Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 27: Buổi ăn tối ấm cúng




Vừa thấy anh bước vào quán, Kevin móc ngay: "Bố cậu khỏe rồi mà dạo này rủ cậu ra ngoài khó thật."

Helen cũng chọc anh: "Dạo này có bạn gái mới rồi nên bận hả anh Philip?"

Anh chưa kịp trả lời thì Kevin đã tía lia: "Có bạn gái mới cho đỡ tức. Cái cô bạn gái cũ của cậu, thật chẳng ra làm sao, chia tay rồi mà nói xấu nhau, chẳng văn minh gì."

"Cậu cũng quan tâm tin tức giải trí nữa hả? Mà sao cậu biết cô ấy nói xấu mình?"

"Em đưa ảnh coi đó." Helen giải thích "Mà này bộ anh lén lút yêu ai sau lưng nên cô ta phát hiện ra và chia tay anh hả? Thấy cô ta lên mạng nói anh tệ. Trước giờ anh cũng chia tay nhiều cô rồi, đâu có ai lên mạng chê trách gì anh. Đâu có ai dám nói anh đểu, cô nàng này dữ thật."

"Này, em đang mượn cơ hội mắng anh phải không?" Philip nhướng mắt.

Helen phì cười: "Anh đểu em biết từ đó giờ, không cần mắng thì cũng có người mắng thay em rồi. Mà cô nàng này chua ngoa thật, nhưng mà có hơi giả tạo. Đã chia tay, có bạn trai mới, vậy mà vẫn đăng đàn tranh thủ sự đồng tình của dư luận, để đánh bóng tên tuổi bản thân. Suốt ngày đăng trạng thái, nào là buồn nhưng hình đính kèm thì phô thân thể, em nhìn chẳng thấy buồn tí nào, ngoại trừ muốn khoe body sexy. Thế rồi bạn cô nàng lao vào bình phẩm, tâng bốc giả dối." Helen nói một tràng.

Kevin và Philip cùng nhìn cô: "Em cũng theo dõi tin tức giải trí kỹ quá hả."

"Hì! Lúc rảnh xem cho vui, mà em chỉ quan tâm bạn gái cũ của anh Philip thôi mà. Lúc trước em tưởng hiền lắm, ai ngờ cũng ngoa ngoắt thật."

"Mà này cậu làm gì mà người ta đá cậu nhanh vậy?"

Nói đến từ đá, tự nhiên Kevin nhớ đến chuyện xưa của Philip, anh không kiềm chế được nụ cười. Philip nhìn mặt anh cũng biết anh ta đang nhớ lại hình ảnh thê thảm của anh ngày trước. Philip quê quá đấm một phát vào vai anh ta.

"Này, cậu định giết người vì quê độ hả?" Kevin xoa vai.

"Hai anh nói gì vậy?" Helen khó hiểu "Mà lần này anh bị đá chứ không phải anh bỏ rơi người ta hả?"

"Anh cũng muốn nghiêm chỉnh, nhưng tại thấy không hợp nên chia tay."

Anh không muốn kể ra chuyện Khánh Ngọc đã cư xử tệ và không tôn trọng mối quan hệ giữa hai người. Lúc còn yêu anh nhưng vẫn cho cơ hội qua lại với người đàn ông khác. Nhưng kể ra làm chi thấy mình tầm thường quá. Thế là anh cho qua.

"Rồi giờ anh yêu người khác chưa?"

"Em tò mò quá nha Helen."

"Tại quan tâm thôi mà."

"Việc gì em quan tâm Philip? Người em cần quan tâm là anh cơ mà." Kevin nhìn Helen trách móc.

"Biết rồi, em yêu anh nhất được chưa?" Helen nói rồi hôn môi anh ta một cái. Anh ta cũng hôn lại cô.

Philip nhìn hai người: "Có cần phải ngược tôi vậy không? Muốn thể hiện tình cảm sao không ở nhà? Lôi tôi ra đây rồi hôn cho tôi nhìn vậy à?"

"Cậu ghen tị hả? Thế cô nàng đá cậu hôm trước đâu?"

