Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh

Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh - Chương 20




Đất nước của lá đỏ



Type: Izumi



Quá khứ, hiện tại, em luôn hạnh phúc!



-Triệu Thủy Quang-



Kỳ thi giữa kỳ đã tới, bài thi ở trường đại học không khó, đa số thầy cô đều vạch sẵn nội dung thi trọng điểm, nên vài ngày trước kỳ thi là cơ hội quý báu cho “lớp mầm non tương lai đất nước” thể hiện năng lực học tập dưới áp lực cao. Phòng tự học trong thư viện là nơi “chạm tay có thể bỏng”.



Phòng của Triệu Quang Thủy ai nấy đều chơi từ lúc nhập học cho đến hôm nay, giờ đã nhanh chóng gia nhập vào đội quân “nước đến chân mới nhảy”.



Thường ngày, Triệu Quang Thủy ngoài việc lên lớp tiếng Anh để chuẩn bị thi cấp bốn, cấp sáu ra, những giờ khác đều đi tán gẫu, đọc tạp chí, thỉnh thoảng gặp thầy cô nói những thứ hay ho, cô cũng nghe nghóng. Về cơ bản, thi qua không có vấn đề gì. Thế nhưng, nếu cô dám cầm thành tích hơn sáu mươi điểm về nhà tôn kính mẹ, đoán chừng ngày tháng sau này đừng mong trở về nhà nữa.



Ngày mai là ngày thi Toán cao cấp. Trải qua một buổi bàn bạc, cả phòng quyết định tối nay qua đêm ở phòng tự học, tham dự cuộc chiến quyết tử đến cùng.



Thế là bạn Dương Dương, người được phân trực nhật, vừa hết tiết đã chạy đi lo liệu vấn đề tài nguyên nước. Nửa tiếng sau, đại tiểu thư hùng hùng hổ hổ vừa xách hai phích nước, vừa chửi mát từ phòng lấy nước nóng trở về.



Dương Dương vừa bước vào cửa đã đặt phích nước xuống, xoa bóp cánh tay rồi rủa sả: “Thật quá đáng, tớ lấy nước xong, thấy đông người nên để phích nước ở đấy, cùng Trương Đình Đình phòng kế bên đi mua đồ ăn tối. Kết quả vừa về đến nơi đã thấy mất một cái nắp phích, nước còn đang bốc hơi nữa cơ, nếu để tớ biết được là ai ấy à…”.



Người trong phòng bật cười, ký túc xá cấm tự ý đun nước, muốn lấy nước phải đến phòng nước nóng, lúc người đông phải để phích ở đó. Mỗi lần đi ngang qua, cảnh tượng phích nước nóng sặc sỡ sắc màu ngoài cửa cũng vô cùng tráng lệ.



Trên phích nước của mỗi người đều được viết tên, không dễ mất, nhưng thường nghe nói có người bị ăn trộm nấp phích. Kẻ bị trộm đành xoa mũi tự nhận mình đen đủi, đến khu phố sau trường bỏ ra năm hào mua một cái nắp gỗ về. Nhóm Triệu Thủy Quang cũng thường được nghe kể tới chuyện này. Nhưng truyện xảy ra với người của phòng mình lại có cảm nhận khác.



Bành Hiểu Hiểu nhìn hai phích nước vẫn còn nắp gỗ, nói: “Sau đó thì sao, không phải vẫn còn đây à?”



Dương Dương đang trèo lên giường, vừa đạp chân vừa nói: “Đâu có, tớ nhanh trí trộm nắp phích bên cạnh, nguy hiểm thật!”.



Mọi người sửng sốt phá lên cười đến mức tức thở. Hứa Oánh nằm giường dưới đá vào thanh giường của Dương Dương, nói: “Vẫn còn mặt mũi nói người ta, đoán chừng hiện giờ người ta cũng đang mắng chửi cậu như vậy đấy!”.



