Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 36: Lần đầu gặp phụ huynh




Liên tiếp nhiều ngày hình An Nhiên trong bệnh viện lúc đang khám bệnh cũng bị chụp lén đưa lên mạng. Người yêu thích cô, và thậm chí cặp đôi An Nhiên-Philip được tìm kiếm nhiều nhất trong những ngày gần đây. Họ được dân mạng yêu thương gọi là cặp đôi của năm. Philip dù không nằm trong giới giải trí nhưng bất thình lình được nổi tiếng không thua gì diễn viên điện ảnh, hay người mẫu ca sĩ nào.

Trên mạng ai đó còn chế ra đoạn clip ghép lại mấy hình An Nhiên ngồi ăn sáng cùng Philip vô cùng lãng mạn, sau đó xuất hiện hình chụp ba người trong sảnh, lúc Khánh Ngọc đi tới trước mặt anh và An Nhiên, lúc anh đứng dậy nắm tay kéo An Nhiên đi ra cửa. Khánh Ngọc nhìn theo với khuôn mặt lạnh, nhưng được chú thích là vô cùng đau khổ.

Đoạn clip được xây dựng trên nền nhạc Chuyện Ba Người, khiến ai coi cũng buồn cười, vì những lời chú thích bá đạo dành cho Philip, An Nhiên và Khánh Ngọc, hài hước không chịu được. Đại khái khi anh và An Nhiên bước đi, sau lưng là Khánh Ngọc thì đoạn nhạc ngay lúc này sẽ là: "Một người đi với một người, một người đứng đó mặt buồn hắt hiu. Hai người vui biết bao nhiêu, một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn."

Bên trong hội cuồng của An Nhiên các fan thích thú còn chế ra nhiều memo dễ thương hơn, tất nhiên chỉ tập trung vào An Nhiên và Philip. Hình nào cũng cho thấy độ yêu thích của fan với cặp đôi này đến phát cuồng.

Đến mẹ anh còn đang bên trời tây cũng nhịn không được gọi về chọc ghẹo anh.

"Con trai chuyển hướng sang làm người nổi tiếng hay thần hộ mệnh hả con?"

"Thần hộ mệnh là sao hả mẹ?"

"Dạo này bảo vệ chặt chẽ người trong lòng. Nhà không ở, cứ chạy xuống Cần Thơ là sao con?"

"Con có việc dưới đó." Một lí do chuối đến mức anh chẳng dám nói to.

"Ồ mẹ nhớ không lầm thì tập đoàn nhà ta đâu có đối tác nào dưới Cần Thơ?" Bà Trân ra vẻ nghiêm túc suy gẫm.

"Con là đi khảo sát thị trường để mở rộng quy mô được không?"

"Ồ được, cứ khảo sát tiếp đi con. Khảo sát cho nhiều vào, tốt nhất là thành công rủ được đối tác của con về lại thành phố cho mẹ, hai bên cùng hợp tác sản sinh ra thế hệ F1."

Philip phì cười, mẹ cũng hài hước quá đi.

"Chuyện gì cũng phải từ từ, mẹ đừng dọa đối tác của con."

"Mẹ thương không hết, dọa lúc nào? Thế hôm nay con đang ở thành phố hay là đang đi khảo sát?"

"Hôm nay con dưỡng sức ở thành phố, cuối tuần này con xuống khảo sát tiếp."

"Đồng chí hãy cố gắng nhiều hơn nữa nhé. Cách mạng chưa thành công, try best nhé con trai."

Bà cười vang rồi cúp máy.

Cuối tuần anh lại chạy xuống Cần Thơ, gửi xe bên ngoài xong anh đi bộ tới khu tập thể An Nhiên đang ở. Đến gần cửa phòng, chưa kịp gõ cửa anh đã nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện bên trong. Tiến thoái lưỡng nan, không biết nên quay lưng hay gõ cửa thì nghe tiếng nói bên trong vọng ra. Giọng người đàn ông có vẻ giận, đang quát An Nhiên của anh.