"Này, chuyện đó lâu rồi sao cậu nhắc lại hoài vậy?" Philip rất muốn bịt miệng Kevin.

"Chuyện gì vậy? Kể em nghe đi." Helen tò mò.

Kevin thì thầm vào tai cô, sau đó hai người đàn ông nghe một tràng cười kinh khủng khiếp từ Helen. Cô nhìn Philip rồi cười không ngừng.

"Cô bé này là ai vậy? Sao em không biết. Thật là ấn tượng. Nếu có dịp em phải phỏng vấn cô ấy mới được. Chắc đây là người đầu tiên không bị cám dỗ vì vẻ đẹp yêu nghiệt của anh hả?"

"Em có cần sung sướng khi người gặp họa như vậy không Helen?"

Helen vẫn chưa dứt được cơn cười: "Mà cô bé này có ở trong giới giải trí không? Trên mạng có hình không? Cô bé tên gì để em tìm thử."

Philip nhìn Kevin: "Dạy dỗ bạn gái của cậu lại hộ tớ."

"Dạy làm sao được, tớ cũng đang tò mò mà."

"Nói đi cái cô đá anh tên gì vậy? Ở trong giới giải trí luôn hả?"

Philip lắc đầu: "Hai người thật là."

"Anh không nói em sẽ hỏi hoài." Helen bướng bỉnh: "Cô bé này ở trong giới giải trí phải không?"

Philip lắc đầu: "Thật hết cách với hai người. Lúc trước có trong giới, mà cũng không phải vậy. Nói chung cô bé không phải là người của giới giải trí, vô tình đi lạc vào và giờ đã ra khỏi giới."

"Nói cái gì không hiểu gì hết. Thôi anh nói tên gì đi."

"An Nhiên!"

Có được đáp án rồi, Helen nhanh chóng vào tìm tin tức về An Nhiên. Và rồi cô xuýt xoa: "Em biết An Nhiên này, lúc trước em ấn tượng với phần thi ứng xử của cô này lắm nha. Cô ấy hát hay nữa nè. Ồ mà giờ cổ làm bác sĩ bên bệnh viện trung ương mà."

"Em biết cũng nhiều quá há."

"Nhiều sao không, bác sĩ bệnh viện em kháo nhau bên đó có bác sĩ Á hậu, giỏi và xinh vô cùng. Mà làm từ thiện cũng tốt vô cùng."

Điều này Helen khỏi nói anh cũng biết. Làm từ thiện đến mức không có tiền đền áo cho người ta là biết tốt cỡ nào rồi.

"Mà em nói chứ nếu An Nhiên không làm bác sĩ mà làm người mẫu cũng thành công. Cô này có khuôn mặt ưa nhìn thật."

"Này em thích cả con gái nữa hả?" Kevin liếc cô.

"Tầm bậy." Helen đánh vào tay anh ta.

Ba người ngồi đó đùa cho đến khuya rồi mới chịu ra về.

***

Đang ở trong phòng họp thì điện thoại trong túi áo rung rung, Philip lấy ra nhìn thấy người gọi là An Nhiên. Anh ngăn trợ lý đang báo cáo lại, rồi đi ra khỏi phòng.

Mọi người nhìn nhau, trong mắt là dấu hỏi "Không phải sếp ghét nhất là nghe điện thoại giữa cuộc họp sao? Người này có phải là sếp chúng ta không vậy?" Có điều chẳng ai dám nói ra điều vừa nghĩ.

Bên ngoài phòng họp, giọng Philip hân hoan: "Cô về tới thành phố rồi hả? Có mệt không?"

"Cũng có chút chút. Xin lỗi gọi anh trong giờ làm việc. Chiều nay mấy giờ tôi có mặt ở nhà anh được?"

"Nếu cô mệt thì để ngày mai cũng được mà."

"Thôi tôi đã hứa với cô Trân rồi, với lại sợ ngày mai tôi trực."

"Nếu vậy cô cứ ở nhà đi, chiều năm giờ tôi đón cô được không?"



"Quyết định vậy đi."

