Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 29: Người anh yêu bị bệnh




Ăn tối xong, Philip rất muốn đưa cô về, nhưng thuyết phục thế nào An Nhiên cũng không nhượng bộ. Anh đành phải đi ra sân dẫn xe máy cho cô. Nhìn cô lên xe, mang khẩu trang vào, một mình chạy xe hòa vào lòng đường, anh vừa thương vừa khâm phục cô.

Lẽ ra cô có thể sung sướng hơn, nếu hòa nhập vào giới giải trí, cô có thể như Khánh Ngọc, Ái Vy hay mấy cô hoa hậu khác, sẽ lái xe bốn bánh, nhưng An Nhiên của anh, thật khác người. Cô chọn cho mình con đường khó khăn nhất, không đua đòi, mặc kệ ngoài kia xã hội có theo trào lưu gì, cô vẫn cực khổ hết mình với bệnh nhân, sống giản đơn theo con đường mà cô đã chọn.

Anh không muốn so sánh nhưng tự nhiên nhớ đến Khánh Ngọc, luôn không bằng lòng với cái mình đang có. Còn nhớ chiếc xe hơi anh tặng cô, chỉ một thời gian sau cô vẫn gợi ý anh tặng chiếc xe khác sang trọng hơn để xứng tầm. Nghĩ về An Nhiên, anh thấy thương và quý trọng cô hơn bao giờ hết.

Biết rằng cô không muốn dính dáng nhiều đến anh, nhưng anh vẫn lo lắng nhìn đồng hồ, phỏng đoán thời gian và nhắn tin biết cô đã về nhà an toàn rồi, anh mới thả lỏng.

* * *

Sáng cuồi tuần, nếu là trước đây, theo thói quen thông thường anh sẽ đi tụ tập ở nơi nào đó, hoặc hẹn hò với một chân dài nào đó. Giờ đây tập thể dục buổi sáng xong, anh thấy thời gian thật trống trải. Tự hỏi giờ này An Nhiên đang làm gì? Không biết cô có được nghỉ ngơi hay là chạy đi đâu làm từ thiện rồi. Philip không ngăn được lòng thôi nghĩ đến cô. Có lẽ cô chẳng muốn dính dáng gì tới anh nhưng anh vẫn không kiềm được, bèn lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Giọng An Nhiên uể oải bên đầu dây: "Có chuyện gì không anh Philip?"

"Cô đang làm gì vậy?"

"Tôi chỉ đang ở nhà thôi." An Nhiên nói rồi không kìm được cơn ho dữ dội.

Philip lo lắng: "Cô bệnh hả An Nhiên?"

"Tôi đang cảm thôi, không có gì nặng."

Thật sự là cô đang rất mệt, toàn thân đau ê ẩm, có lẽ dạo gần đây cô dãi nắng dầm mưa nhiều quá, không được nghỉ ngơi đủ. Nhưng chẳng muốn thể hiện yếu đuối trước người lạ, An Nhiên chỉ nói qua loa với Philip.

"Cô ho nhiều như vậy mà nói không nặng. Cô làm tôi lo lắng. Cô đã uống thuốc chưa?"

"Tí nữa tôi uống. Anh gọi tôi có việc gì không?"

"Sáng giờ cô đã ăn uống gì chưa?" Anh không yên tâm chút nào.

"Lát nữa tôi sẽ gọi đồ ăn. Thôi nhé, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."

"Khoan! Cô ở đó đợi tôi. Tôi sẽ tới ngay."

An Nhiên lắc đầu như anh đang ở trước mặt: "Thôi anh đừng tới, tôi đang bệnh, sẽ lây cảm cho anh mất."

"Cô tưởng ai cũng yếu đuối như cô sao? Ở đó đợi tôi."

Anh cúp máy mà không cho cô cơ hội từ chối. An Nhiên mệt quá cũng không suy nghĩ được gì. Cô nằm chùi người xuống giường, toàn thân không có sức sống, khó chịu đến mức không ngồi dậy nổi.

