Yêu Em Bằng Cả Trái Tim

Chương 3: 3: Anh Có Biết Anh Như Thế Này Là Đang Dụ Dỗ Tôi Không




Người dẫn đầu nhíu mày, phất tay phải một cái, tám người nhanh chân tiến về phía trước.



Một nhóm xác sống xông tới bao vây bọn họ.

Móng tay sắc nhọn mang theo mùi hôi thối xộc vào mũi, hàm răng nhỏ giọt nước mủ vàng khè liên tục đóng mở, nếu bị bao vây ở đây thì chắc chắn sẽ không thoát được.



Mỗi người đều lên tinh thần tiêu diệt bày xác sống này.

Bóng người màu đen linh hoạt xuyên qua bầy xác sống, một sợi dây thừng bay tới tòa nhà bên cạnh.



Bóng đen tiện đà bay vút lên, đồng thời rút ra từ bên hông một cây gậy sắt màu bạc, nhẹ nhàng nhấn một cái, chùm tia sáng màu đỏ như chiếc roi quất vào người xác sống.

Chiếc roi giống như lưỡi hái tử thần, dễ dàng thu hoạch thân thể xác sống, rồi xoay một cái, bật trở lại.



Người nọ cất dây thừng rồi ném sang bên kia, nhanh chân nhày qua nhày lại như một con chim ưng mạnh mẽ.



Chie một mình người này đã xử lí hơn một nửa số xác sống.

Lũ xác sống còn lại cũng được dọn dẹp sạch sẽ dưới sự nỗ lực của những người lính.

"Lão đại, người này thật đáng gờm." Mark vuốt mồ hôi tên trán, sợ hãi nhìn bóng đen kia thu dây thừng lại, sau đó nhảy lên đứng giữa đông xác sống.

Nhìn kỹ thì người nọ vóc dáng không cao, thậm chí có thể nói là nhỏ xinh, mặc áo choàng màu đen, bên dưới áo choàng có vẻ như cất giấu rất nhiều đồ vật.

Người nọ đứng cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bọn họ, rồi ngồi xổm trên những xác sống như không có chuyện gì xảy ra.



Thấy một xác sống đang giãy giụa muốn bò dậy xé rách đồ ăn, người nọ nhanh tay rút ra một con dao găm, chặt đầu xác sống, rồi tay ra một chiếc túi màu đen, nhét cái đầu kia vào.

"Lão đại, người kia..."

Người dẫn dầu giơ tay ngắt lời Mark, đôi ủng giẫm lên mặt đất màu đỏ đen, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.



Anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng liên tục bận rộn kia.



Cô chẳng những đóng gói một cái đầu xác sống, mà còn cạy mở miệng của một xác sống khác, lấy chút chất lỏng dính trên hàm răng của nó, cất vào ống nghiệm, sau đó nhanh nhẹn treo vào thắt lưng, dường như đã làm việc này rất nhiều lần.

Marki hào hứng quan sát người nọ, khóe miệng nở nụ cười, nói: "E, đây là Rhine Burton, là anh gửi tín hiệu đi hả?"

Người nọ đang thu thập mẫu vật bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía những người đàn ông mặc quân phục.





Áo choàng đen che khuất khuôn mặt người đó, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy rõ vẻ mặt, nhưng mọi người đều cảm nhận được là người nọ không vui và hơi sững sờ.

"Lão đại, hắn ta thế mà lại phớt lờ anh kìa!" Mark mở to miệng đến độ nhét vừa một quả trứng gà, vẻ mặt của chàng trai cường tráng rất buồn cười.



Sau khi bừng tỉnh, hắn gãi mái tóc ngắn màu nâu của mình, đôi mắt nâu viết đầy sự kinh ngạc.

Rhine ung dung giẫm lên mặt đất, tiếng ủng vang lên từng bước như giãn lên trái tim, khiến các binh sĩ khác không dám ho he.

Bóng đen đã làm xong việc và nhìn người đàn ông đang tới gần, ánh mắt hơi lóe lên.

