Yêu Em Bằng Cả Trái Tim

Chương 7: 7: Nôn Ra Thì Ăn Lại




Sau khi cầm lấy bánh, cô nhanh nhẹn nhét vào mồm.



Gặp bọn họ là cô được ăn thoải mái rồi, mặc dù những thứ cô

ăn cũng lấy trộm từ nơi khác, song người có văn hóa thì không thể gọi là trộm được.

Mặc dù căn cứ đã xây xong, nhưng rất nhiều kẻ phạm tội hoặc không tuân theo kỷ luật đã bị đuổi ra khỏi căn cứ và tạo thành nhiều doanh trại quy mô nhỏ.



Những người này đương nhiên là cũng có bản lĩnh của mình.



Thỉnh thoảng, Mặc Liên sẽ tham gia vào đội tìm kiếm của bọn họ để đi sẵn đổi lấy đồ ăn.



Cô đã làm những việc như này rất nhiều lần.

Vì thế, tất nhiên là cô cũng đã từng nếm bánh quy nén.



Chỉ là bây giờ đã có cái "ô lớn", đương nhiên là phải dựa hơi thôi, nếu không thì thật xin lỗi bản thân vì đã bị gõ.

Cô vui vẻ ăn bánh mì mà Rhine phết bơ cho mình, lại vui vẻ nhìn hình ảnh trên màn hình, khóe miệng nhếch lên, chẳng thèm để ý đen ánh mắt của những người lính khác.

"Này, anh có ăn không?" Thấy một người lính trộm nhìn mình, Mặc Liên giơ miếng bánh mì trong tay lên và nở nụ cười rạng rỡ.

Người lính lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm xuống năm độ.



Anh ta vội vàng rụt cổ lại và cười gượng.

"Lão đại, đường phía dưới đã thông thoáng rồi ạ."

"Biết rồi."

"Lão đại, phát hiện hàng trăm xác sống ở biên giới phía Tây Nam ạ." Giọng nói của Levy cũng vang lên.

Rhine sầm mặt, nhanh chóng cầm con dao dài dắt vào sau lưng, rồi nhảy thẳng xuống từ độ cao hơn một nghìn mét một cách rất phóng khoáng.

Mặc Liên thò đầu ra nhìn.



Bọn họ đang ở độ cao hơn một nghìn mét, mây còn đang lo lửng đấy.



Quả nhiên, những người đã tiêm virus đều không phải là người, à, không phải là người bình thường.

Một người lính với mái tóc ngắn màu đen sải bước đi đến bên cạnh Nia, lạnh lùng nói: "Chúng ta chuẩn bị nhảy xuống đi."

"Hả?"

"Nắm lấy tôi." Nói đoạn, anh ta đưa tay tóm lấy anh ta rồi cùng nhau đu dây thừng xuống.

Mặc Liên chớp mắt vài cái, rồi quay sang cười nói với người lính bên cạnh: "Tôi cũng đi cùng cho vui." Dứt lời, cô mặc kệ phản ứng của anh ta mà cứ thế đu dây xuống.

Thấy vậy, Steven nhanh chóng cầm ấy máy liên lạc và nói với Rhine: "Lão đại, cô Mặc Liên cũng xuống rồi ạ."

Rhine đang chiến đấu với xác sống bỗng dừng lại một chút, sau đó vùng dao chém đút đầu một xác sống, rồi ngẩng đầu lên thì trông thấy cơ thể của Mặc Liên đang dần dần phóng đại từ trên trời xuống, ánh mắt anh tối đi, nhưng động tác lại nhanh hơn.

Cô rút từ trước ngực ra một cây gây laser và chém vào xác sống đang nhào lên, động tác rất nhanh gọn.



Sau đó, cô xoay người lại, hai xác sống phía sau liền ngã ra đất.



Thấy kỹ năng của cô rất dứt khoát, từng đòn tung ra đều nhăm vào điểm trí mạng của xác sống, những người khác không hề thấy phản cảm, ngược lại còn thi nhau tăng tốc hành động.

Nói đùa sao, bị một người phụ nữ lấn át, lại còn là một người phụ nữ bình thường, thì bọn họ sống tiếp kiểu gì?

Khi trở về, thượng tá nhất định sẽ tăng cường huấn luyện bọn họ gấp bội.



Mặc Liên, cô được ông trời phải xuống để ép chết bọn họ sao.

Mặc Liên liếc nhìn Rhine.



Anh là người nhanh nhất trong đám binh lính, chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, dưới chân anh liền có vài thi thể xác sống nằm la liệt.