Philip đi vào phòng họp, nhân viên đang tụm lại thì thầm, thấy anh bước vào, mọi người trật tự trở lại. Bị sếp vô bất thình lình chứng kiến mọi người không chuyên tâm họp, ai cũng có vẻ lo nhưng nhìn thấy nụ cười còn vương trên khóe môi sếp nên ai nấy đều thở ra nhẹ nhẹ.

Trợ lý quen ăn gan vuột miệng đầu tiên: "Bạn gái sếp gọi ạ? Trông sếp vui không khép.. miệng lại được." Anh ta định nói là khép mỏ, may mà thắng lại kịp.

Ngày thường sếp rất nghiêm khắc nhưng lần này sếp chẳng la, chỉ cười rồi bảo mọi người tiếp tục. Không ai nói ra nhưng lòng đều thầm mong mai mốt sếp đang chửi người, bạn gái sếp làm ơn gọi điện thoại, mọi người sẽ thoát ma trảo của sếp. Xin ơn trên hãy nghe lời thỉnh cầu của chúng con. Trong lòng mọi người không ngừng mặc niệm.

Vì sếp có cái hẹn chiều nay nên ai báo cáo cũng được duyệt dễ dàng. Sau đó sếp lao ra khỏi phòng họp, mặt mũi trông phơi phới.

Đợi sếp khuất bóng, các cô khều nhẹ trợ lý: "Này anh biết bạn gái mới của sếp là ai không?"

"Các cô hỏi làm gi? Không còn việc gì khác để làm à?" Trợ lý sống lâu với sếp nên cung cách nói chuyện bắt đầu giống.

"Bạn gái sếp là cứu tinh của chúng ta, phải quan tâm để biết lúc nào chúng ta có ca khó, canh lúc cô ấy gọi chúng ta sẽ báo cáo sếp, bảo đảm sẽ thoát nạn."

Mặc dù lí luận có vẻ liều lĩnh nhưng ai nấy đều đồng tình. Thế là cả đám ngước nhìn trợ lý trông mong: "Anh biết cô ấy là ai không? Có hình không, cho chúng tôi xem với."

"Các cô tào lao, đi mà hỏi sếp ấy."

Đến anh còn không dám tải tấm nào về, nói ra cho bị sếp giết hay chi. Anh còn muốn sống trăm tuổi nha. Anh còn phải tìm vợ hiền cho mẹ già nữa nha. Nhiều chuyện dễ chết lắm đó.

Không biết sếp ngồi trong phòng làm gì, được một lúc thì bảnh bao mở cửa ra.

Trợ lý chân chó: "Sếp có việc ra ngoài hay sao ạ?"

Bây giờ mới bốn giờ mà ta, sao sếp tan sở sớm vậy? Trợ lý thật muốn hỏi nhưng không dám.

"Ừm! Tôi ra ngoài rồi về nhà luôn. Có gì khẩn anh báo cáo qua điện thoại cho tôi nhé!".

||||| Truyện đề cử: Ừ, Thì Cưới |||||

"Dạ sếp!"

Philip vừa ra khỏi cửa, cả đám nhao nhao^ "Ê lúc nãy sếp mặc bộ vest màu đen, bây giờ chuyển sang bộ xám nhạt. Đi đâu mà phải thay quần áo rồi? Đẹp trai quá mị chịu không nổi."

Cả đám con gái ré lên. Trợ lý liếc qua bằng nửa con mắt: "Có cần tôi gọi sếp hỏi dùm cho các cô không?" Cung cách nói chuyện y như Philip.

Nhưng mà cốt cách không thể dọa được ai, nên bị các cô áp đảo ngay lập tức: "Anh gọi đi, gọi liền đi, bọn tôi tò mò quá."

"Tào lao, giải tán, đi làm việc hết đi."

Trợ lý nói rồi giả đò ngồi xuống chăm chú làm việc, nhưng trong lòng cũng đang tò mò muốn chết. Liệu sếp có đang đi gặp cô An Nhiên không ta?

