"Cho nên, phiền anh thả tôi xuống đi.
Tôi cũng không muốn mạo hiểm mạng sống của mình vì một người xa lạ đâu.” Mặc Liên nở nụ cười lạnh lùng và6 giãy giụa muốn xuống.
Nào ngờ khi nghe thấy những lời này của cô, đôi mắt vốn màu xanh lam của của anh bỗng nhiên tối sầm lại.
Anh đặt cô xuống dưới đất, bất ngờ rút con dao găm ra chém vào cổ tay và kề miệng vào vết thương hút thật mạnh.
Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, anh ôm đầu cô bằng cả hai tay và hôn cô cuồng nhiệt.
Anh đưa chất dịch trong miệng vào miệng cô.
Mặc Liên chỉ cảm thấy bả vai mình liên tục căng lên, mồ hôi lạnh toát ra.
Cô muốn vùng thoát khỏi tay anh, nhưng mùi hương mê đắm tràn ngập từng dây thần kinh của cô, khiến cô như bị trúng độc, hai tay như bị trói chặt lại.
Mặc Liên đột nhiên đảo khách thành chủ mà hôn Rhine nồng nàn, không chịu buông tay ra và càng muốn nhiều hơn.
Rhine dường như cảm nhận được điều gì đó.
Anh ôm đầu cô và đứng bất động, sau đó bình tĩnh tách ra.
Mặc Liên thở hổn hển, lại muốn xán lại gần, nhưng bàn tay anh giống như gọng kìm cứng rắn, không chịu buông ra.
Một lúc ℓâu sau, Mặc Liên mới dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhìn thấy trong đôi mắt màu xanh lam vẫn lạnh lùng của Rhine phản chiếu rõ ràng dáng vẻ xấu hổ của cô, cô cảm thấy hai má mình nóng bừng.
Có thể thấy được là nụ hôn vừa rồi mãnh liệt nhường nào.
“À, đây chính là tác dụng phụ của virus đó sao? Thảo nào mọi người nói rằng lính đặc chủng dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
Đúng là không ai cưỡng lại được sức hút của loại hormone này.” Nói đoạn, cô đẩy Rhine ra, sầm mặt lau miệng, rồi liếc nhìn với vẻ chán ghét.
Rhine bình thản nhìn cô, nói: “Trốn đi!”
“Cút! Không gặp các anh là đã tốt lắm rồi.” Mặc Liên cảm thấy mình đã gặp phải sát tinh.
Cả một chặng đường này cô hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, bây giờ suýt nữa còn đắm chìm trong hormone hấp dẫn của một người đàn ông.
Rhine không nói nhiều mà rút ra hai con dao dài sau lưng, rồi chạy thẳng về phía phát ra tiếng động, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.
Ngay khi con quái vật cao hai mét ℓao tới, hai khẩu súng tiểu liên trên tay nó nhắm bắn thẳng vào anh.
Rhine cầm dao dài đâm xuống đất, sau đó búng người nhảy lên một cái cây bên cạnh.
Tàn ảnh lóe lên, anh nhanh chóng xoay quanh con quái vật, tránh thoát tất cả các viên đạn.
Anh không hổ là một nhân vật ở cấp độ chiến thần, chỉ thấy bóng dáng anh lóe lên một cái, anh đã nhảy lên trên người con quái vật, con dao sắc bén trong tay chém xuyên qua không khí, chặt đứt cánh tay trái của quái vật.
Tuy nhiên, con quái vật dường như không biết đâu là gì.
Nó không hề chịu ảnh hưởng bởi năng lực chiến đấu của anh, nhanh chóng vứt khẩu súng tiểu liên trong tay phải, và chộp thẳng về phía anh.
Rhine phản ứng rất nhanh.
Anh đâm một dao vào vai đối thủ, dồn sức vào chân xoay người sang chỗ khác, khiến con quái vật vồ hụt.
Nó tức giận gào lên, chất lỏng màu đen từ trong cơ thể chảy ra bắn tung tóe khắp nơi.
Mặc Liên đã bình tĩnh lại.
Nghe thấy tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc ở đằng kia, cô nhíu mày quan sát khu rừng rậm rạp này, trong đầu tính toán xem nơi đây cách căn cứ của mình bao xa.
Sau đó, cô đứng dậy, sờ soạng thắt lưng của mình để tìm kiếm đồ, lúc bấy giờ cô mới phát hiện tất cả mẫu vật thí nghiệm của cô đã biến mất, chỉ còn lại vũ khí.
Mẹ kiếp, kẻ nào dám to gan như vậy?
Mặc Liên căm tức đến mức suýt nữa nổi cơn tam bành, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã biết là ai làm điều này.
Sản phẩm thí nghiệm của cô sao có thể rơi vào tay kẻ lòng dạ hiểm độc như thế chứ? Mặc Liên vốn đang định nhân lúc hỗn loạn để bỏ trốn bỗng nhiên dừng bước.
Mặc dù không biết tình hình chiến đấu bên kia, nhưng tiếng động lớn cho thấy mức độ kịch kiệt của trận chiến này.
Cô nên ở lại giúp một tay hay là nên nhanh chóng rời đi?