Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 22: Ối: vi: có gì từ từ nói:




Giọng nói này lại thu hút sự chú ý của An Cẩm, cô chậm rãi bước đến bên cửa sổ thì nhìn thấy một cậu thanh niên đang làm loạn ngoài kia. Cậu ta la hét không ngừng, liên tục vẫy tay với bên trong. Cậu ta mặc một chiếc quần jean bó sát tôn lên đôi chân thon dài, bên trên mặt một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản tôn lên tấm lưng rộng rãi của người đàn ông.

Là một thanh niên rất quyến rũ, nam tính, gương mặt cũng rất điển trai, đã gặp là không thể quên được.

“Này, Cục Băng, cho tôi vào!” Dung Dã cố gắng làm hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người.

Người thì đẹp trai, nhưng mà nhìn qua lại có chút ngu ngốc...

An Cẩm ghét bỏ kéo rèm cửa lại, âm thanh kia bị ngăn cách lại bên ngoài. Cô cảm thấy mất hứng thú với người đó, vừa nhìn qua đã biết người đàn ông đó là một bình hoa, trí thông minh rất thấp.

Cô lập tức hất bỏ suy nghĩ muốn nhờ cậu ta giúp cô trốn thoát ra khỏi đầu. Không chạy được mà còn bị bắt trở về còn khổ hơn cá chết, như thể sẽ lãng phí mất một cơ hội chạy thoát.

Cô chỉ có thể đợi, đợi xem lần này Dung Hoa có trở lại không.

Không đến đường cùng, cô cũng không muốn làm ra chuyện ép người khác đến nỗi phải tuyệt tình.

“Ai ổi...”

An Cẩm dùng mu bàn tay che mắt, thở dài một hơi nặng nề.

Kiếp trước cô đào mộ tổ tông của Dung Hoa lên sao?

Hai kiếp rồi vẫn không thoát khỏi được người đàn ông này.

Nếu như nói anh thèm muốn vẻ đẹp của cô, cô cũng phải thừa nhận, dù sao việc cô cũng xinh đẹp không phải là cô nói quá, gương mặt của cô đẹp thật, dáng vóc cũng không tồi, cô ngắm gương thôi cũng mê mẩn rồi chứ nói gì đến một người đàn ông?

Nhốt cô suốt ba năm, không hề thấy bóng dáng đầu, chứ đừng nói là chạm vào cô...

An Cẩm nghĩ đến đây lập tức cảm thấy khó chịu, do sức quyến rũ của cô không đủ hay là anh bất lực? Đã đoán đến hai trường hợp này rồi, chỉ còn sót lại một trường hợp nữa thôi, đó chính là Dung Hoa là một tên biến thái, tâm lý không bình thường!

Chuyện này là chuyện mà một người đàn ông bình thường sẽ làm sao?

Anh chỉ muốn nhốt cố lại, không vì lý do gì cả. Nếu như bắt buộc phải có lý do, vậy chính là vì cô đánh anh đến đầu rơi máu chảy, còn đâm anh một nhát nhưng không hề có chút hối hận nào.

Chưa bằm xác cô ra là cô đã phải cảm ơn mười tám đời tổ tông rồi!

An Cẩm nghĩ đến thất thần, cô không phát hiện ra từ lúc nào trong phòng đã có thêm một người.

Hứa An đẩy Dung Hoa đến ngoài cửa, anh khoát tay bảo cậu ta lui xuống rồi cố sức dùng hai tay mình đẩy xe lăn đi vào trong.

Anh nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy trắng nằm trên giường, trên chiếc khăn trải giường màu đỏ, đường cong nóng bỏng cùng làn da trắng tựa sử càng thêm phần chói mắt.

Yết hầu của anh chuyển động một cái.

Người phụ nữ này có khả năng quyến rũ toàn bộ đàn ông.

Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở. An Cẩm cứ cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình, đến khi mở mắt ra, nghiêng đầu lập tức thấy ánh mắt mịt mờ của Dung

Ноа.

“A!” An Cẩm sợ đến nỗi bật dậy khỏi giường.

Anh điên à?

Cử không nói tiếng nào mà nhìn chằm chằm cô thế?

Không biết là dọa người ta như thế rất dễ dọa chết nhau à!