Trong khi ấy, Philip mang tâm trạng phơi phới bước ra thang máy. Xuống tới bãi đậu xe, anh đề máy tới chung cư của An Nhiên. Biết rằng bây giờ đi hơi sớm, nhưng mà ngồi trong văn phòng anh cũng có tập trung làm việc được đâu. Chạy tới nhà người ta, đồng hồ chỉ mới có 4 giờ 30. Còn 30 phút nữa, nhưng anh vẫn gọi điện cầu may.

"An Nhiên hả, tôi tới chỗ cô rồi. Nếu có rảnh thì xuống mình đi luôn nha."

"Ồ anh tới sớm vậy hả? Thế thì anh vào quán đối diện chung cư đợi tôi một chút nha, cho tôi 10 phút nhé!"

"Cô không cần gấp, tại tôi tới sớm."

"Không sao đâu, tôi nhanh lắm, anh ngồi đó nha."

Philip xuống xe vào quán Highland ngay cạnh chung cư. Anh gọi một ly coffee rồi mang tới bàn cạnh cửa sổ, anh uống một ngụm café rồi nhìn vẩn vơ bên ngoài. Đúng mười phút sau An Nhiên gọi anh hỏi anh đang ở chỗ nào. Philip đứng lên ra cửa, anh thấy An Nhiên đã xuống đứng ngay cạnh chung cư, thấy anh cô chạy tới.

Giọng anh yêu chiều: "Cô từ từ thôi coi chừng té đó."

"Xin lỗi bắt anh đợi."

"Bây giờ còn sớm, mình ngồi đây một chút đi."

Cả hai đi vào quán. Philip kín đáo nhìn cô. Cô mặc đầm liền thân hoa trắng đơn giản, chỉ thoa một chút son màu môi, nhưng dễ thương cô cùng. Dáng cô thật cao, mặc dù hơi gầy nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, chỉ làm cô thêm mong manh, khiến anh muốn khảm trong lòng để yêu thương, che chở cho cô.

"Cô uống gì để tôi gọi."

"Thôi tôi không uống đâu, ngồi đây một chút cho anh uống xong café rồi mình đi."

Philip không đồng ý, anh vẫn đứng lên, bắt buộc cô phải chọn một món.

"Vậy thôi anh gọi giúp tôi trà vải đi."

Philip mang nước lại cho cô, hai người ngồi đối diện nhau nhưng không gian hơi nhỏ, bởi vậy có vẻ rất gần nhau. Philip kín đáo quan sát An Nhiên. Đây là lần đầu tiên anh được thấy cô ở cự ly gần như vậy. Một khuôn mặt không hề trang điểm, nhưng vẫn trắng hồng hồng, anh còn thấy cả lông tơ trên má cô. Ngồi bên cạnh người trong lòng, tự nhiên thấy buổi chiều nay thật lãng mạn.

"Cô đi khám bệnh từ thiện có vui không?"

An Nhiên lắc đầu: "Mệt chứ không vui đâu. Có điều giúp người nghèo là niềm hạnh phúc."

Khuôn mặt cô toát lên một vẻ phúc hậu đặc trưng ở riêng cô. Anh chỉ muốn ngắm nhìn hoài.

"Ngoài khám bệnh cô có đi tham quan ở đâu không?"

"Đâu có thời gian nhiều, khám xong cả ngày trời, sáng hôm sau phải về lại thành phố rồi."

"Cô đi như vậy hoài làm sao có thời gian yêu?"

"Ai mà dám yêu tôi. Mà chưa kể nếu có người dám yêu, tôi cũng không nỡ làm người ta khổ."

Philip chưng hửng: "Tại sao khổ?"

An Nhiên nhìn Philip nói vô cùng nghiêm túc: "Chị Khanh nói chẳng ai dám yêu tôi vì tôi sẽ mang hết tiền trong nhà ra làm từ thiện. Cậu mợ tôi cũng nói sớm muộn gì chồng tôi cũng phá sản. Cho nên tốt nhất là không nên làm khổ người ta."

Philip cười lớn: "Thế nếu có người không sợ phá sản, vẫn muốn yêu cô, vậy cô có dám yêu lại không?"