Triệu Thủy Quang đang nằm xem tạp chí, nói một câu hàm chứa ý vị sâu xa: “Ôi, oan oan tương báo đến khi nào”, liền bị Dương Dương thần tốc quẳng cho cái gối!



Bảy giờ tối, một nhóm người sắp xếp sách vở gọn gàng, hừng hực khí thế xuất phát.



Phòng tự học, đã rất đông người, lại có người mang theo cả áo khoác và phích nước nóng đến làm kháng chiến trường kỳ.



Họ nhẹ chân nhẹ tay bước vào, tìm một hàng ghế phía sau ngồi xuống. Mọi người đều bày ra dáng vẻ nghiêm túc đọc sách, rồi nhìn nhau lại cười khì khì, ríu ra rít rít nghiên cứu một lượt cặp tình nhân phía trên đến nam sinh bên cạnh. Cuối cùng, Hứa Oánh không chịu nổi, rống lên: “Không được nói chuyện, nghiêm túc đọc sách đi!”.



Bốn người cuối đầu đọc sách, yên tĩnh.



Một lát sau, Dương Dương nói: “Các vị, tớ chỉ nói một câu thôi, chỉ một câu thôi”.



Đầu óc Triệu Thủy Quang đang choáng váng bởi đạo hàm, cô không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Một câu dài bao nhiêu?”.



Một lúc sau, Bành Hiểu Hiểu thưa, “Dài ba chữ”, thầm nghĩ, Dương Dương này sao vẫn còn thời gian rảnh rỗi ra câu đố cho bọn họ.



Dương Dương choáng váng, đỏ cả mặt nói: “Tớ muốn hỏi là có ai muốn đi vệ sinh không?”.



Triệu Thủy Quang ngẩn người, bò ra bàn cười, cả bàn phá lên cười rũ rượi khiến người phía trước lần lượt quay đầu, ảnh hưởng đến lớp học!



Những tháng ngày đó, chúng ta thường nói, gộp tất cả những lần làm trò cười vào có thể xuất bản thành sách. Tốt nghiệp rồi, mỗi người sinh sống một nơi, bất chợt nhớ lại tháng ngày đã qua, như thể phát động lại cơ quan trên người mang tên “cười”. Cho dù chỉ có một cười, cũng có thể cười như kẻ ngốc giữa đám đông.



Bạn hỏi tôi cuối cùng đám nha đầu kỳ quái này có thi qua không sao? Đương nhiên là qua rồi!



Về sau, bạn Triệu Thủy Quang đính quầng mắt đen to đùng xuất hiện trong văn phòng Đàm Thư Mặc. Bất đắc dĩ, Đàm đại nhân đang bận rộn sửa bài thi, ai đó cơ bản không nhận được đãi ngộ cấp bảo vật quốc gia.



Thò đầu qua xem, Đàm Thư Mặc phê nhàn nhã, dấu tích đúng – sai thật đơn giản. Đáng thương cho trận chiên đấu đêm thê thảm của họ. Triệu Thủy Quang vô cùng hối hận, hận không thể lấy chân cho mình một chưởng. Chẳng phải là có sẵn nhân viên tình báo địch ở đây hay sao!



Cô nịnh nọt: “Thầy Đàm, sớm biết thế này em đã để cho thầy hành động một chút, lùng tìm đáp án là xong”.



Ai kêu cô học khoa Thương mại Quốc tế, từ Kinh tế Chính trị Mác – Lênin đến Toán cao cấp đa phần là giảng viên nữ. Người đã kết hôn nhìn thấy Đàm Thư Mặc là mặt mày rạng rỡ như hoa nở, người chưa kết hôn thì lượn lờ trước mặt Đàm Thư Mặc. Suy cho cùng, chẳng ai không thích đồ đẹp, huống hồ trên người Đàm Thư Mặc còn có khí chất mê người thế kia.