"Sao con giải quyết sự việc tùy hứng vậy Mi? Sao không bàn với cậu mợ trước? Con có biết bao nhiêu người muốn trụ lại bệnh viện để làm, trong khi con được giữ lại nhưng lựa chọn từ bỏ. Còn nữa, nghỉ việc cũng không báo cho cậu mợ. Con bây giờ đủ lông đủ cánh, bắt đầu bỏ qua cậu mợ phải không?" Ông cậu càng nói càng giận dữ.

Philip đứng ngoài muốn xông vào thì nghe tiếng người phụ nữ, có lẽ là mợ của cô, lên tiếng giải vây.

"Anh đừng nóng, con bé chắc có nỗi khỗ gì đó. Nó không phải là đứa tùy tiện đâu. Con kể sự thật cho cậu nghe đi Mi."

Philip nghe tiếng cô bé của anh nói giọng mũi, chắc lại vừa khóc xong: "Con không muốn làm cậu mợ khó xử. Nhưng mà bác sĩ Tâm khiến con ghê sợ, anh ta năng lực không có, đã có người chết vì sự độc ác của anh ta. Điều con cảm thấy không chấp nhận được là anh ta không hề áy náy, và Trưởng khoa lại bao che cho anh ta. Con sợ mình cũng bị biến chất nếu còn ở lại. Cậu cũng dạy con làm người không được quá đáng. Chúng ta làm nghề này để cứu người, không phải để giết họ. Bệnh nhân dựa vào chúng ta, khi họ bệnh họ đã rất bơ vơ, phụ thuộc vào chúng ta, nếu không cứu được, ít nhất cũng không nên làm cho tình huống của họ tệ hơn. Lần này là mạng người, cậu bảo con nên làm sao? Nếu không theo họ, con bị cô lập."

Tiếng ông cậu sửng sốt: "Họ dám cô lập con? Ăn hiếp cháu của cậu như vậy hả? Câu chỉ mới nghỉ hưu mấy tháng nay thôi mà."

An Nhiên không dám nói thật: "Thật ra cũng không ai ăn hiếp con, chỉ là con không muốn mình trở nên giống họ nếu tiếp tục ở đó, nên con nghỉ."

"Con không cần nói giảm nói tránh, cậu ở bệnh viện đó bao lâu rồi. Cậu biết lòng người, thượng đội hạ đạp, kết bè kết phái, có điều cậu xin lỗi con. Lúc nãy đã rầy oan cho con. Có lẽ con đã quyết định đúng. Để cậu liên lạc với một số bệnh viện, rồi gửi con sang. Vị trí của con phải ở các bệnh viện lớn mới có cơ hội rèn luyện. Con chạy về chỗ này làm sao còn cơ hội phát triển."

"Cậu ơi máy móc ở đây tân tiến. Không sợ bị lạc hậu đâu ạ!"

"Nhưng chỗ này con không được mổ nhiều, tay nghề của con sẽ bị mai một."

"Tuy là không được mổ nhiều nhưng vẫn có nhiều ca mổ mà cậu."

"Cũng không thể bằng, con đã bỏ mười một năm, biết bao công sức vào chuyên khoa não. Không thể để thụt lùi như vậy."

"Mợ ơi!" Philip nghe An Nhiên nhõng nhẽo, chắc lại chuẩn bị chơi chiêu gì.

Quả nhiên nghe tiếng bà mợ nói giúp cô: "Anh ơi, thật ra đây cũng là bệnh viện lớn. Hay là cứ để con bé làm ở đây một thời gian. Dưới này không đấu đá, biết đâu hợp với bé Mi hơn. Con bé đâu có quen chua ngoa, bệnh viện trên kia môi trường khắc nghiệt lắm."

"Em lại dung dưỡng con bé. Môi trường như vậy mới rèn luyện nó cứng rắn được. Tánh tình nó hiền lành quá, sau này ra đời còn gặp nhiều chuyện ghê gớm hơn, rồi ai sẽ bảo vệ nó?"

"Thế anh mong con bé đanh đá hay sao? Tính tình nó như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Anh không mong nó đanh đá, có điều nỗ lực bao nhiêu năm để được giữ lại bệnh viện, bây giờ buông xuôi chạy về đây. Tương lai nó sẽ thế nào?"

"Người ngốc có phúc của người ngốc."

