Bà Trân, ông John, vợ chồng Philip-An Nhiên ngồi trò chuyện được một lúc thì các anh chị em họ, họ hàng của Philip gọi ra ngoài. Mấy người họ hàng này đã đi chơi từ sáng nhưng cha mẹ chồng và Philip sợ An Nhiên mệt, không gọi cô, muốn cô ngủ nhiều thêm chút nữa. Thế nên tài xế chở mọi người đi ra ngoài trước, đợi An Nhiên thức dậy rồi sẽ ăn trưa cùng nhau.
Một mình Philip cưng chiều cô đã thấy ngại, giờ đây thêm cả cha mẹ chồng cũng về phe anh. An Nhiên nghe bà Trân bảo mọi người đang đợi cả gia đình ra ngoài, cô thấy quê thật sự, chẳng biết nên đem vứt mặt mũi ở nơi nào cho đỡ ngượng. Nếu cậu mợ mà biết cô ngủ đến trưa, còn khiến cả cha mẹ chồng và chồng chẳng cho người ta làm phiền giấc ngủ của cô, chắc cô chẳng dám ngẩng mặt nhìn đời.
"Bây giờ hai đứa lên lầu thay quần áo, rồi đi ra ngoài ăn trưa cùng mọi người."
"Dạ! Bố mẹ đợi chút, con và An Nhiên sẽ xuống ngay."
Nói là xuống ngay, nhưng người này lên phòng lại thể hiện tình cảm với cô. Vừa vào cửa phòng, người đàn ông nào đó dùng chân đá sập cửa phòng, ép vợ vào tường. An Nhiên bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, mất tỉnh táo. Nếu không có cây gậy nào đó bên dưới cứ lặng lẽ chọt vào cô, có lẽ cô sẽ bị chìm vào nụ hôn ngọt ngào của anh.
An Nhiên ngượng đẩy anh ra: "Chúng ta phải thay đồ đi ra ngoài. Mọi người đang chờ."
"Anh không muốn đi. Chỉ muốn ở phòng nghỉ ngơi với vợ yêu." Philip trưng bộ mặt tội nghiệp nhìn vợ.
An Nhiên nghĩ thầm ở cùng anh được nghỉ ngơi mới là lạ. Anh mà không được ăn no còn lâu cô mới được tha.
"Cả nhà chờ chúng ta từ sáng. Ông xã nên thay quần áo nhanh để mọi người chờ." An Nhiên lại phải dỗ anh như dỗ trẻ nhỏ.
"Không chịu. Ông xã muốn ôm vợ yêu thêm chút nữa mà."
Ôm cũng được nhưng làm ơn quản công cụ bên dưới của anh. Nó cứ chọt vào An Nhiên khiến cô thật quẫn bách.
Philip vùi mặt trong cổ An Nhiên: "Buổi tối bà xã phải đền cho ông xã nha!"
Để giải quyết cái người càn rỡ này, An Nhiên đành phải gật bừa, rồi đẩy anh đi thay quần áo. Người chồng này lỡ mang tiếng cuồng thê, không ai nhờ cũng muốn giúp người ta. Anh chu đáo chọn quần áo, tự tay thay cho vợ, cho dù An Nhiên có phản đối thế nào cũng không thắng được anh. Philip kéo phec-mơ-tuya phía sau chiếc đầm cho An Nhiên, khoác thêm áo ngoài cho cô. Anh hài lòng nhìn lại thành quả, rồi giở trò hôn cho đến khi cô chịu không nổi mới chịu thả người.
Đợi hai người chuẩn bị xong xuống lầu cũng là chuyện của 30 phút sau đó. An Nhiên nhìn thấy nụ cười của ba mẹ chồng, cô chỉ muốn chui xuống đất. Thật sự mất mặt vô cùng.