Đàm Thư Mặc hạ bút đỏ xuống, quay người nhìn mặt mũi kẻ tiểu nhân, đưa tay nhéo cằm cô, nói: “Được thôi, vậy lần sau anh sẽ nói cho họ biết, bạn gái nhỏ của Đàm Thư Mặc vừa vặn ở lớp họ, phiền họ chăm sóc, thế nào?”.



Triệu Thủy Quang lần đầu nghe anh nói rõ ràng mối quan hệ của hai người, bị từ “bạn gái” dọa sợ đến mơ hồ, đỏ mặt bổ nhào xuống sô pha.



Đàm Thư Mặc thấy cô vùi đầu vào sô pha, lộ ra vàng tai đỏ ửng, cười cười tiếp tục sửa bài thi.



Anh biết cô bé này nói chơi, cô cũng biết anh sẽ không làm những chuyện không có nguyên tác như vậy.



Một lát sau, Triệu Thủy Quang lật người, nói: “Em không cần, chỉ khi dựa vào bản thân đạt được thứ mình muốn mới có cảm giác thành tựu. Mẹ em từng nói thích em giở trò khôn vặt, nhưng thứ đạt được dựa vào trò khôn vặt đa phần đều dễ dàng mang lại ghen ghét, đố kị, người khác cũng không phục. Em biết chỉ có người cần cù chăm chỉ, cùng mọi người nỗ lực đạt được thành công mới xứng đáng với sự hinh sinh của người khác, cũng được người khác tôn trọng”.




Đàm Thư Mặc luôn biết Triệu Thủy Quang là người hai mặt điển hình, ấn tượng của đa số mọi người đối với cô đều không tồi. Thực ra họ đã bị cô lừa gạt, cô bé này thích trốn việc, nghị lực không tốt, cũng phải kiểungười có thể cắn răng làm việc khó, may mà thông minh, hiểu được rằng phải nắm lấy cơ hội nên mọi chuyện mới có thể xem như ổn thỏa. Xem ra, cuộc sống đại học đối với cô không phải là không có thu hoạch gì.



Một lúc sau, thấy không có động tĩnh gì, anh hạ bút, đi đến trước sô pha, phát hiện cô bé đã ngủ say. Môi đỏ khẽ chu, làn da trắng nõn mềm mại tựa như mùa xuân, hốc mắt có hai quầng thâm. Anh cứ nhìn cô, trong lòng xiết bao yêu thương. Lắc đầu, anh lấy áo khoác trên giá áo khẽ đắp lên người cô, rồi quay về trước bàn, đóng cửa sổ, kéo rèm của, bật đèn. Một vóng ánh sáng màu vàng, lờ mờ, khiến không gian nhỏ hẹp trở nên êm diệu vô cùng.



Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại tư thế ngủ cuộn tròn của cô, anh vẫn cảm thấy thỏa mãn lạ kỳ, hệt như xưa.



Nửa học kỳ sau, chuyện lạ vô cùng nhiều, sắp cuối năm, Triệu Thủy Quang quen một người lập dị.



Kể ra thì Triệu Thủy Quang cũng là người lập dị từ nhỏ. Cô không có duyên với giáo viên dạy Toán, lại được giáo viên Ngữ Văn, tiếng Anh yêu quý vô cùng. Vào đại học vẫn vậy.



Nửa học kỳ sau, để tăng cường khả năng học tiếng Anh, trường đã tổ chức tiết học do người nước ngoài lên lớp, để giảng viên tiếng Anh chọn từ hai đến ba người mỗi lớp tham gia.



Triệu Thủy Quang đương nhiên có tên trong danh sách. Cô cho rằng đối với bộ môn tiếng Anh, không chỉ dựa vào việc đọc bài khóa, giải thích ngữ pháp là có thể học tốt, nhưng môn học do người nước ngoài dạy này chiếm mất thời gian rảnh rỗi của cô. Mặc dù cái được gọi là thời gian rảnh rỗi của cô là một tuần hiếm có hai ngày có thể chạy đến chỗ Đàm Thư Mặc ăn uống thỏa thích. Để giữ thể diện cho giảng viên tiếng Anh, Triệu Thủy Quang đành ngoan ngoãn đi học.