Bên này Philip vừa tắt máy và chạy nhanh xuống lầu. Anh giục chị bếp nhanh chóng nấu cháo cho anh.

Bà Trân nhìn anh: "Ai đang bị bệnh hả con?"

"An Nhiên đó mẹ."

"Chết thật! Con bé ở có một mình." Thế là bà Trân cũng hối hả bảo chị bếp chuẩn bị cho nhanh. Philip chạy lên thay quần áo, phải đợi một lúc sau mới có cháo. Anh thấy nóng ruột, trong lòng bất an.

Mẹ anh vừa đưa hộp cháo giữ nhiệt là anh chạy nhanh ra xe. Lái xe đến khu chung cư, anh gọi An Nhiên để hỏi cô ở phòng nào, nhưng không thấy cô nghe máy, làm anh lo sốt vó. Anh đi qua cổng bảo vệ hỏi nhà cô.

Philip đứng trước cửa căn hộ, anh gõ một lúc lâu An Nhiên mới mở cửa, trông cô gầy nhom, đứng gần như không nổi. Cô tựa vào cửa ngước nhìn anh: "Sao anh tới đây, phiền anh quá. Tôi đang bệnh, cảm này dễ lây lắm." Cô như không muốn cho anh vào nhà.

Philip da mặt đủ dầy, anh kiên trì đứng ở cửa: "Cô định đứng đây không cho tôi vào sao? Dù gì tôi cũng đã tới đây. Mẹ tôi bảo tôi mang cháo tới cho cô."

Chứ không phải tôi ép buộc chị bếp nãy giờ phải nấu thật nhanh đâu.

Anh ta đã nói như vậy, An Nhiên đành phải đứng tránh một bên, nhưng cô chóng mặt quá, cô đi nhanh đến ghế salon nằm xuống. Mặc kệ Philip bước vào và tự khép cửa lại.



"Cô làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? Nói tôi nghe đi." Philip lo lắng.

An Nhiên lắc đầu: "Tôi còn chịu được."

Nói vậy nhưng cô khó chịu đến mức đã nằm bẹp xuống salon, mắt nhắm nghiền vì nhức đầu và chóng mặt. Cho dù Philip đang ở trước mặt, cô cũng không giữ kẽ nổi.

Philip lo lắng đưa tay lên sờ trán cô: "Trán cô nóng quá, cô đã uống thuốc gì chưa?"

An Nhiên lắc đầu nhưng vẫn nhắm nghiền mắt: "Tôi nhờ anh một chuyện." Vừa nói cô vừa ho rũ rượi.

"Anh lại tủ y tế đằng kia anh thấy không, lấy giúp tôi kim tiêm và ống thuốc trắng nhỏ trong đó. Tôi nghĩ tôi phải tiêm, ho nhiều thế này uống thuốc sẽ lâu khỏi lắm."

Philip đứng lên lấy thuốc và quay lại. Anh đỡ An Nhiên dậy tựa vào lưng ghế, cô mệt quá cũng không giữ khoảng cách gì được. Bệnh hoạn làm cô yếu đuối hơn bao giờ hết. Philip nhìn cô thành thạo lấy ống tiêm, bơm thuốc và tự đâm vào tay. Nhìn cô trong lúc yếu đuối nhất vẫn tự mình làm mọi chuyện. Khi người ta cần, cô luôn luôn là người giúp đỡ, đến bản thân mình cô lại ngại nhờ vả bất kỳ ai. Tự nhiên lòng anh thắt lại, cảm giác thương xót dâng lên, khóe mắt anh cay cay.

An Nhiên nhìn anh: "Này, đừng bảo tôi anh nhìn kim tiêm sợ quá muốn khóc nha."

Philip nhìn cô: "Sao cô kỳ lạ quá, những lúc thế này cô được phép yếu đuối. Sao cô không dựa vào tôi, sao cô cứ thích thể hiện mình mạnh mẽ. Cô làm tôi thấy nhói lòng."

"Anh đừng có ủy mị thế chứ."