"Mợ là đang mắng con ngốc phải không?" Tiếng An Nhiên xen vào, Philip không kiềm được xém phun ra.

"Con đâu có ngốc. Chỉ có chút hơi ngu ngơ."



"Con quyết định tuyệt giao với mợ kể từ giây phút này."

"Con suy nghĩ kỹ chưa? Chuyện của con với cậu vẫn chưa giải quyết xong. Tuyệt giao rồi không nên nhờ vả người ta nữa nhé!"

Philip không nghe An Nhiên nói gì, anh vốn giả đò mới tới và gõ nhẹ cửa phòng thì lại nghe tiếng cô: "Cậu đẹp trai, thần thái siêu phàm, bác sĩ siêu giỏi, một người cậu có một không hai trên hành tinh này, hãy thương xót đứa cháu mồ côi của cậu. Mợ đã không còn thương con nữa, trên đời này bây giờ con chỉ còn có cậu. Cậu mà không thương con nữa thì con sẽ chết vì thương tâm."

"Con bớt diễn, định chia rẽ tình cảm vợ chồng cậu sao?"

"Hai mợ cháu nghiêm chỉnh lại cho tôi." Ông cậu rống lên: "Cậu cho con ở đây vài tháng thôi. Lúc nào rảnh thì soạn sẵn bộ hồ sơ xin việc đầy đủ cho cậu. Cậu sẽ gửi sang bệnh viện khác ở thành phố, không phải ở chỗ này. Con đừng trưng bộ mặt tội nghiệp đó cho cậu xem. Mợ con có nói gì cũng vô dụng."

"Nhưng mà con không muốn cậu đi nhờ vả người ta. Cậu để con tung hoành ở đây một thời gian, khi nào con chơi chán rồi con sẽ gửi hồ sơ sang một vài bệnh viện khác."

"Con vẫn còn tưởng đời màu hồng hả con? Con tưởng dễ xin việc ở các bệnh viện lớn lắm sao?"

"Thế cho nên con nói không muốn cậu phải muối mặt đi nhờ vả người ta. Con làm ở đây cũng được. Cậu của con không thể đi xin xỏ ai hết."

"Cậu không đi xin xỏ, chỉ dùng mối quan hệ ngày xưa những người đã từng nhận sự giúp đỡ của cậu để họ giúp con".

"Con chỉ muốn cậu được nghỉ hưu, thảnh thơi đúng nghĩa. Giờ con lớn rồi, cậu để con tự bơi, cậu dành thời gian cho mợ nhiều hơn đi ạ. Cả đời cậu cống hiến cho bệnh viện. Giờ phải tập trung cho mợ nhiều hơn đi. Hai người rảnh rỗi hãy làm đôi vợ chồng già, du sơn ngoạn thủy đi."

"Ai mượn con nghĩ cho người khác. Lo chuyện của con đi."

"Con hứa với cậu. Khi nào con chán ở đây rồi con sẽ chạy lên sống gần cậu mợ."

"Hết cách với con." Có vẻ họ đã dàn xếp xong nội bộ.

Bây giờ mà gặp phụ huynh thì có vẻ hơi sớm, nhưng cơ hội tốt thế này chẳng lẽ bỏ về? Đấy đâu phải là phong cách làm việc của anh. Thế là Philip cúi xuống kiểm tra lại quần áo, vuốt lại đầu tóc dù chẳng có cọng nào rối. Vốn còn muốn nhìn vào kiếng để kiểm tra một lần nhưng tiếc rằng không có cái kiếng nào ở đây. Anh đành phải đưa tay lên gõ nhẹ cửa.

Chưa đầy phút đã thấy An Nhiên mở cửa ra, thấy anh cô hết hồn: "Sao.. sao anh lại xuống đây?" Thiếu điều cô muốn đẩy anh trốn đi.

Philip thấy cô hoảng, anh vừa tội vừa buồn cười. Anh chưa kịp nói gì thì tiếng ông cậu bà mợ đã vang ra: "Ai thế Mi?"

"Dạ.. bạn.. bạn con."

"Vậy sao không mời bạn vào?"