Thầy giáo tên Peter, là người Montréal, Canada. Vào lúc thầy giáo giới thiệu tự giới thiệu về bản thân, Triệu Thủy Quang có hơi lơ đãng, cô bỗng nhớ đến người ấy.



Peter giảng bài rất thú vị, không cần sách giáo khoa mà kể chuyện cười, không thì chơi trò chơi.



Hôm nay, Peter có mang theo một cái túi màu đen, vô cùng thần bí, nói muốn chơi trò đoán câu đố. Lớp học tổng có bốn mươi sinh viên, dựa theo chỗ ngồi chia thành hai đội trái phải, mỗi đội mỗi lần cử một người lên sờ đồ. Sau khi biết đó là vật gì, dùng tiếng Anh miêu tả, không được nói tiếng Trung, cũng không được nói tên riêng, để người bên dưới đoán. Đội nào đoán đúng được điểm, đội thắng có phần thưởng.



Triệu Thủy Quang vốn không phải người thích hoạt động, không tính điểm nên cô không tích cực lắm.



Mặc dù thường ngày thành tích nói tiếng anh của mọi người không tồi, nhưng là tiếng Anh kiểu Trung Quốc, khẩu ngữ cũng chỉ có thể lắp bắp vài từ, đâu biết đội bên cạnh có nam sinh cực kỳ kiêu ngạo, mỗi lần chỉ với mấy từ, cậu ta có thể đoán được bảy tám phần.




Triệu Thủy Quang ngước mắt nhìn qua, mày rậm mắt to, có hơi quen mắt, vừa nhìn là biết ngay người lanh lợi, đường đời thuận buồm xuôi gió. Cô đang nhìn, nam sinh kia bỗng quay đầu cười với đội của cô, đắc ý đến độ sắp bốc khói.



Thực ra, không có yêu cầu gì về việc phân bố chỗ ngồi, nhưng từ xưa đến nay nữ sinh luôn thích tụ tập một chỗ, nam sinh luôn thích tụ tập một chỗ. Thế là, điểm số của đội nam đã vượt xa đội nữ. Đội nam còn kiêu căng đề xuất chiến tranh, gây ra một trận chiến giới tính.



Người nhàn rỗi Triệu Thủy Quang vốn không muốn tham chiến, lúc lên sờ phải một cái ô nhỏ, muốn chậm rãi gợi ý cho nữ sinh, nhưng mới nói được vài câu, cậu nam sinh mắt to kia đã cướp mất cơ hội, ánh mắt sáng rực, nói: “I got it”.



Triệu Thủy Quang đành phải chậm rì rì bước về chỗ, nhìn khuôn mặt tươi cười đã tỏ vẻ thành công với cô, Triệu Thủy Quang cả đời này không mấy khi bị người ta cười thế bao giờ. Lần này cô bốc hỏa rồi!



Như ăn phải thuốc nổ, cô bắt đầu trở nên nghiêm túc, người phía dưới vừa mới nói “circle”, “money”, Triệu Thủy Quang đã lập tức giơ tay nói “coin”.



Đội nữ dần trở nên sôi nổi, tỷ số bắt đầu tăng vọt. Đội nam liên tiếp trông sang, Triệu Thủy Quang chẳng thèm đếm xỉa, lòng thầm ngĩ, bà đây không nói tưởng bà bị câm à!



Câu cuối cùng, Peter nói rất khó, nam sinh kia lên sờ vật. Thấy cậu ta chay mày sờ soạng một hồi, Triệu Thủy Quang cũng chau mày nhìn một hồi, cậu ta do dự nói: “one face”, mọi người mù mờ tưởng tượng chút đã sởn tóc gáy, nam sinh đó nói tiếp: “having nose without eyes”.