Philip vẫn lắc đầu: "Nhìn cô bây giờ, tự nhiên tôi nhớ lại những lúc trước đây tôi đối xử không tốt với cô, tôi thấy mình không ra gì."

"Vậy là nhờ tôi bệnh nên anh mới biết mình không ra gì hả? Ý là đồ bỏ đi đó há."

Đang bệnh mà cô vẫn còn nói kháy được anh.

Philip không kìm được, anh đưa tay ngắt nhẹ mũi cô. Cử chỉ tự nhiên đến cả hai đều ngượng.

An Nhiên đưa tay lên vuốt mũi khỏa lấp: "Tôi muốn uống thuốc nhưng phải có gì bỏ vào bụng trước. Anh nói có mang cháo cho tôi phải không?"

"Có, tôi đã để trên bàn."

"Vậy để tôi đi lấy chén và muỗng."

Philip ngăn cô lại: "Cô ở yên đó cho tôi."

"Nhưng anh có biết chỗ đâu mà đi lấy."

"Cô chỉ tôi không được hay sao?"

"Vậy anh đi qua phòng bếp, đũa muỗng để ở tủ phía dưới bếp từ, anh lấy giúp tôi nhé. Ồ mà anh đã ăn sáng gì chưa?"

Philip lắc đầu. An Nhiên nói tiếp: "Nếu vậy anh lấy hai cái chén đi, tôi với anh cùng ăn."

Nhưng anh vẫn lấy có một chén. An Nhiên nhìn anh phản đối: "Anh ăn cùng tôi mới ăn, anh không được bỏ bữa sáng. Ăn cháo tốt cho dạ dày lắm đó." Cô dụ dỗ.

"Thật hết cách với cô, bác sĩ ạ!"

Philip nói rồi đi vào bếp lấy một cái chén khác. Rồi anh múc cháo ra. Vừa sắp xếp bàn ăn vừa cười vu vơ. Như vậy là cô đã hết giận, hết trốn anh rồi phải không? Hai đứa giống như cặp vợ chồng son, đang có không gian riêng vô cùng ấm cúng. Anh hạnh phúc đến mức trong lòng lâng lâng vui sướng.

Mùi cháo thơm phức nhưng An Nhiên nhạt miệng, ăn chẳng thấy ngon. Philip nhìn cô nuốt gian nan mà thương: "Cô ăn không nổi phải không? Nhưng cô ráng lên đi."

An Nhiên ngồi xếp bằng cả hai chân lên ghế, nhìn chén cháo một cách hờn giận: "Chắc tôi ăn nửa chén là uống thuốc được rồi."

"Không được, cô phải ráng nuốt một chén. Ngoan đi. Nào há miệng ra."

Philip dỗ cô như đứa trẻ, anh không hay thái độ đối với cô bắt đầu ngày càng cưng chiều một cách tự nhiên.

An Nhiên được dịp sai Philip hết đi lấy thuốc, lấy nước cho cô, xong rồi anh dọn dẹp bàn ăn. Có ai nghĩ Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn đang bị người bệnh như cô sai có cờ không? Tự nhiên cô thấy mình oai thật.



Dọn chén xuống phòng bếp xong anh quay lên, thấy An Nhiên đang dựa vào ghế salon nghe điện thoại. Trán cô cau lại, một tay cầm điện thoại, tay còn lại xoa thái dương. Ai mà gây khó cho An Nhiên của anh trong lúc này vậy?

"Hôm nay chị không viết bài được đâu? Chị đang mệt lắm. Em nói sếp em mai chị gửi cho."

"Chị ráng giúp em đi. Bên em sắp tung thuốc ra thị trường. Em cần bài viết của chị hôm nay lắm. Giúp em đi mà."

Cô bé năn nỉ quá khiến An Nhiên không cách gì từ chối được. Nhưng mà giờ cô ngồi còn thấy mệt nói chi đánh máy.

Philip đi tới, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô: "Ai lại yêu cầu cô làm cái gì nữa hay sao?"