Cậu có chắc không? Con trai đó, cậu thấy người ta rồi có hủy diệt con ngay lập tức không? An Nhiên rất muốn có cây đũa thần hô biến một phát Philip lập tức biến mất. Nhưng mà trời không giúp cô, An Nhiên không tình nguyện, đứng qua một bên để Philip bước vào phòng và đi phía sau anh, trong lòng không ngừng mặc niệm.

Philip biết hai người lớn đang kín đáo quan sát anh, mặc dù trong lòng có hơi loạn nhưng bề ngoài vẫn giữ vững phong phạm người đàn ông bản lĩnh, chính trực, hiên ngang cần phải có, để qua được cửa xét duyệt của.. cậu mợ.

Nhưng mà người lẽ ra nên bối rối loạn tâm như anh thì vô cùng bình tĩnh, còn cái người lẽ ra không có chuyện gì phải lo, chỉ cần ở sau lưng anh thôi thì lại chạy lên phía trước, chắn tầm nhìn của ông cậu bà mợ, như muốn bảo hộ anh ở phía sau. Tướng tá thì chẳng bằng ai nhưng lại thích làm thần hộ vệ.

An Nhiên chắn trước Philip, cản trợ cậu mợ đánh giá người ta, còn không quên quay lưng ra sau nháy mắt với anh. Nhưng anh chưa kịp hiểu hồ lô cô đang bán loại thuốc gì thì cô đã xoay lưng lại nói với hai người lớn đối diện.

"Anh đây chỉ tiện đường, ghé đưa đồ cho con thôi. Anh ấy về liền ngay ấy mà."

Ông cậu liếc mắt: "Tiện đường thôi hả con? Thế sao trông con rối vậy Mi?"

Giọng bà mợ: "Có phải đây là cái người bạn bình thường mà hay lên hotsearch với con không Mi? Bữa nay mợ mới diện kiến được."

Bà mợ ngừng một lúc quan sát anh trực diện, miệng tủm tỉm: "Trông hai đứa cũng xứng đôi lắm."

An Nhiên xua tay: "Không phải như cậu mợ đang nghĩ đâu."

"Thế con biết cậu mợ đang nghĩ gì? Khách tới nhà sao không làm nước cho khách. Còn đứng đó nói dài dòng." Giọng ông cậu nghiêm khắc.

An Nhiên cố gắng vớt vát: "Con nói không phải rồi mà."

Cô quay sang Philip: "Anh chỉ tới đưa đồ cho tôi rồi về phải không? Giờ xong rồi anh về đi." Cô vừa nói vừa đẩy anh ra cửa.

Ông cậu nhìn thấy chướng mắt, quát cô: "Con đừng có bất lịch sự như vậy. Đi rót cho anh ly nước đi."

"Nhưng mà.."

"Cậu nói chuyện bây giờ không phải của con. Có đi làm nước không?"

"Cậu đang ở phòng con đó. Nếu muốn chém giết cậu nên dẫn anh ấy ra ngoài thì hơn."

Bà mợ và Philip nén cười nhìn hai cậu cháu.

"Ai muốn chém giết bạn của con? Cậu chỉ trò chuyện thôi."

"Trò chuyện gì chứ? Có gì không rõ cứ hỏi con đây này. Đừng có dọa.. người vô tội."

Bà mợ cúi gầm mặt cười. Philip cũng phải đưa tay lên miệng che giấu nụ cười trên khóe môi. Cách thức gia đình này chung đụng cũng thần kỳ giống gia đình anh thật. Trưởng bối thích giả vờ dọa nạt, mặc dù chẳng có tí lực sát thương nào. Trẻ nhỏ thì bướng bỉnh, giở thói ăn vạ, đôi khi hăm dọa lại trưởng bối. Gia đình như này chắc ngang ngửa gia đình anh. Thế thì hợp nhau quá rồi. Hai người lớn này mà hợp lại với ba mẹ anh, có khi sẽ thành đội kịch chuyên quấy rối cửa nhà người khác.

An Nhiên không tình nguyện đi làm nước, vừa lén lén liếc về phía anh và ông cậu. Trên mặt viết rõ ràng là nếu có chuyện sẽ xông vào cứu giá ngay lập tức.