Triệu Thủy Quang nhớ lại bộ phim kinh dị, có mũi, có miệng, không có mắt, cô quả thực đã nhớ đến bộ phim mới xem đợt mùa hè, lúc đó còn cảm thấy rất nhàm chán, là ông lão đeo mặt nạ kinh dị cầm rìu chém người.



Đầu óc cô bỗng phát sáng, hô lên: “mask”.



Dứt lời, cô bèn thấy được khuôn mặt như trút được gánh nặng của người kia, sau đó Peter thu lại túi, vừa nói Triệu Thủy Quang “Smart” vừa thưởng cho cô một viên kẹo.



Hết giờ học, Triệu Thủy Quang bốc giấy gói kẹo ra, cho vào miệng rồi đi ra ngoài.



Bỗng bị người ta gọi giật lại, cô quay đầu, nhìn thấy nam sinh mắt to kia, vừa nở nụ cười, bên phải đã thấp thoáng chiếc răng khểnh.



Từng có một nam sinh như thế đứng trước mặt Triệu Thủy Quang khẽ cười, kể từ đó, cô si mê ba năm. Ký ức ấy giống như vỏ trứng màu xám nứt bánh răng, chầm chậm thấm vào xương tủy, thấm vào trái tim. Cô hốt hoảng đứng đó.



Nam sinh kia nói: “Ban đầu tớ cũng không biết đó là cái gì, hoảng hết cả hồn”.



Cậu nhìn Triệu Quang Thủy đang ngẩn ngơ, nghĩ người này là cô gái lanh lợi bức người trên lớp vừa rồi đây sao?



Cậu ta vẫy vẫy tay, nói: “Này, có người ở đó không?”.



Triệu Thủy Quang hoàn hồn nhìn cậu nam sinh tươi cười xán lạn như em bé, người kia cười khuôn mặt rạng rỡ, cô chuyển ánh nhìn, cười nói: “Không có, tớ chỉ là đột nhiên nghĩ ra thôi”.



Cô vốn muốn bỏ đi, nam sinh kia lại nói: “Giảng viên tiếng Anh cứ nói lớp (1) khoa Thương mại Quốc tế có một nữ sinh vô cùng thông minh, giờ thì tớ biết là ai rồi.”



Triệu Thủy Quang hơi kinh ngạc, nhưng dù sao được người ta khen ngợi vẫn thấy vui. Song cô không quen biết người này, đối với con trai không quen biết, trước giờ cô không thích bắt chuyện, bèn nói: “Cảm ơn, hẹn gặp lại lần sau”, rồi quay người, bỏ đi.



Cuối đầu, bước vào sân trường, giẫm lên chiếc lá rơi dưới chân, phát ra tiếng “xoàn xoạt”, lòng cô đứt thành từng mảnh. Đã rất lâu rồi, cô không nhớ về cuộc sống của người kia, ở đó là đất nước lá đỏ nổi tiếng nhỉ? Cô có phần không thể tưởng tượng nổi người ấy mang theo sự cô đơn thế nào để giẫm lên từng phiến lá này.



Sâu thẳm trong lòng mỗi người đều có một người như thế, đã không còn là người yêu, cũng không thể trở thành bạn bè. Thời gian qua đi, chẳng liên quan gì đến thích hay không thích, cứ quen nhớ đến người ấy, sau đó hi vọng người ấy tất thảy đều tốt đẹp.



Trong sân trường ngày cuối thu, Triệu Quang Thủy, bịt kín cổ áo khoác, khẽ giọng nói: “Hi vọng cậu tất thảy đều thuận lợi”.



Nhìn đồng hồ, hôm nay tan học sớm, cô bước nhanh về phía tòa văn phòng giáo viên.