Cả nhà tháp tùng đến nhà hàng mọi người đang chờ. Họ hàng của Philip cũng thuộc dạng dễ chịu, vui vẻ. Nói chuyện một chút là cởi mở và thân với An Nhiên, đặc biệt là mấy đứa nhóc em họ nhà anh. Biết An Nhiên là Bác sĩ và dưới sự tâng bốc nồng nhiệt của người đàn ông cuồng thê nào đó, mấy bé gái nhà anh bất thình lình tôn cô như thiên thần.
"Chị Nhiên giỏi quá đi, đã cứu sống bác John, mai mốt em cũng học Bác sĩ giống chị Nhiên." Bé gái nhỏ nhất nhìn cô như thần tượng.
"Lily sao học Bác sĩ giống chị Nhiên được. Đừng có mơ." Chị gái Jessica chọc em.
"Sao không được chứ. Em sẽ làm bác sĩ."
"Em học toán có giỏi đâu. Làm Bác sĩ phải giỏi toán phải không chị Nhiên?"
"Cũng không cần giỏi lắm đâu." An Nhiên không muốn dập tắt nhiệt huyết của người ta.
"Vậy là em học Bác sĩ được mà, há chị Nhiên há?" Cô bé chạy tới ngồi cạnh cô, vừa nói vừa lắc tay cô.
Cái người đàn ông bên cạnh cô không giúp cô thoái vòng vây, chỉ lo thể hiện tình cảm với cô. Anh như muốn cho cả thiên hạ biết anh cuồng thê đến mức nào. Suốt cả buổi phớt lờ anh chị em họ hàng, cô dì chú bác, cho dù mọi người có cười chọc ghẹo thế nào, vẫn không ảnh hưởng đến anh.
Cô của Philip thấy vậy chọc ghẹo An Nhiên: "Cháu dâu thật ngầu, cái người cháu họ này của cô trước giờ có thương ai được lâu dài đâu, vậy mà bây giờ gặp cháu, lại không dứt ra được."
"Cô à, hiện tại không nên nhắc chuyện quá khứ." Philip muốn ngăn cô ruột tố cáo anh, sợ An Nhiên của anh biết được quá khứ huy hoàng ngày xưa, anh lại phải dỗ vợ.
"Quá khứ huy hoàng quá mà anh họ, phải nên kể cho chị Nhiên biết để khâm phục anh chứ."
Người em họ Andrew không phúc hậu đế thêm vào. Lần lượt mấy người khác mỗi người chiêm vào một câu, hại Philip cuống cuồng ôm An Nhiên, hai tay thì dùng che tai cô lại, làm như làm vậy sẽ ngăn cô nghe được những lời chọc ghẹo từ mọi phía. Hành động của anh chọc mọi người cười không khép miệng.
Chọc phá nhau một lúc thức ăn cũng được dọn lên. Cả nhà ăn xong bữa trưa vui vẻ, lại bàn thảo qua lại rồi đề nghị kéo nhau đi chơi.
Dù đã sang Việt Nam nhiều lần nhưng họ vẫn muốn tham quan nhiều nơi lý thú ở Hồ Chí Minh. Thế nên cả nhà Philip phải tháp tùng theo họ hàng, tham quan hết mọi nơi ở thành phố. Suốt cả quá trình mọi người được dịp chứng kiến tên anh họ, tên cháu họ ngày trước lãng tử lông bông thế nào, giờ thì cưng vợ như mạng. Bất chấp mọi người chọc ghẹo ra sao, người đàn ông bị đứt sợi dây mắc cỡ này chẳng biết ngại là gì, cứ quấn quýt vợ yêu, sợ thiên hạ không biết anh yêu cô đến mức nào. Bà Trân và ông John đã quá hiểu con trai, nên bắt đầu miễn nhiễm, chỉ tội họ hàng, cả một buổi phải chứng kiến sự ngọt ngào của Philip với vợ, hại họ ngọt muốn ngấy.
An Nhiên mắc cỡ, lặng lẽ dùng tay nhéo nhẹ anh, muốn anh dừng chăm bẵm cô như vậy, nhưng cái người đàn ông này chắc chắn cố tình muốn mọi người biết tình cảm điên cuồng của anh, muốn khiến cô ngượng chết đây mà. An Nhiên đành phải cúi người nói sát vào tai anh.