Người đàn ông với mái tóc vàng, đôi mặt màu xanh biển, quân phục phẳng phiu, gương mặt đẹp không tì vết, khí thế lạnh lùng mang theo áp lực mạnh mẽ khiến người nọ ý thức được nguy hiểm, vô thức lùi lại hai bước.

Người nọ lập tức duỗi cổ tay ra, dây thừng bay ra ghim vào vách tường tòa nhà cao tầng, chuẩn bị rời khỏi dây.

Nào ngờ, Rhine liền nhảy lên với tốc độ nhanh đen mức đáng kinh ngạc, túm chặt chân người nọ và ôm chặt eo



"hắn" trước khi "hắn" kịp phản ứng.

Dây thừng mang theo cả hai người họ bay lên, nhưng hậu quả của việc quá tải chính là...

Nhóm người Mark trố mắt nhìn hai người kia còn chưa đi xa thì dây thừng đã đứt phựt một tiếng đứt.



Rhine ôm người nọ điều chỉnh một tư thế khác và tiếp đất hoàn hảo, cũng không có cảnh hôn đất.

Những người khác nhanh chân chạy tới, thuận tay giải quyết vài xác sống nghe thấy thanh âm mà bu lại, rồi đi đến

trước mặt hai người.

"Lão đại, hai người đang chơi trò người bay đấy à?" Marki kéo dài giọng.



Giọng nói cũng tràn đầy sức hút quyến rũ giống như khuônn mặt của hắn ta.



Hắn ta còn cười nửa miệng nhìn Rhine nắm tay người kia không buông: "Thật đáng tiếc là bây giờ không có ai thưởng thức màn trình diễn này."

Rhine không hề để ý Marki, mà nhìn thẳng vào người vừa bị bắt, lạnh lùng hỏi: "Anh là ai, làm gì ở đây?"


Người mặc áo choàng giãy giụa vài cái không tránh thoát ra được, cổ tay đã bầm tím, bèn túc giận nói: "Buông ra!"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nếu không phải bọn họ ảo giác thì chủ nhân của giọng nói này là một người phụ nữ.

Phụ nữ, phải biết rằng từ khi bùng dịch xác sống, bởi vì khứu giác của xác sống ngửi thấy mùi nhạy bén như thể radar, khiến phụ nữ mỗi tháng luôn có mấy ngày chu kỳ sinh lí nhanh chóng giảm mạnh.



Ngoài ra, những năm đầu tận thể, rất nhiều phụ nữ không thể tự bảo vệ bản thân, khiến số lượng nữ giới tụt giảm không khác gì động vật quý hiếm, do đó họ đều được bảo vệ trong Vườn Địa Đàng.



Dù phụ nữ có tài giỏi đến đầu thì cũng chỉ làm việc trong Vườn Địa Đàng và giỏi hơn nữa thì làm việc trong phòng thí nghiệm.



Thế nhưng cô gái này không chỉ một thân một mình xuất hiện ở thành phố bỏ hoang này, mà còn dũng mãnh xử lí rất nhiều xác sống...!Không không không,...!Điều đáng sọ hơn là cô vẫn thản nhiên thu thập mẫu vật giữa đàn xác sống.

Rhine duwờng như cũng rất bất ngờ, ánh mắt vốn không có độ ẩm hơi thay đổi.



Anh buông tay, và vẫn như cũ lạnh lùng không cho phép cô gái né tránh câu hỏi.



Hai mắt anh nhìn thẳng vào cô, như muốn nói rằng nếu cô không giải

thích thì đừng hòng rời di.

Cô gái hết cách, đành phải cởϊ áσ choàng, kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.



Đôi mắt đen láy, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng không biết là do vừa rồi hoạt động mạnh hay là đang tức giận, đôi môi đò tươi kiều diễm ướŧ áŧ, khiến những người lính ngẩn tò te.

Rhine cũng rất kinh ngạc, trông cô còn rất trẻ, và...!Ừ, rất xinh đẹp.