Còn anh vẫn không hề ngừng nghỉ.



E rằng xác sống đã bị đá gãy hết xương sườn.



Bọn chúng nằm sấp trên mặt đất, giãy giụa muốn bò dậy.

Chẳng mấy chốc, anh đã giải quyết xong bày xác sống, tông cộng chưa đến năm phút.



Anh vẩy máu dính trên lưỡi dao sắc, nhìn một xác sống vẫn đang giấy giụa, bèn tiến lên giẫm võ xương đầu của nó.



Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn mang theo sự im lặng chết chóc.



Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Rhine hờ hững thoáng nhìn cô, cầm con dao và nói: "Đi vào đi."

"Vâng."

Anh kéo cô một cái: "Theo sau tôi."

Mặc Liên nhún vai, cầm gậy laser của mình và ấn xuống một cái.



Gậy laser biến mất, trong tay cô chỉ còn lại một chiếc gậy sắt dài bằng hai ngón tay.



Cô bỏ gậy sắt vào chiếc túi đeo bên hông, rồi nên từng bước vững vàng theo sau bọn họ.


Nia đã sợ tái mặt, hai chân run rẩy đi theo sau bọn họ.



Cảnh tượng vừa rồi đã khiến anh ta sợ chết khϊếp, tuy nhiên khi anh ta định chạy trốn thì thấy Mặc Liên gϊếŧ lũ xác sống không kém gì những người lính đặc chủng này.



Cảm giác như bị tát vào mặt thật khó chịu.

"Lão đại, chốt cửa này không mở ra được." Mark vỗ mạnh vào cánh cửa lớn trước mặt: "Ban đầu định dùng bom, nhưng Marki phát hiện một khi cho nổ thì e là hệ thống phía sau sẽ nổ tung.



Đến lúc đó, chúng ta sẽ không chạy thoát được."



Rhine gật đầu, quay người lại nhìn Nia.



Nhận được ánh mắt của anh, Nia lập tức tiến lên, lấy dụng cụ ra.



Hai phút sau, anh ta bối rối nối: "Phía sau cái chốt của kiểu cũ này có một thiết bị kích hoạt, để mở được thì cần một chút thời gian."

"Khoảng bao lâu?"

"Tôi không rõ lắm.



Trước tiên tôi phải nắm được cấu tạo của nó, sau đó kết nối với đầu não để tính toán thông qua thiết bị đầu cuối, có lẽ sẽ mất tầm mười lăm phút." Sắc mặt anh ta rất xấu: "Hơn nữa, chỉ sợ bên trong có rất nhiều xác sống.



Mà xác sống của những nhà máy điện hạt nhân như thế này đã nhiễm phóng xạ nên sẽ càng khó giải quyết hơn."

"Lão đại, lại có xác sống xuất hiện bên ngoài." Lúc này, giong nói của Elson vang lên qua máy liên lạc.

"Lão đại, ở đây cũng có."

Trong giọng nói của bọn họ toát lên sự lo lắng.



Tuy rằng bọn họ không sợ bị xác sống cào vài vết, nhưng bị lũ xác sống không có cảm giác đau đớn bổ nhào tới vẫn có thể chết người như chơi.

Không ai muốn dâng mạng sống của mình lên miệng xác sống hết.

"Ba phút."

"Thượng tá à, tôi không thể mở được trong vòng ba phút đâu." Nia lắc đầu.



Anh ta không hiểu rõ về nguyên lý hoạt động của những chốt của từ thời cổ lỗ sĩ này cho lắm.

Nghe vậy, những người xung quanh liền cau mày.



Mặc Liên thoáng nhìn cánh của lớn đang đóng im im.



Thật ra, bộ phận chủ chốt của loại cửa lớn kiểu này chỉ ở gần đây, chỉ cần kết nối với nguồn diện bên trong, rồi đảo ngược.

Mật khẩu thường à sự kết hợp ngẫu nhiên của mười hai chữ số và sự kết hợp giữa chữ và số khiến việc giải mã trở nên khó khăn hơn.

Có điều, việc này đối với một cô gái đến từ thế kỷ 21 như Mặc Liên chỉ đơn giản là một nụ hôn phót.

Cô nguýt dài một cái, sau đó đi tới, lấy cục nện bảo bối của mình ra đập mạnh vào ô khóa, để lộ ra dây điện bên trong.



Cô thuần thục kéo dây điện ra, vặn đứt rồi nối lại.



Tiếp theo, cô cầm lấy máy tính của Nia và kết nối.



