Yêu Em Anh Dám Không?

Chương 7




Nó trốn học, cầm cả xấp hình nó và hắn chụp chung từ hồi còn nhỏ, hớn hở leo lên giường bệnh nằm cùng hắn, hắn né sang một bên cho nó nằm. Nó lật tấm hình đầu tiên ra, phì cười:

- Anh nhìn nè! - nó chỉ vào mặt hắn trong hình - Anh cười rất đẹp phải không? Tại sao bây giờ anh không cười như vậy nữa?

- Nếu em khen đẹp anh sẽ cười như vậy! Nhưng mà em kiếm mấy tấm hình này ở đâu vậy?

- Em lục nó ở nhà anh đó. Em qua đó lấy đồ cho anh, rồi tự nhiên nó rớt ra cả đống. Em không nghĩ là anh còn giữ nó đó. Mặc dù bây giờ em chẳng nhớ gì cả. - mặt nó xụ xuống.

- Em yên tâm đi! Anh sẽ cùng em lấy lại những ký ức đã mất. - hắn xoa đầu nó.

Nó lại tiếp tục lật mấy tấm hình ra. Lật đến tấm hình nó và hắn chụp cùng nhau tại trường tiểu học, hắn lớn hơn nó 1 tuổi nên học lớp trên. Nhưng lúc nào đi về hay ra chơi hắn đều chạy qua lớp nó.

______flashback______________

- Bảo Như! Em có nhanh lên không? Sao lại lâu vậy? - hắn đứng kế bên nó làu bàu, sốt ruột.

- Biết rồi! Biết rồi! Anh phải để từ từ đã, em chưa viết bài xong mà. - nó cau có, cố gắng viết cho nhanh đến nỗi tay chảy cả mồ hôi.

- Con nhóc này! Chậm quá! Hay là em ở đây đi, anh đi mua cái này cho!

- Ờ!

Hắn chạy vụt xuống cantin, mua nhanh hai hộp sữa milo rồi chạy lên lớp nó. Hắn đưa hộp sữa ra trước mặt nó:

- Uống nhanh đi!

- Anh giúp em đi!

Hắn hiểu ý nó, cắm ống hút vào hộp sữa đưa qua nó, hắn cũng cắm ống hút vào hộp sữa của mình để uống. Chỉ khoảng 10 phút sau, nó viết xong bài. Nó chìa hai tay ra trước mặt hắn:

- Anh nhìn nè! Chảy hết cả mồ hôi rồi nè!

Hắn chẳng nói gì, đưa miệng mình lại gần tay nó, hắn thổi vào tay nó.

- Hết ướt rồi nha.!

- Ừ!

Reng...reng...reng...

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã hết, hắn tạm biệt nó rồi về lớp. Đến chiều, mẹ nó đển rước nó và hắn, bà đẩy cả hai lên sân thượng:

- Hai đứa đứng sát vào nhau đi! Nhanh lên!

Hắn đỏ bừng mặt:

- Chi vậy cô?

- Chụp hình! Nhanh lên đi!

- Con không chụp đâu! - nó cau có ngoảnh mặt lại định đi.

- Bảo Như ơi! Bảo Như à! Mẹ có kẹo nè! Bảo Như có muốn ăn không?

Nó quay lại, giật cây kẹo trên tay mẹ nó, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Trong khi nó vui vẻ ngậm kẹo mút, hắn thì đỏ bừng mặt, cố đứng sát lại gần nó, nở nụ cười gượng gạo.

_____end flashback___________

- Hahaha! Nhìn mặt anh mắc cười thiệt! Hahahaha- nó cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

- Em cười cái gì chứ? - hắn đỏ mặt.

- Nhưng mà anh thích em từ khi nào vậy?

- Từ khi còn nhỏ cơ, lần đó anh định nói với em thì em lại đi Hàn mất rồi. Vì thế nên anh quyết định là khi gặp được em, anh nhất định phải nói cho em biết tình cảm của anh dành cho em.

- Vậy hả? Vậy là anh nhận ra em từ khi mới gặp mặt rồi hả?

Hắn gật đầu. Nó tự trách:

- Vậy là chỉ có mình em là quên anh thôi!

- Không sao đâu mà! Anh biết em quên anh là do tai nạn thôi! Không phải là cố tình.

Nó cười, lại tiếp tục lật hình. Nhưng những tasm hình tiếp theo chỉ có một mình hắn, ở những phong cảnh nó và hắn từng chụp cùng nhau. Nó vui lắm, vui vì hắn đã không quên nó, vui vì hắn đã kiên nhẫn chờ đợi nó suốt 8 năm qua.