"Anh đừng như vậy mà."
Cái người này thay vì kiềm chế, lại quay sang hôn cô trước mặt bàn dân thiên hạ rồi mới ung dung nhả lời vàng ngọc: "Mấy cô dì chú bác biết anh yêu vợ mà, vợ yêu không cần phải ngại, còn mấy tên nhóc này cứ kệ đi."
Cả đám anh chị em họ ré lên: "Anh Philip như vậy là không được, ai không biết anh cuồng vợ, nhưng đâu cần quá khích vậy đâu."
Rồi mỗi người chọc ghẹo một câu khiến An Nhiên chẳng biết giấu mặt vào đâu. Không đấu lại Philip cô dứt khoát giả chết tập hai.
Trải qua nửa ngày trời lang thang ngoài đường, mọi người ai cũng mệt, thế là kéo nhau về nhà Philip, lại ngồi ở phòng khách chọc phá nhau.
Ngồi một lát, bà Trân bèn tìm cách đuổi hai vợ chồng lên phòng. Nguyên nhân là sợ An Nhiên mệt, bắt buộc cô phải lên phòng nghỉ ngơi. Nhưng ba mẹ nghĩ đơn giản quá rồi, con trai của hai người lưu manh đâu phải một lời có thể nói hết. Áp tải An Nhiên lên phòng lại giở trò, kiểu gì cũng phải ôm An Nhiên mới chịu.
Giờ hai người đang trong phòng tân hôn, An Nhiên đứng bên cửa sổ nhìn xuống khu vườn trước mặt, Philip vòng tay ôm cô từ phía sau, vùi mặt trong tóc cô, chốc chốc lại hôn má An Nhiên, cằm tựa vào vai cô.
"Bà xã, anh hạnh phúc vô cùng, tưởng chừng đang nằm mơ. Cuối cùng cũng được kết hôn với bà xã yêu." Giọng Philip nồng nàn: "Anh còn tưởng con đường chinh phục bà xã yêu phải dài hơn nữa, phải tốn công hơn nữa, nhưng may mắn bà xã tốt bụng, không muốn anh chịu đựng nỗi cô đơn thêm nữa nên đồng ý lấy anh".
"Ai thèm tốt bụng với anh." An Nhiên cố gỡ tay Philip ra để thoát khỏi vòng tay anh. Cô còn chưa quên chuyện mất mặt sáng nay đâu. Đừng có giả đò đóng kịch với cô.
"Sao vậy bà xã, để cho ông xã ôm một chút đi mà."
"Đáng ghét.. biết anh như vậy em không thèm đám cưới rồi."
Philip càng ôm chặt hơn: "Giờ bà xã có hối hận cũng muộn rồi, bà xã là của ông xã, ông xã không bao giờ buông bà xã ra đâu. Yêu bà xã suốt đời luôn."
"Bẻo mép lắm, lúc nào cũng nói lời đường mật. Em nhớ ngày xưa ông xã hư lắm mà."
"Ông xã hư hồi nào?" Philip lại vùi mặt trong cổ An Nhiên, hít hà hương thơm của riêng vợ yêu, cảm thấy lòng vui sướng bất tận.
"Em nhớ ngày xưa anh ghét em lắm mà, còn có ý xấu với người ta, không tôn trọng người ta."
Philip chối: "Có đâu, lúc nào chứ bà xã?"
"Là ai bảo người ta tới Mila xong rồi giở trò đồi bại?"
An Nhiên nhớ đến chuyện xưa, lại ngượng đỏ mặt. Philip cũng đang nhớ lại hình ảnh cũ, quả thật mình có hơi hư hỏng.
"Xin lỗi bà xã yêu, tại lúc đó anh xấu xa, giờ hết rồi, ông xã thương và quý bà xã nhất trên đời."
"Không tin, em nhớ anh đâu có ưa em, còn mắng em không chuyên nghiệp, làm không tốt mà còn muốn ứng lương đó."