Những ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím.





Sau một phút hai mươi giây, cánh cửa kêu "két" một tiếng.

Mark và Marki nhìn nhau, rồi lại nhìn Mặc Liên với vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Mở...!mở ra rồi.."

Rhine vẫn thản nhiên như không, hai tay cầm dao, bình tĩnh ra lệnh: "Coi chừng xác sống!"

"Rõ!"

Mặc Liên nhíu mày: "Sẵn sàng chưa?"

Rhine gật đầu, nghiêm túc nhìn về phía truớc.



Đám người Marki cũng tập trung tinh thần và cầm vũ khí trên tay.

Bộ quân phục màu nâu càng tôn lên sự uy nghiêm khác thường của họ.

Mặc Liên nói với giọng trong trẻo và vui vẻ: "OK."

Nghe thấy ngôn ngữ này, Rhine chỉ khẽ nhướng mày mà không có phản ứng gì.

Một tiếng "kẽo kẹt vang lên, cánh cửa dày và nặng vốn đóng kín dần dần mở ra hai bên.



Mặc Liên búng tay một cách đầy xinh đẹp, rồi ném trả lại máy tính cho Nia đang trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh.



Cô còn cười tít mắt và nhéo má anh ta: "Chậc chậc, khuôn mặt anh lính này non mềm ghê."

Vẻ mặt Nia từ kinh ngạc chuyển kinh hãi, anh ta ngây ngốc mở to mắt nhìn người phụ nữ tóc đen mắt đen xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở ở trước mặt với vẻ không dám tin.



Một lúc lâu sau, anh ta mới lắp bắp: "Cô...!cô...!"đỉnh" thật đấy!"

"Cảm ơn lời khen." Cô chớp mắt và mỉm cười, lấy gậy laser của mình ra, và đi theo bọn họ một cách rất tự nhiên.


Nia còn đang định nói gì đó thì Rhine quét mắt nhìn anh ta một cái.



Anh ta lập tức cảm thấy mạch máu cả người như động lại, không tài nào cử động được.

"Hú..." Quả nhiên, có tiếng của xác sống từ bên trong truyền đến.



Rhine đi đầu, lưỡi dao trên tay vung lên thành một bông hoa trắng.



Ngay sau đó, một đám thịt thối chất thành đống dưới chân anh, hai màu đỏ đen đan xen với nhau.



Rhine rất mạnh, anh ngăn chặn tất cả các nguồn ô nhiễm ở bên ngoài phạm vi ba mươi centimet, vì thế đến giờ trên người anh vẫn sạch sẽ.

Những người khác không tài giỏi như anh, vết máu lẫn mùi thịt thối trên người khiến họ chỉ muốn chạy về nhà tắm rửa sạch sẽ ngay lập tức.



Mark lớn tiếng chửi thề: "Mẹ kiếp, lũ xác sống ở đây đúng là ghê gớm hơn thật, vừa rồi bất cẩn, suýt nữa thì bị cào trúng."

"Cẩn thận!" Marki đột nhiên vụng tay ném con dao găm.



Xác sống bất ngờ xuất hiện sau lưng Mark liền bị ghim vào tường, giãy giụa một lúc rồi không nhúc nhích nữa.



Mark sợ toát cả mồ hôi, mỉm cười nới: "Cảm ơn nhé, người anh em."


Bên kia, Mặc Liên dựa vào thân thể linh hoạt của mình, tay cầm gậy laser và che mặt kín mít bằng chiếc áo choàng đen của mình, không hề sợ hãi trước lũ xác sống kinh tởm.

Cô lật người nhảy lên một cách đẹp mắt, sau đó vặn gãy đầu xác sống đánh "rắc" một tiếng, khiến nó ngã lăn ra đất.



Sau dó, cô xoay người lại, vung tay một cái, lại có hai xác sống nữa ngã lăn ra đất.

Nia đứng đằng sau bọn họ, thấy bản lĩnh của cô gần như không hề thua kém lính đặc chủng.





Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục sáng lấp lánh, rồi cứ thế ngây ra nhìn bọn họ gϊếŧ chết xác sống.

"Chim ngố, còn đứng đực ra đấy làm gì, không đi lấy nguồn năng lượng đi!" Mark hét lên, kéo Nia đang ngẩn ngơ trở về với hiện thực."

"Ò." Nia ngốc nghếch, cũng không bận tâm đến việc Mark gọi anh ta là chim ngố, nhanh chóng len vào phía sau vài người, chạy thẳng đến chỗ nguồn năng lượng.



