Dung Hoa bị ôm thì cảm thấy hơi bất ngờ, cơ thể An Cẩm nhỏ nhắn, nhưng sức cũng không hề yếu.
Sau này, vào một ngày nào đó, khi Dung Tứ gia uống say, một người phụ nữ nào đó đã dùng một tay bế bổng cậu lên, hơn nữa còn là bế kiểu công chúa, anh còn cho rằng mình đang gặp ảo giác...
Anh là một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám mươi chín, lại bị một người phụ nữ bế trong lòng, hơn nữa còn bị người làm trong biệt thự nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên trong đời Dung Tứ gia biết được nhục nhã là gì. Cơ thể Dung Hoa khẽ run lên, cúi đầu xuống thì thấy cái đầu màu đen đang áp lên ngực anh. Bộ đồ màu sữa kia là do anh tự tay mua cho cô, nơi êm ái kia cứ cọ lên người anh khiến mắt anh hơi híp lại.
Anh vươn tay ra kéo cô dậy, đặt cô lên đùi rồi lau nước mắt cho cô, giọng nói hơi khàn: “Khóc cái gì?” “Có phải là anh muốn nhốt em lại không?” An Cẩm nghẹn ngào, nằm tựa vào người anh mà khóc nấc. “Tại sao lại muốn nhốt cô lại?” Anh vươn tay chỉnh lại tóc cho cô, giọng nói rất dịu dàng.
Dù đúng là anh đã từng có suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, đột nhiên anh đổi ý rồi.
Dung Hoa xoa đầu cô, anh nhíu mày tận hưởng sự ngoan ngoãn cùng vẻ xinh đẹp của cô rồi thấp giọng nói: “Có phải là có người nói gì với cô không?” Tim An Cầm đập mạnh một nhịp rồi trùng xuống, Dung Hoa phát hiện gì rồi?
An Cẩm cẩn thận nhớ lại từng hành động cùng lời nói của mình, sau khi thấy không hề có chút sơ hở nào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bởi vì em đánh anh, đánh cho anh bị thương, VÌ em làm sai.” An Cẩm ấp ủng nói, còn không quên cẩn thận, lén lút nhìn vẻ mặt anh.
Dung Hoa nắm lấy cằm cô rồi cắn một cái, hơi thở chợt dừng lại, đúng là anh suýt đã giết chết cô rồi.
“Đi ăn cơm với tôi.”
“Đừng cử động!” An Cẩm vội vàng bước xuống đẩy anh đi, nhưng lại bị anh giữ lại trên đùi mình.
“Em xuống để đẩy anh.”
“Dù chân ông đây tàn phế rồi vẫn có thể bị được cô, lo cái gì?” Dung Hoa bá đạo ôm lấy eo cô, đẩy xe lăn đi xuống tầng.
Từ sau hai năm trước gặp tai nạn xe, chân của Dung Hoa đã không ổn, nên toàn bộ biệt thự nhà họ Dung đều được lắp thang máy để Dung Hoa có thể tự mình đi xuống tầng.
Anh không thích cảm giác trở nên vô dụng, không làm được gì nên thường tự làm tất cả mọi chuyện, trừ việc đứng lên ra thì anh không khác gì với người bình thường. Trong thang máy, An Cẩm cứ ngồi trên đùi Dung Hoa, không gian kín làm cho bầu không khí hơi lúng túng, hoặc có thể là chỉ có mình An Cẩm cảm thấy mất tự nhiên.
“Dung Hoa.” An Cẩm chau mày, nhỏ giọng gọi một tiếng. Đôi tay hư hỏng kia luồn vào trong áo cô làm cô đứng ngồi không yên. Còn gương mặt người đàn ông không hề có chút cảm xúc nào, vẫn luôn mang vẻ chính nhân quân tử. Chuyện vô liêm sỉ như vậy mà anh làm như chuyện đương nhiên.
“Gọi chồng.” Anh nhéo bên eo cô một cái, An Cẩm kêu lên một tiếng vì đau, cảm giác như làn da mềm mại, trắng trẻo đã bị véo ra nước. Làn da cô trắng nõn như ngọc, làm cho người ta thích đến nỗi không muốn dời tay.
“Sau này phải gọi là chồng, hiểu chưa?” Anh ôm lấy eo An Cẩm từ phía sau, đặt khuôn mặt lên trên vai cô, giọng nói vừa bá đạo vừa không cho phép cô từ chối.
Tám tuổi, Dung Hoa đã gặp phải tai nạn xe đầu tiên trong đời, anh đã gài bẫy được một kẻ ngốc, ai ngờ được còn có lần thứ hai...
Đây chính là báo ứng.
Năm anh tám tuổi, An Cẩm năm tuổi. Hai mươi ba tuổi, anh cưới An Cầm hai mươi tuổi.
An Cẩm năm năm tuổi đang giận dỗi bố mình, cô bé rất tức giận, người đàn ông đó lại đưa người phụ nữ khác về nhà, vì vậy cô bé đưa bé thỏ con và loại kẹo mình thích nhất cùng bỏ nhà ra đi.