Philip lại hôn một cái rồi biện minh: "Cái này do ông xã hiểu lầm mà, kỳ thực lúc đầu anh có hơi.. à hơi đểu cáng, nhưng khi bị em không chú ý, rồi anh bị thu hút bởi em, vì em không giống mấy người con gái anh đã từng tiếp xúc. Em không bị cám dỗ bởi anh, anh có giăng lưới kiểu gì em cũng không cho anh một thái độ, hay ánh mắt tốt. Thật sự lúc đầu anh tức, bị tự ái, dần dần lại nghĩ đến em nhiều hơn, sau đó là muốn nghiêm túc với em, nhưng em chẳng cho anh cơ hội đến gần. Mãi tới lúc cùng em trên chuyến bay từ Mỹ về, anh đã nghĩ thái độ của em với anh sẽ tốt hơn. Anh còn nghĩ sẽ tìm cách tiếp cận em, thay đổi suy nghĩ của em về anh. Anh sẽ nghiêm túc tìm hiểu em, vậy mà em mất hút. Đến khi em xuất hiện lại vì cần tiền cho bệnh nhân, anh lại không hiểu hết vấn đề, chỉ cảm thấy thần tượng sụp đổ, vì anh đã nghĩ em khác mấy cô gái anh quen, em thờ ơ với tiền tài, và sự nổi tiếng, nhưng em lại mở miệng bảo anh ứng lương."
"Vì em cần tiền cho bệnh nhân gấp mà." An Nhiên chen vào.
"Mãi sau này anh mới biết. Do anh nông cạn, hiểu lầm em. Không ngờ cô nàng này, với bản thân thì hay ngại, chẳng nhờ vả hay mở miệng chuyện tiền nong với ai, nhưng hễ bệnh nhân cần, thì lại muối mặt đi xin xỏ người ta. Sao mà đáng ghét thật."
Nhịn không được lại hôn vào má cô một cái rồi mới nói tiếp: "Lần đó anh bị thất vọng bà xã, anh còn nghĩ con gái Việt Nam chỉ coi tiền là quan trọng nhất, tình cảm chẳng nghĩa lý gì, nên anh chán. Rồi anh gặp Khánh Ngọc."
An Nhiên nghe đến đây, quay lại liếc anh, Philip cười sung sướng: "À bà xã ghen."
"Ai thèm ghen. Xía! Em hông thèm."
"Vậy để một mình ông xã thèm bà xã nha." Lại hôn một cái.
"Lưu manh!"
"Ông xã lưu manh với bà xã thôi mà."
"Ai nói? Nhớ người nào đó bênh vực bạn gái mà mắng người ta té tát." An Nhiên dấm dẳng: "Cô không có thời gian là chuyện của cô, quay chương trình đâu phải lúc nào cũng suông sẻ."
"Chuyện cũ rồi bà xã nhắc hoài. Ông xã nói bà xã nghe cái này nè. Thật ra giờ ông xã nghiệm lại, lúc quen Khánh Ngọc, kiểu như anh chán đời vì thất vọng bà xã. Lúc đó Khánh Ngọc ngoan lắm, kiểu gì cũng nghe ông xã, nhưng giữa hai đứa thiếu gì đó ông xã không biết nữa. Có điều ông xã cứ bị chuyện của bà xã làm cho suy nghĩ nhiều hơn là Khánh Ngọc. Lúc chia tay Khánh Ngọc anh thấy lòng nhẹ nhõm chứ không phải tiếc nuối, và lúc biết bà xã không phải là người hám lợi ông xã lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại vui. Cho nên từ đầu tới cuối ông xã phát hiện ra người ông xã bị thu hút và yêu ngay từ đầu là cô An Nhiên. Chỉ tại cô khiến ông xã hiểu lầm, xém chút nữa ông xã kết hôn nhầm, cô phải đền bù cho tôi."