- Sao em lại cười?

- Em vui thì em cười!

Đang vui thì nó nhớ lại Huy, những hành động của Huy ngày hôm qua càng làm nó không muốn rời xa hắn hơn. Định kể với hắn thì chị y tá đi vô:

- Đã truyền hết nước biển rồi à? - Chị cầm bịch nước biển lên xem - Cậu nằm yên nhé!

Chị rút cây kim truyền nước biển vào tay hắn ra, lấy bông gòn lau lau ở chỗ bị chích. Rồi chị lấy bịch nước biển khác ra, đâm cây kim đó vào tay hắn. Tiếp sau đó, chị tháo tất cả các lớp băng bó trên người hắn thay vào đó là một lớp băng mới. Lâu lâu hắn lại nhăn mặt vì đau.

Khi chị y tá đo ra, hắn mới quay qua nó, nhìn khắp người nó, chỉ tay vào ngực nó:

- Tám năm qua ngực em bự thêm nhiều nhỉ?

- Biến thái! - nó ôm ngực lại, nằm xuống kéo chăn lên người.

Hắn lay lay người nó, thấy không có động tĩnh, hắn lật nó lại thì thấy khuôn mặt nó đang đỏ bừng. Hắn phì cười nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, hắn khóa cửa lại, ngồi bên trên người nó nhưng cố không khiến nó came thấy nặng, giật cái mền nó đang trùm ra. Nó hốt hoảng:

- Anh làm gì vậy?

- Anh 18 tuổi rồi, cũng cần phải biết đôi chút về cơ thể con gái chứ!

- Em chỉ mới 17 tuổi thôi!

- Sinh nhật năm nay em được 18 tuổi rồi.

Nó vùng vẫy, hắn mặc cho hắn vùng vẫy, giữ hai tay nhỏ bé của nó bằng đôi bàn tay to lớn của hắn.

Đầu tiên hắn lột cái cà vạt thắt trước ngực nó, nhưng vì nó vùng vẫy nhiều nên hắn phải cúi xuống hôn nó, nó nằm yên lại, không giẫy nữa. Hắn thò tay xuống, cởi nút áo đầu tiên của nó, rồi nút áo thứ hai, thứ ba, thứ tư. Hắn buông môi nó ra. Nó quay mặt chỗ khác vì xấu hổ, hắn kéo mặt nó lại:

- Mặt em đỏ lên trông dễ thương quá!

- Dễ thương gì chứ? Anh mau cài nút áo lại cho em!

- Chưa xong mà!

Hắn tiếp tục công việc của mình. Hân lại tiếp tục hôn nó, đặt một tay của hắn lên ngực nó, một tay của nó đã được thả ra, nó dùng cái tay được thả ra bắn tay hắn lại để hắn không sờ mó ở đâu nữa. Nó dùng hết sức đẩu hắn ra.

- Tới đây thôi anh! Khi nào em 18 tuổi anh muốn làm gì cũng được.

- Vậy là chỉ vài tháng nữa là sinh nhật em rồi phải không? Ngày 10/4 phải không?

Nó gật đầu. Hắn ngồi dậy, nó cũng ngồi dậy gài nút áo lại. Nó quay qua hắn hỏi:

- Nếu lỡ như sau này em biến mất một lần nữa thì anh sẽ làm gì?

- Anh sẽ lục tung cả thế giới này để tìm em!

Hắn vui vẻ, ôm nó vào lòng, nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, nó không nỡ nói cho hắn nghe về chuyện của Huy. Đang trầm tư suy nghĩ, hắn lên tiếng:

- Gần thi rồi, em không học bài hả?

- Không! Vì em đã có mopjt người nguyện nuôi em đến suốt đời rồi.

- Nhưng mà em định sống với mẹ nuôi của em hoài vậy sao?

- Nếu không thì em sopsng ở đâu?

- Ở nhà anh! Nhà anh rộng lắm nhưng mà chỉ có một mình với mấy cô giúp việc ở thôi. Chán lắm!

- Đợi anh xuất viện đi rồi tính. Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của anh đó.

- Anh biết rồi!

- Em đói quá! - nó đứng lên xoa bụng - Em đi mua đồ ăn đây, anh chờ em nha! 1

Đây là chap nhảm nên mong mọi người đừng ném đá, trong thời gian chờ điều gây cấn xảy ra, hai anh chị đó cũng cần quãng thời gian vui vẻ ^^.