"Không phải yêu cầu mà là việc tôi đã nhận của người ta, giờ họ đang cần gấp lắm."

"Họ là ai?"

"Người bên công ty dược."

"Cô có liên quan đến công ty dược hả?"

"Tôi viết bài lấy nhuận bút."

"Oa, cô còn làm thêm nữa hả?"

"Thì lâu lâu viết bài đăng theo yêu cầu của các trang báo về y tế."

"Cô cũng có nhiều kênh kiếm tiền quá há."

"Cái này mà kiếm gì. Viết cho vui thôi, chứ không có nhiều tiền gì đâu."

"Cô làm tôi ngưỡng mộ quá. Mà giờ họ đang yêu cầu cô viết bài gấp cho họ hả?"

"Ừa, họ muốn tôi gửi bài liền nè, nhưng tôi mệt quá."

"Thế cô từ chối người ta đi, đừng có nói với tôi cô thấy áy náy nha."

"Tôi từ chối rồi mà người ta gấp lắm nên năn nỉ tôi giúp đó. Này anh giúp tôi nha."

"Sao tôi biết viết bài mà giúp."

"Cái này dễ lắm, tôi đọc, anh đánh máy giúp tôi là được."

Philip nhướng mắt: "Tôi làm thư ký cho cô ấy hả?"

An Nhiên hơi quê: "Thì thôi, để tôi tự đánh máy."

"Nói đùa thôi, cô đọc đi tôi đành máy cho."

Philip trong lòng nở hoa, anh cầu còn không kịp nữa là. Nãy giờ anh đang nghĩ tìm cơ hội nào để ở lại nhà người ta sau khi ăn xong đây. Giờ cơ hội đến rồi, anh muốn nói cô cứ đọc thoải mái đi, tôi đánh máy đến chiều cũng được nữa đó.

Thế là hai người vô cùng hài hòa, An Nhiên ngồi tựa người vào ghế salon, Philip ngồi bên cạnh. An Nhiên đọc đến đâu tay anh lướt trên bàn phím đến đó. Tốc độ tay vô cùng nhanh nhạy. Đến mấy đơn thuốc phức tạp, Philip ngừng lại, ngước nhìn An Nhiên: "Thuốc này tôi không biết viết."

Cô phải chồm sát gần anh, rồi vươn tay tự đánh máy đơn thuốc. Mặt cô kề sát mặt anh, tim Philip như có sợi lông vũ vừa cọ quá, mềm mại vô cùng. Anh không giấu vết, cúi mặt mình sát hơn, giả đò nhìn cho rõ. Vậy là hai khuôn kề sát nhau, còn cảm nhận được cả hơi thở của nhau.

An Nhiên vô tư đánh xong tên đơn thuốc, cô lại dựa người ra sau, tiếp tục đọc bài cho Philip. Anh ăn quen, cứ đến tên đơn thuốc, cho dù An Nhiên đánh vần anh vẫn giả vờ gõ sai, khiến cô không còn cách nào phải chồm qua tự gõ tên đơn thuốc. Lúc anh ấy gian manh, kín đáo cúi gần mặt cô hơn. Được một lúc tới Aspirin mà anh còn giả đò gõ sai, An Nhiên nhìn anh hết cách. Hai người mất gần hai giờ đồng hồ mới xong việc.

Bây giờ việc đã xong, cơ hội nào nữa mà ở lại. Vả lại cũng phải để cho cô nghỉ ngơi, anh ngồi lại cô sẽ không dám ngủ. Thế là cho dù chẳng muốn quay về, anh cũng phải đứng dậy.

Về nhà rồi anh vẫn canh giờ chiều, gọi An Nhiên, biết cô đỡ hơn, anh mới an tâm. Vốn định mang đồ ăn đến cho cô nhưng An Nhiên không chịu, anh đành phải bỏ qua cơ hội này. Nhưng mà dù sao hai người có vẻ không còn giận nhau nữa. Cô đã không còn nhắc lại chuyện trên mạng, xem như hôm nay anh cũng có thắng lợi rồi.