*\*\*\*\*
Từ khi mẹ mất, năm nào bố con Phong cũng cùng nhau đi chợ. Chỉ có mấy năm anh học ở nước ngoài không về được thì ông Quân tự làm một mình. Và năm nào cũng vậy ông đều mua một bó hoa huệ to. Ngày bé Phong không biết tại sao bố luôn mua hoa huệ thắp hương cho mẹ, một lần tò mò hỏi ông Quân bảo Phong: “Mẹ con thích hoa huệ”.
Mẹ mất, anh chỉ là cậu bé tám tuổi không nghe lời mẹ, suốt ngày chỉ lo chơi, lười học. Những đứa trẻ nghịch ngợm như anh, không còn mẹ mới hiểu tình yêu của mẹ quý giá đến mức nào. May mắn cho Phong còn có người bố như ông Quân. Ông Quân vừa là mẹ, vừa là bố chăm sóc anh từng ly từng tí. Không đòn roi, không quát nạt, chỉ có những lời lẽ ân cần, dạy dỗ anh thành người. Ông kể cho anh biết mọi sở thích của mẹ anh, trong mắt anh ông là người yêu vợ con vô bờ bến.
Hai bố con đang lụi hụi nấu nướng thì ngoài cổng vang lên tiếng của cô Thắm hàng xóm:
\-Bác Quân, bác Quân có nhà không?
Ông Quân trong bếp nói vọng ra:
\-Tôi có, mới sáng ra có việc gì mà cứ gọi ầm lên thế?
Phong đang rửa rau ngoài bể nước thấy Phong cô Thắm quay ngoắt bỏ luôn câu hỏi của ông Quân:
\-Phong mới về à cháu.
Phong từ tốn trả lời:
\-Cháu chào cô, cháu về tối hôm qua.
\-Cô qua hỏi bố cháu có ăn gì không cô đi chợ mua cho, bố cháu á ở nhà là không chịu chăm sóc bản thân đâu đấy nhé.
\- Bố con cháu đi chợ rồi cô ạ. Cháu cảm ơn cô.
Cô Thắm ngó vào bếp thấy nhiều món ngon hỏi ông Quân:
\-Nhà bác hôm nay có việc à?
Ông Quân gật đầu:
\-Nay giỗ bà nhà tôi.
\-Vâng, vậy em về ạ.
Thấy cô Thắm bừng bừng khí thế đi sang, lại lủi thủi đi về Phong không nhìn được cười tủm. Cô ấy góa chồng, cũng có một cậu con trai làm xây dựng nên nay đây mai đó. Hai mẹ con cô ấy mới chuyển về đây sống được hơn một năm. Cô ấy có vẻ thích bố Phong, nhưng ông Quân thì luôn lãnh đạm.
\-Cô, cô ở đây ăn cơm với bố con cháu.
Cô Thắm đang buồn chuyển một trăm tám mươi độ sang vui:
\-Được à cháu.
Phong gật đầu, còn ông Quân thì lắc đầu:
\-Thôi khi khác tôi mời cô sau. Tôi không thích có người ngoài trong đám giỗ bà ấy.
Câu nói như một gáo nước lạnh dội vào lòng cô Thắm, cô ấy quay gót đi về không lời từ biệt. Phong thấy điểm này hình như anh rất giống bố mình. Từ chối thẳng thừng, cảm xúc của người khác ra sao không cần biết.
Cô Thắm về rồi Phong bảo bố:
\-Bố à, mẹ con mất cũng hai mươi năm rồi, bố lại có tuổi. Con đi làm vắng, bố ở nhà có người bầu bạn con cũng yên tâm. Mà cô Thắm là người tốt, cô ấy rất quan tâm bố. Bố xem….
Ông Quân cắt lời con:
\-Ngày giỗ mẹ con, đừng nói mấy lời đó.
\-Con chỉ không muốn thấy bố một mình mãi thôi. Có tuổi rồi cũng nên có người bầu bạn.
\- Để sau hãy nói đi.
Phong đang giúp bố dọn mâm cơm cúng, thì Ngọc và Sơn cũng về đến nơi. Phong hơi bất ngờ khi Ngọc xuống xe, chào Phong rồi đi nhanh vào nhà. Phong lườm Sơn:
\-Sao cậu đưa cô ấy về.
Sơn giải thích:
\-Cô ấy đòi đi theo, tôi không can nổi.
Ngọc bước vào nhà, ông Quân đang sắp đồ lên bàn thờ, cô nhanh miệng chào:
\-Cháu chào bác.
Ông Quân thấy Ngọc niềm nở:
\-Ơ, Ngọc cũng đến à, bác tưởng mình Sơn.
Sơn nghe thấy tên mình lon ton xách túi hoa quả chạy vào:
\-Cháu đây, chú khỏe chứ ạ?
\- Chú khỏe, hai đứa vào ngồi nghỉ đi.
Ngọc giúp ông Quân sắp hoa quả lên ban thờ. Cô hỏi ông Quân:
\-Còn lọ hoa không bác. Cháu cắm thêm hoa ạ.
Phong cắt ngang:
\-Mẹ anh không thích hoa cúc.
Ngọc ngắn tũn mặt lại. Ông Quân nhìn Phong, anh cũng giống ông không thích là thể hiện luôn. Ông quay sang bảo Ngọc:
\-Để bác lấy cho cháu lọ khác.