Bởi vì có rất nhiều lò phản ứng năng lượng bên trong, nên cần có thời gian để tháo xuống.

Mặc Liên bóng người nhảy lên nằm lấy xà ngang phía trên, rồi đạp xác sống trước mặt xuống dưới đất, sau đó buông tay nhảy xuống.



Cô vừa mới đứng vững thì bỗng nhiên được Rhine một tay ôm vào trước ngực và xoay một vòng rời khỏi chỗ đó, tay kia của anh vung lên, một chiếc đầu xác sống rơi xuống mặt đất.

"Cẩn thận."

"Cảm ơn." Cô dửng dưng đẩy anh ra và cười tít mắt.

Thấy thân hình nhỏ bé của Nia đang loạng choạng chạy vào bến trong, với một xác sống sắp đuổi kịp đến nơi, cô nhướng mày, lấy từ trong túi áo ra một chiếc phi tiêu, phóng thẳng vào đầu nó.

Nia vốn vừa chạy vừa thấp thỏm lo lắng, đột nhiên nghe thấy tiếng "bịch" ở phía sau.



Anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy một xác sống, nhãn cầu bên trái treo lủng lẳng trên đất, hàm răng nhọn màu đen dính mảnh thịt thối rữa, móng tay dài vươn ra chỉ thiếu chút nữa là tóm được anh ta.



Anh ta sợ suýt ngất, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Mặc Liên đang mỉm cười với mình, mới chột dạ vỗ ngực, nở nụ cười cảm kích.

Cô thản nhiên chỉ hai bên trái, phải của anh ta.



Lại có một xác sống nữa vươn móng tay dài về phía mặt anh ta.

"A!" Nia tái mặt vì sợ hãi, vội vàng lùi lại phía sau, nhưng không ngờ lại bị bức tường sau lưng chặn đường lui.

Anh ta giơ chiếc túi của mình lên che mặt và nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận sự tấn công của xác sống.

Tuy nhiên, anh ta chờ thật lâu mà không thấy xác sống lao vào mình.



Khi mở mắt ra lại thấy khuôn mặt đang cười toe toét của Mark, lúc bấy giờ mới biết xác sống mọc đầy mụn mủ đã ngã chết trên mặt đất, không thể chết lại được nữa.

"Cậu.."

"Đồ ẻo lả, nhìn Mặc Liên kia kìa." Nói đoạn, Mark ra hiệu cho anh ta nhìn Mặc Liên đang ung dung bình thản nhìn xác sống nằm dưới chân, còn lấy ra vài ống nghiệm để thu thập mô của của những xác sống này, sau đó hào hứng dắt vào thắt lưng.



Khi thấy anh ta nhìn mình, cô giơ ống nghiệm màu đen lên và tươi cười với anh ta.

Tiếp tục nhìn quanh thì thấy Marki và Rhine đã mang nguồn năng lượng ra ngoài mà thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn anh ta lấy một cái.

Nia vô cùng xấu hổ, cúi đầu đi theo sau, ngại ngùng nhìn mọi người.

Mặc Liên thoải mái nhìn anh ta, đặt ống nghiệm trong tay vào cùng một chiếc hộp nhỏ, rồi niêm phong lại, cất cẩn thận.

Bên ngoài, Elson và những người khác đã vào trong.



Hắn lau mồ hôi và hớt hải nói: "Nhanh lên, động tĩnh ở đây đã thu hút rất nhiều xác sống.



Ước tính hàng nghìn xác sống đang từ biên giới phía Tây Nam chạy đến đây."

Hai chân Nia vốn đã mềm nhũn, vừa nghe thấy vậy, anh ta liền nghĩ ngay đến xác sống toàn thân đầy mụn và chỉ còn có nửa bên mặt lúc nãy, dạ dày bắt đầu nhộn nhạo khó chịu, chỉ muốn nôn hết toàn bộ thức ăn đã ăn trước đó ra.

Rhine lạnh lùng nhìn lướt qua: "Nôn ra thì ăn lại."

Nhóm người Elson phì cười.



Cuối cùng vẫn là Mark tuy nói chuyện thô lỗ nhưng vẫn tốt tính, bèn khiêng Nia lên vai, hoàn toàn không để ý tới việc sắc mặt đã trắng bệch của anh ta, bật cười ha ha: "Mấy tay linh kỹ thuật này chỉ có cái đầu là siêu đẳng, nhưng ra ngoài vài phút là chịu chết, còn chẳng bằng một người phụ nữ."