Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 20: Tên thanh niên mất não và thiểu năng




Dung Dã bực mình tháo kính xuống, đôi mắt sắc bén kia như muốn đâm cho tên đầu gỗ trước mặt thủng một lỗ! Đồ đầu gỗ! “Dám cản ông đây, chán sống rồi hả?” Dung Dã vốn ngang ngược, trong mắt cậu ta, cậu ta chính là người lớn nhất thế giới này! Thuận theo cậu ta thì sống, trái ý thì cậu ta móc mắt ra! Cậu ta nhỏ nhất nhà họ Dung, đương nhiên trừ anh trai ra thì cậu ta là người được cưng chiều nhất. Trừ anh trai ra thì không ai có thể trị được cậu ta.

“Xin lỗi.” Quay đi quay lại chỉ có câu này.

Điều này khiến Dung Dã tức điên lên, cậu ta siết chặt nắm đấm, đánh thẳng lên người người kia! Mấy người vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không dám đánh lại cậu ta, chỉ đành chịu đựng.

“Tứ gia nói rồi, nếu cậu Hai qua đây thì không được cho vào, thẳng tay đánh, không kể sống chết!” Một người đàn ông mặc đồ đen bước ra, dáng người cao một mét tám bảy, có thể thấy được cơ bắp cuồn cuộn lộ ra phía sau lớp quần áo. Lực cánh tay có thể đảm ngất một người, khuôn mặt trên cơ thể cường tráng đó không hề có chút cảm xúc nào. Bên hông còn trang bị một khẩu súng, giữa hàng lông mày tràn đầy sự hung hãn, dáng vẻ đằng đằng sát khí.

Kiểu người này chính là người sống sót bò ra từ trong đồng xác chết.

Dung Dã đã từng gặp anh ta, lúc đó anh ta ở bên cạnh anh trai.

Lúc này Dung nhát cáy sợ rồi, nhất là khi nghe thấy câu thẳng tay đánh, không kể sống chết kia của anh trai cậu ta.

Dung Dã là một tên thanh niên mất não và thiểu năng, gặp chuyện chỉ biết chui vào trong lòng mẹ, không dám chống đổi Dung Hoa, chỉ biết mách lẻo với cả nhà để cho anh đi đày một năm. Đầu óc cậu ta cũng

chỉ nhớ được chuyện năm trước Dung Hoa đánh cậu ta, cái miệng liến thoắng kia cứ liên tục kêu ca anh trai ngược đãi mình.

Người được dạy dỗ khuôn phép thì khi nói chuyện sẽ điềm đạm, không nói năng không có trọng tâm giống như tên này, hơn nữa mặt cậu ta còn rất vênh váo. Dung Dã chính là kiểu đời đời kiếp kiếp miệng thổi.

Dung Dã có thể sống được đến ngày hôm nay đều nhờ khả năng quan sát nhanh nhạy. Nam tử hán đại trượng phu mà, phải biết tiến lùi đúng lúc!

Dung Dã nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, hất cánh tay bảo vệ đang chặn trước mặt cậu ta rồi áp sát vào người kia: “Gì đó ơi, chỉ vào nhìn một cái thôi được không?”

“Một cái cũng không được!” “...” Con mẹ nó! Ông đây nhịn! “Mấy giây thôi?” “Nha?” Dung Dã nở một nụ cười ấm áp. Người đó lạnh lùng liếc cậu ta một cái, khiến khuôn mặt tươi cười của cậu ta cứng đờ.

Khốn kiếp! Sao lại có kiểu đàn ông không biết tốt xấu thế này cơ chứ?

Não có hő hay gi?

Bị lừa đá vào đầu rồi à?

“Cậu Hai!”

Giọng Hứa An vang lên từ phía sau.

“GI?”

Dung Dã hoàn toàn bùng nổ rồi, không cần nhìn, chỉ nghe giọng nói cũng biết cậu ta đang tức giận.

Cậu ta nhìn gương mặt như người chết trước mặt, anh ta chỉ là một tên vệ sĩ thôi mà, có tư cách gì mà ngang ngược với cậu ta chứ? Vẻ mặt Dung Dã hung tợn, duỗi chân đạp một cái. “Vãi?” Dung Dã bị đá ngược lại, bật ngửa mà nằm sõng soài trên đất. Khuôn mặt đẹp trai đập thẳng xuống đất, bụi bặm bám đầy mặt, chân bị đạp cho mềm nhũn. Cậu ta nằm trên đất, tức giận mà trợn ngược mắt nhìn người chết kia: “Mày dám đụng vào ông đây hả?”

“Mày chán sống rồi!” Mặt Dung Tiểu Nhị đỏ au, nhào đến bóp cổ anh ta. Người đó chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, không thèm quan tâm mà cung kính chào người phía sau lưng cậu ta: “Tứ gia.”