Thực lực..



Cũng rất mạnh.

Khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên xuất hiện nụ cười thoáng qua, nhanh đến mức không ai nhận ra.

Cô chính là Mặc Liên.



Mặc Liên đã ẩn nấp suốt ba năm qua, phải trốn trong thành phố bỏ hoang này để cắt đuôi người của Shamire và tập thể dục mỗi ngày bằng cách tiêu diệt xác sống, tích lũy từng chút một cho phòng thí nghiệm của mình.



Mặc dù không bằng phòng thí nghiệm trong căn cứ, nhưng là một hacker bậc thầy, cô có thể biết rất nhiều bí mật.

Cô nhìn chăm chú những binh linh truớc mặt, lại liếc nhìn cổ tay bầm tín của mình, khó chịu hỏi: "Làm gì đấy?"

Marki thu lại vẻ mặt hài hước, khẽ hất mái tóc dài quyễn rũ và nghĩ rằng mình đã trưng ra dáng vẻ cực kỳ cuốn hút: "Chào cô, rất vinh hạnh được gặp cô, tôi là Marki."

Mặc Liên liếc nhìn khuôn mặt hấp dẫn của hắn ta, sau đó nhìn tất cả bọn họ một lượt: "Các anh là ai?"

Thấy cô thận trọng như vậy, Marki uể oải đáp: “Rất vinh hạnh được gặp một cô gái xinh đẹp như cô.



Cô giống như thiên sứ giáng trần, chiếu rọi thể giới u ám của tôi...!Nhưng cô có cảm thấy bây giờ không phải lúc nói chuyện, có rất nhiều xác sống đang chạy về phía này, cô xem.."



Mặc Liên suy nghĩ một lát rồi xoay người định rời đi.

Những người còn lại nhìn nhau và cũng đi theo.



Bầy xác sống phía sau nghe ngửi mùi chạy tới nhưng chỉ vồ được một đống thịt nát.



Bọn chúng ngửa mặt lên trời gào rống đây bất mãn.



Sức mạnh của bầy xác sống rất ghê gớm, khiến thành phố vốn lụi bại càng thêm đáng sợ.

Trước kia, nơi đây là một trong số những thành phố quan trọng của nước Hoa, dù là ban ngày hay ban đêm, những đám đông ồn ào náo nhiệt chính à nét đặc sắc của nơi này.

Người, xe, quầy hàng, trung tâm mua sắm...!Mỗi nơi đều tượng trưng cho phồn hoa, mỗi chốn đều đại diện cho sự sinh sôi.



Mặc Liên nhìn thành phố giờ đây ngập tràn chết chóc, lại nghĩ về cuộc sống của mình trước đây cũng tại chính thành phố này, nhưng bây giờ nó đã biến thành địa ngục trần gian.

Ngoại trừ những xác sống lảng vảng khắp nơi tìm thức ăn, những động vật biến dị đang ẩn hiện ra, con người đã thành động vật quý hiếm.



Ba năm trước, Mặc Liên lẻn vào thành phố này, không phải vì bản thân tài giỏi, mà do thân phận đặc thù của mình, một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ khôn lường.

Cảm nhận được có vài người phía sau, ánh mắt cô khẽ lóe lên, khóe miệng thoáng gọn lên một nụ cười lạnh như bằng.


Những người lính đi theo cô đến trước của một trung tâm mua sắm, của kính vốn có đã vỡ nát, mặt tường bê tông trát xi măng loang lổ, từng mảng lớn màu đen trông thật đáng sợ.

Mặc Liên thản nhiên bước vào trong, đi vòng qua những thi thể trên mặt đất đã thối rữa không còn hình dạng, hay những thứ rác rưởi xác sống bỏ lại.



Trên mặt đất ngoài bàn ghế lộn xộn ra là những kệ hàng đổ ngang dọc và những thứ gì đen sì sì...!Nhìn mà khó chịu cả người.