"Ai vậy? Anh hả? Đùa không vui rồi nha. Tôi với anh mà kết hợp lại là chết người đó." Mặt An Nhiên vô cùng tếu.

"Sao chết? Sao cô không nghĩ biết đâu hai chúng ta là một cặp không thể hợp hơn thì sao?"

"Không dám đâu. Anh yêu tôi rồi bỏ mấy cô bồ anh cho ai?"

"Cô nói làm như tôi đào hoa lắm vậy."



"Anh đâu có đào hoa, chỉ có sát gái thôi hà."

"Tôi tu lâu rồi nha, đừng có giữ thành kiến cũ. Cô phải nhìn về hiện tại đi chứ."

Philip chồm tới: "Thế cô có bị tôi sát chưa vậy?"

"Không dám đâu, tim tôi bằng sắt. Kiểu người tình sử đầy trang A4 như anh tôi chẳng dám đụng vào."

"Cô lại giữ thành kiến cũ, trong khi bây giờ lòng tôi trắng như tờ giấy." Philip háy mắt: "Tin tôi một lần đi mà."

"Chớ không phải lòng anh là hắc long giang hả?"

"Hắc long giang là gì?"

"Ý tôi là lòng anh đen như dòng sông mà nước đã đen ngoàm luôn ấy."

"Cô nói vậy làm tôi buồn quá. Chẳng đánh giá đúng sự cố gắng của tôi gì hết." Philip giả bộ thiểu não.

"Anh đóng kịch cho ai coi? Giờ mình đi được chưa anh? Sợ cô Trân với chú John đang chờ chúng ta."

"Thì đi, thưa nữ hoàng."

Anh đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho cô, rồi đi bên cạnh cô ra ngoài xe. Hai người sánh vai trong một buổi trời chiều. Không còn gì đẹp hơn thế nữa.

Tới nhà anh, bà Trân và chị bếp đã chuẩn bị đâu vào đó. An Nhiên ngồi vào bàn mà ngại.

"Lần nào con tới mọi người cũng chuẩn bị hết rồi, con không làm gì thấy ngại thật."

Bà Trân nạt cô yêu thương: "Con khách sáo hoài. Con tới đây là mọi người vui rồi. Chỉ sợ con chê nhà cô rồi không tới nữa."

"Dạ, con có chê gì đâu ạ!"

Bà Trân gài: "Nếu vậy mai mốt con tới chơi nhiều hơn nha."

Philip cười trong lòng. Mẹ anh cũng tâm kế quá đi. Nói như vậy An Nhiên còn chạy đi đâu được nữa. Quả nhiên cô chỉ có thể trả lời: "Dạ!"

Mọi người ngồi bàn, An Nhiên cũng cầm đũa lên nhưng điện thoại của cô lại reo vang. Không phải chớ, đừng có nói không ăn được bữa cơm này nữa nha. Mọi người cũng mang tâm trạng giống cô, nhìn cô mở điện thoại ra.

Là cậu gọi.

"Cậu ơi con nghe."

"Đang làm gì thế nhóc?"

"Con ở nhà bạn, chuẩn bị ăn tối. Cậu gọi con có gì không ạ?"

"Cậu với mợ định đi ăn buffet cùng nhau. Muốn rủ con đi cùng."

An Nhiên nghe tiếng mợ trong máy: "Đi không nhóc con?"

An Nhiên cũng cười "Ha con không đi làm bóng đèn đâu, mợ với cậu đi đi."

Ba người trên bàn ăn nhìn cô cười, không hẹn mà cùng thở ra nhẹ nhẹ, còn may không bị bệnh viện cướp người bất thình lình. Họ nhìn cô nhí nhảnh: "Cậu mợ đợi lúc con có đồ ăn mới mời con ăn buffet. Lúc con đói meo chẳng ai nhớ con."

"Nói gì vậy nhóc? Giờ hỏi lần cuối con đi không?"