Philip lại hôn vào má vợ rồi nói tiếp: "Thật sự giờ anh nghĩ phải nên cám ơn chị Khanh, nhờ có chị ấy đăng ký dự thi hoa hậu cho bà xã yêu nên ông xã mới có cơ hội gặp được bà xã, nếu không hai chúng ta trái ngành, chẳng có cơ duyên gì để gặp nhau, có khi ông xã đã để lỡ bà xã cả đời. Cám ơn Chúa và cả chị Khanh đã tạo cơ hội cho chúng ta gần nhau."
"Xía! Bẻo mép, tráo trở, lưu manh."
"Bà xã nói ông xã lưu manh phải không? Vậy để ông xã lưu manh cho vợ yêu thấy. Lỡ mang tiếng rồi."
An Nhiên vừa nghe vậy, cố gắng thoát khỏi vòng vây, chạy khỏi Philip. Anh rượt theo phía sau, nhấc bổng cô lên. An Nhiên la oai oái: "Thả em xuống, ông xã tha cho em."
"Không thả, để xem bà xã còn dám mắng ông xã lưu manh nữa không."
Philip vác An Nhiên trên vai, cô sợ té nên bám anh như bạch tuộc: "Không dám nữa, ông xã tha mạng."
"Vậy hôn ông xã 100 cái ông xã sẽ tha cho bà xã."
"Không hôn."
Philip nhấc bổng cô cao hơn. Chương mới nhất tại ++ trumtru????e n.????n ++
An Nhiên sợ quá ré lên: "Hôn, hôn."
"Ngoan!" Anh bế cô đến giường, đặt cô trên chân anh.
"Hôn 10 cái thôi nha?"
Philip dợm đứng lên làm hành động muốn vác cô lên vai, An Nhiên hoảng quá lật đật hôn anh, nhưng lực có hơi mạnh, môi cô va vào răng anh, vinh dự sưng phồng lên.
Philip cuống lên: "Đau lắm hả bà xã, đưa ông xã xem."
An Nhiên lợi dụng cơ hội, không chịu phạt. Philip cũng không gây khó, vì cô không hôn anh thì anh nhẹ nhàng hôn cô.
Cuộc sống tân hôn của hai người là một màu hồng hạnh phúc. Phương thức chung sống của gia đình Philip lại vô cùng hài hòa, khiến cho An Nhiên dần dần cũng hòa nhập nhanh chóng.
Ông John, bà Trân thật sự xem cô như con gái mà đối đãi, thiên vị cô hơn cả Philip. Mẹ chồng thỉnh thoảng sẽ kéo cô đi shopping, sắm đủ thứ quần áo cho cô. Nhân viên bán hàng nhiều lúc còn lầm tưởng đó là hai mẹ con, không phải mẹ chồng và nàng dâu.
Còn chồng cô thì không phải nói, anh đúng thật là thương cô hơn cả sinh mạng, mọi chuyện đều đặt cô lên đầu quả tim. Cảm xúc của cô anh luôn luôn để ý, ngoại trừ một chuyện, lúc ở trên giường không bao giờ buông tha cô, cho đến khi cô mệt mỏi thiếp đi vẫn còn thấy nụ cười hạnh phúc của anh.
Cuộc sống là một màu hồng, An Nhiên thấy mình vô cùng may mắn. Cám ơn trời đã cho cô được một gia đình chồng đạo đức, cô tự nhủ với lòng cũng sẽ là cô con dâu ngoan ngoãn và người vợ hết lòng vì chồng. Cho dù có sóng gió phong ba, cô sẽ nguyện cùng anh đi hết đoạn đường đời.
- -----------THE END------------
Cuối cùng cũng đi đến kết thúc. Cám ơn bạn đã ủng hộ và đã theo mình đến tận chương kết này. Lẽ ra mình muốn viết thêm vài chương ngọt ngào nữa, nhưng năng lực viết những lời yêu thương giữa hai vợ chồng người ta của mình cực kỳ kém, đành phải kết thúc đột ngột và gượng ép. Dù sao đọc chuyện chủ yếu là vui vẻ. Chân thành cám ơn những ai đã ủng hộ mình cho đến hôm nay.