Philip được ông cậu mời ngồi xuống đối diện. Trong phòng nhỏ của cô chẳng có ghế hay bàn. Bên góc phòng đang có hai cái vali to, có lẽ cậu mợ cô mới về nước rồi xuống đây luôn.

Mọi người ngồi dưới đất trò chuyện cùng nhau. Giọng ông cậu bắt đầu điều tra.

"Cậu là bạn sao với bé Mi?"

An Nhiên chỉa mỏ qua: "Bạn bè bình thường thôi."

Ông cậu liếc qua: "Cậu có hỏi con không?"

Philip ăn ngay nói thật: "Dạ con biết An Nhiên nhiều năm rồi. Lúc cô bé tham dự cuộc thi Hoa hậu. Dạ cũng gần bảy tám năm rồi."

"Lâu dữ vậy sao? Thế rồi hai đứa dự tính khi nào?"

An Nhiên vừa bưng nước tới nơi nghe vậy hết hồn, hụt chân xém rớt ly nước xuống sàn: "Cậu muốn giết người không đền mạng sao? Cái gì mà dự tính khi nào. Đã nói là bạn bình thường rồi mà."

Philip nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, cất giọng thận trọng: "Dạ tất cả tùy thuộc vào An Nhiên."

An Nhiên trợn trắng mắt: "Anh cũng đùa vui quá hả? Cái gì mà tùy thuộc vào tôi?"

"Con ăn nói với anh như vậy đó hả Mi?" Ông cậu phê bình.

An Nhiên biết sai, nên khép mỏ lại. Tiếp tục ngồi một bên nghe cậu hỏi cung Philip. Và như các bậc cha mẹ khác, cậu bắt đầu điều tra.

"Cậu công tác ở đâu?"

"Dạ con làm việc ở Sài Gòn."

"Cậu làm bên lĩnh vực gì?"

"Dạ về bất động sản, thời trang, nhà hàng, dạ đa lĩnh vực ạ."

"Vậy thì tốt quá!" Giọng ông cậu có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

"Cậu nói thế là sao ạ?" Philip bắt đầu gọi cậu xưng con vô cùng tự nhiên.

"Cậu thấy đỡ lo thôi."

Ông cậu lẽ ra phải xách mé, điều tra, làm khó anh, nhưng trái ngược hoàn toàn: "Kể ra con cũng có tài sản, con bé này có phá của thì cũng có con chống lưng cho nó."

Tự ông cậu cũng đổi tông, xưng cậu và con với anh vô cùng tự nhiên.

An Nhiên phản đối: "Cậu nói gì lạ vậy? Con phá của khi nào? Cậu đừng có bêu xấu con."

Bà mợ cũng tham gia góp vui: "Nói xấu con cái gì? Con là đứa phá của chứ còn gì nữa. Chúng ta còn đang lo không biết làm sao để gả con. Chỉ sợ chẳng ai chịu được cô vợ suốt ngày lấy hết tiền nhà đi cho bệnh nhân."

"Chuyện đó cũ rồi, sao hai người nhắc lại hoài."

Philip nhìn ba người trước mặt, nội bộ rối loạn mà buồn cười. Anh còn chưa ra trận phe địch đã tiêu diệt lẫn nhau. Hại anh phải chuẩn bị tâm lý để vượt qua cửa ải nãy giờ. Bao nhiêu chiêu số chưa cần sử dụng, thì phe địch đã tự diệt vong.

"Cậu với mợ đã mệt chưa? Con dẫn hai người đi ăn đồ ăn Miền Tây nha." An Nhiên giả vờ đổi đề tài.

"Chúng ta còn chưa điều tra xong. Con đừng có lấy thực phẩm dụ người."

"Con chỉ là lo cho cậu mợ thôi. Hai người vừa bay một chặng đường xa. Con là đứa bé ngoan. Chỉ muốn đãi cậu mợ ăn thật ngon, ngoài ra không có âm mưu gì hết."

Philip cũng không chịu để mình bị bỏ quên: "Cậu mợ mới bay về luôn ạ? Vậy bây giờ cho phép con đưa cả nhà đi ăn trưa ạ."