"Con không đi đâu, con cũng đang có đồ ăn ngon rồi. Làm bóng đèn không vui. Chúc cậu mợ ăn tối lãng mạn."

Cô cúp máy mà còn vương nụ cười trên khóe môi. Bà Trân nhịn không được, bẹo má cô: "Ai gọi mà trông con vui vậy Nhiên?"

"Dạ cậu mợ của con. Cậu Thanh hôm trước mổ cho chú John đó. Giờ cậu nghỉ hưu nên dành nhiều thời gian cho mợ. Hai người rủ con đi ăn buffet nhưng con đâu có muốn làm bóng đèn." An Nhiên cười mỉm.

"Tôi lại tưởng bệnh viện gọi tới. Đang lo cô lại không được ăn bữa cơm này."

Ông John cũng cười: "Không lẽ xui tới hai lần sao?"

Mọi người trải qua buổi ăn tối vui vẻ. An Nhiên ở giữa gia đình Philip nhưng không hề lạc lõng, ai cũng nhiệt tình gắp thức ăn cho cô. Đặc biệt là Philip, anh cứ liên tục chăm sóc chén của An Nhiên, cho đến khi cô phải khóc lóc xin tha.

"Chết vì no có được tính là tai nạn lao động không?"

An Nhiên nhìn anh với bộ mặt vô cùng tội nghiệp khiến anh phì cười: "Nãy giờ cô ăn có nhiều gì đâu, cô gầy như que tăm."

Bà Trân cũng đồng ý với anh: "Phải rồi, con cần phải ăn nhiều hơn. Không được giống mấy cô gái ngoài kia bày đặt giảm cân đâu đấy."

"Thật sự là con ăn không nổi nữa." Cô xoa bụng: "Con sắp bể bụng rồi cô ơi."

"Thế thôi đừng ép con bé nữa."

Bà quay sang Philip: "Con lấy trái cây tráng miệng cho em đi."

An Nhiên vốn muốn từ chối nhưng Philip vẫn mang đĩa trái cây tráng miệng đặt trước mặt cô. An Nhiên khóc không ra nước mắt: "Anh ăn phụ tôi với, chết người thật đó."

Lần này cô thành công chọc anh cười rung cả hai vai. Thấy cô tội nghiệp quá nên anh giúp cô một nửa. Phía đối diện bố mẹ anh nhìn nhau cười vô cùng khả nghi.

Rồi cũng kết thúc bữa tối trong sự đau khổ quằn quại của An Nhiên. Cô đứng lên dọn phụ chị bếp, nhưng Philip đã kéo tay cô lại vô cùng tự nhiên: "Cô mới ăn no, ngồi xuống đây nghỉ ngơi."

"Để tôi phụ chị ấy dọn cho nhanh."

"Cô biết dọn không đó? Tôi sợ cô làm bể chén dĩa nhà tôi."

"Anh khinh thường tôi dữ vậy hả?" Cô hỉnh mũi: "Nói cho anh biết nha, món cầu kỳ thì tôi không biết nấu, chứ mấy món ăn cơm bình thường tôi nấu hơi bị ngon nha."

Philip giả bộ không tin: "Cô có nổ không đó? Cô nói cô không có thời gian, làm gì biết nấu ăn."

"Không tin phải không? Được thôi, mai mốt có dịp tôi sẽ trổ tài cho anh lé mắt chơi."

"Cô nói thì nhớ đó nhá! Một lời đã định."

Mẹ và bố nhướng mắt nhìn anh, trên mặt hai người đều viết: "Con trai, con cũng quá gian xảo rồi."

Ngồi chơi một lúc, Philip lái xe đưa An Nhiên về, tốc độ chạy xe chậm hơn bao giờ hết. Anh ước gì con đường từ nhà anh đến nhà cô được dài thêm, có thể chạy đến sáng mà vẫn không tới là tốt.

Nhưng trời không nghe lời thỉnh cầu của anh, chạy có một lúc đã tới nhà cô. Mặc dù không muốn anh vẫn phải thả cô xuống. Nhìn cô vẫy tay tạm biệt, anh quay xe về mà trong lòng héo hắt.