Trung tâm mua sắm đã biến thành như này, cho dù những người đi theo sau Mặc Liên chưa từng biết nó trông như thế nào trước đây, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng huy hoàng năm xưa.

Marki thích thú quan sát Mặc Liên đi nhanh qua mọi chướng ngại vật, đồng thời ngoảnh mặt làm ngơ trước những xác chết ngang dọc trên mặt đất.



Hắn ta khẽ nhếch khóe miệng, khi bắt gặp ánh mắt của Rhine, cả hai lặng lẽ ra hiệu cho nhau và sải bước theo sau cô.

Họ băng qua qua hành lang, đi thẳng theo cầu thang xuống tầng hầm.



Khi nhìn thấy cánh cửa phòng cháy bị khóa

ở cuối cầu thang tối, Mặc Liên mới dừng lại.


Cô quay đầu và nhướng mày, đôi môi đỏ thắm mấp máy, đôi mắt đen láy lấp lánh như sao trời lóe lên vẻ giảo

hoạt.



Cô như cười như không nhìn tám người phía sau: "Các anh có chắc chắn muốn đi theo tôi không?"



Mắt đen tóc đen càng tồn lên khuôn mặt trắng nõn, hai màu đen trắng tôn nhau khiến những người phía sau không rời được mắt.



Phải biết rằng đây là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ mang dòng máu thuần chủng của nước Hoa.

Mắt Rhine tối sầm, đồng tử vốn màu xanh da trời dường như biển thành màu xanh thẫm, giống như biển cả mênh mông, khiến người ta chìm đắm.



Anh tiến lên phía trước một bước, đi tới trước mặt Mặc Liên, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt nở nụ cười rạng rỡ: "Cô có biết cô như thế này là đang quyến rủ.."

Mặc Liên nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đẹp như biển khơi không có nghĩa là an toàn.



Cô nheo mắt cân nhắc trong giây át rồi vươn tay ôm cổ Rhine, thở nhẹ bên tai anh: "Anh có biết anh như thế này là đang dụ dỗ tôi không?"

Đúng vậy, nếu không e ngại thân phận hai bên thì người đàn ông trong bộ quân phục màu nâu này thật sự khiến cô mê mẩn.



Mặc dù đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa có ai khiến cô xiêu lòng như bây giờ.



Có điều, dù là nam hay nữ, càng xinh đẹp thì sẽ càng độc.

Không chi Mặc Liên tin vào điều này, mà Rhine cũng hiểu được chân lí đó.

Marki và Mark nhìn nhau, kinh ngạc xoa xoa mắt.



Đây có phải là lão đại của bọn họ, là nhân vật Rhine Burton truyền kỳ của bộ đội đặc chủng, là người đàn ông lạnh ùng đến độ không ai dám gần, là sự tồn tại như một huyền thoại, là vị thượng tá trẻ tuổi nhất không?

Vừa rồi hai người họ đang tán tỉnh nhau có phải không ? Có phải không? Chắc chắn bọn họ đã mở mắt lão đại của bọn họ có thể có hành động mất hình tượng như vậy?

Tất cả mọi người nhắm mắt lại, sau đó thử mở mắt ra lần nữa, nhưng vẫn thấy Rhine với Mặc Liên đang đắm đuối nhìn nhau.



Vì thế, tất cả bọn họ đều không ổn.



Nhìn hai người thả thính nhau, cuối cùng vẫn là Marki không nhịn được hắng giọng ho khan một tiếng, gọi ánh mắt của Rhine trở về.

Nào ngờ, Rhine chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái.



Marki cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại, tứ chỉ tê liệt không thể nhúc nhích.



Hắn ta cười trừ nhìn Mark, cảm thấy mình vô cùng oan uổng.



Còn Mark chỉ liếc mắt xem thường, sau đó lại trổ mắt nhìn lão đại của mình hành xử khác người.

Mặc Liên thu hồi ánh mắt, ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ gương mặt Rhine, rồi giơ ngón trỏ đè lên đôi môi đỏ mọng: "Suỵt...!"