Ông cậu nhướng mắt: "Hai đứa hợp ý nhau quá hả? Thế mà con bảo là bạn bình thường hả Mi Mi?"

"Cậu đừng có gọi con là Mi Mi nữa, người ta cứ tưởng cậu đang kêu con mèo nhà hàng xóm đó."

"Ha ha ha!" Philip cười rung cả vai. An Nhiên của anh vô cùng đáng yêu. Ông cậu và bà mợ của cô cũng dễ gần. Anh cảm thấy mình đã qua được cửa ải của phụ huynh. Nhưng mà anh vui mừng quá sớm. Lúc ra nhà hàng. Khi An Nhiên và mợ đi vệ sinh, cậu của cô đã nhìn anh nửa nghiêm khắc, nửa tâm sự:

"Thật sự cậu chưa hỏi được nhiều về con. Nhưng cậu luôn tin tưởng An Nhiên, con bé làm bạn với con bảy tám năm nay, chứng tỏ con rất đàng hoàng. Mặc dù cậu chưa tiếp xúc nhiều với con nhưng cậu rất hiểu An Nhiên. Cậu không phải tin vào trực giác nhìn người của An Nhiên hoàn toàn, nhưng cậu thương con bé, nếu nó chọn con, thì con có lẽ có gì đó khiến nó an tâm. Vì vậy con hãy đối xử tốt với nó, ít nhất là hiện tại. Cậu không muốn đề cập đến tương lai. Vì ai biết tương lai thế nào. Có khi hai đứa về sống với nhau rồi phát hiện ra không hợp. Nên cậu chỉ muốn nói đến hiện tại, nếu con thương cháu cậu, vậy thì hãy vị tha với nó một chút. Nó rất ngoan, nhưng thiếu tình thương của cha mẹ, lại không có anh chị em. Lúc nào cũng luôn ra vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra rất yếu đuối. Cậu hy vọng con sẽ không đối xử tệ với con bé."

Philip thật sự không muốn lợi dụng cơ hội gây hiểu lầm, anh rất muốn nói với cậu rằng chỉ mình anh đang tương tư cháu cậu, còn lòng của người ta anh vẫn chưa nắm chắc lắm. Nhưng thôi cơ hội ngàn năm có một này cứ buộc cô vào một chỗ với anh trước. Phần còn lại anh sẽ giải quyết sau.

"Cậu yên tâm, con thật lòng thương An Nhiên, không phải bây giờ mà là mãi mãi về sau. Có thể tương lai bọn con sống chung không phải lúc nào cũng màu hồng, nhưng con tin tưởng tình yêu của con dành cho An Nhiên sẽ không hề phai nhạt. Con sẽ yêu thương, chở che cho An Nhiên đến suốt cuộc đời này."

"Con nói vậy thì cậu đã yên tâm. Lúc mẹ nó giao nó cho cậu và ông ngoại, cậu sợ mình không nuôi dạy được nó đàng hoàng. Lúc nó về với cậu nó cũng đã 16 tuổi, cái tuổi lẽ ra phải nổi loạn, nhưng con bé rất ngoan. Hay suy nghĩ cho người khác, cậu giáo dục con bé không hề mệt như những đứa trẻ 16 tuổi nổi loạn khác. Bảo nó học cái gì, nó sẽ cố gắng làm vui lòng ông ngoại và cậu, chưa bao giờ cãi lại."

Philip nghe cậu tâm sự anh thấy thương An Nhiên thật nhiều. Thì ra cô bé từ nhỏ đã hiểu chuyện. May mắn của anh là cậu đã không chê anh. Cửa ải của gia đình An Nhiên anh đã vượt qua.

Thấy hai người đi ra cậu bèn dừng lại những lời muốn nói với Philip và bắt đầu gọi món ăn. Philip nhìn An Nhiên ở giữa gia đình, cô như sống đúng bản chất trẻ con, nghịch ngợm của mình, vì biết được yêu thương, tha thứ bởi những người thân yêu. Cô dỡ bỏ bức tường tự dựng lên để không ai biết được nội tâm của mình. Hôm nay Philip mới có dịp chứng kiến sự chung đụng của An Nhiên với những người thân và nét trẻ con đáng yêu của cô.