Cửa phòng bếp khép hờ, xuyên qua tấm kính vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong rõ ràng. Hạ Thần không thay quần áo, vẫn toàn thân áo sơ-mi quần tây, chuẩn bị xong nguyên liệu thì bắt chảo đảo dầu.
Vũ Hàm Anh ngẩn người, nhìn hồi lâu mới nhớ đến vội vàng tới giúp.
Phòng bếp cũng không phải rộng, có thể nói hơi nhỏ, có lẽ do bật bếp, ấm hơnphòng khách. Thầy Hạ một thân âu phục giày da nấu ăn, Vũ Hàm Anh cảmthấy rất quái dị.
Đối phương thoạt nhìn rất thành thạo, hìnhnhư thường xuyên làm cơm, điều này khiến Vũ Hàm Anh kinh ngạc. Thầy Hạmột bộ mặt vô cảm, một tay cầm đĩa, một tay cầm môi, chuẩn bị bỏ nguyênliệu vào.
“Cậu ra ngoài đi, đứng đây lát nữa toàn thân lại dínhmùi dầu.” Hạ Thần nhìn cậu đi vào, nói một câu, “Tiện tay mang chén đũara.”
“A, được.” Lại nói Vũ Hàm Anh cũng hiểu không giúp được gì,hơn nữa trong phòng bếp nhỏ hai người trở mình đã như muốn dính nhau.
Lượn một vòng, Vũ Hàm Anh mới nhìn thấy tủ chén ở đâu. Quay đầu thì thấy HạThần bắt đầu chiên xào, nút tay áo sơ-mi đều cởi, dường như sắp quệt vào cạnh chảo.
“Thầy Hạ, tay áo của thầy sắp quệt vào.” Quả nhiên, trên tay áo trắng dính vết dầu.
“Giúp tôi.” Hạ Thần cúi đầu nhìn nhìn, đổi tay cầm môi, sau đó trực tiếp duỗi tay ra.
“A.” Vũ Hàm Anh vội vàng cúi đầu giúp thầy xắn tay áo, lại chuyển qua bênkia xắn tay còn lại, vừa xắn xong thì cảm thấy đỉnh đầu bị người vỗ nhẹ.
“Mau đi ra, sắp xong rồi.”
Vũ Hàm Anh ‘vâng’ một tiếng, nhanh chóng ra ngoài. Mở cửa ra phòng kháchkhông nén nổi rùng mình một cái, vẫn là ở trong ấm hơn. Quay người nhìnnhìn Hạ Thần, quả nhiên cao hơn cậu rất nhiều, mình đại khái tới cằm đối phương, nếu không sao vừa vươn tay đã bị vỗ trúng đầu…
Lại nóiVũ Hàm Anh không thích ăn nhất cơm chiên, chủ yếu vì không thích mùi dầu ngửi thấy ở cơm chiên. Nhưng hôm nay bởi vì quá đói mà không khó ăn, Hạ Thần chiên cơm cũng rất ngon. Có rất nhiều nguyên liệu phụ, tôm lớnđược bóc vỏ khiến người thấy đã thèm ăn.
Có lẽ Vũ Hàm Anh ăn kháchuyên chú, trên bàn cơm mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng cũngkhông còn cảm thấy lúng túng, ngược lại rất tự nhiên.
Ăn cơm xong Vũ Hàm Anh kiên trì muốn đi rửa chén, không thể phiền toái người khácnửa ngày làm cơm, lại còn phải rửa chén. Hạ Thần cũng không nói gì đểcậu đi.
Mùa đông rửa chén là một điều đau khổ, mùa hè còn có thểnghịch nước hạ nhiệt độ, nhưng mùa đông nước có vẻ rất lạnh. Vũ Hàm Anhmở van nước, đụng đến một dòng lạnh lẽo liền run run, còn chưa có độngtác tiếp theo đã thấy trên tường trước mặt một cái bóng nhảy vào.
“Mở nước ấm.” Hạ Thần giống như chỉ đi tới xem, vươn tay qua đóng van nước, mở nước ấm rồi đi ra.
Bên ngoài trời rất tốt, nhưng thời gian vẫn còn sớm, hơn 8 rưỡi một chút.Vũ Hàm Anh rửa chén xong, nghĩ nếu mình ngồi xe về, không chừng giờ mớixuống xe.
Nhưng 8 rưỡi đến 10 giờ, còn 1 tiếng rưỡi. Cũng khôngbiết người ta có thật 10 giờ sẽ về không, Vũ Hàm Anh cảm thấy cứ ngốc ởchỗ Hạ Thần không thích hợp lắm.
Lúc đi ra Hạ Thần đang ngồi trên sô pha đọc báo, “Trong thư phòng có dây mạng, có thể online. Lát nữanhà cậu có người tôi đưa cậu về.”
“Vâng.” Vũ Hàm Anh vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Hạ Thần vẫy vẫy tay, ý bảo theo kịp, liền vào thư phòng. Cũng may lần nàyVũ Hàm Anh mang theo laptop, không phải mắt to trừng mắt nhỏ hơn mộttiếng.
Trong thư phòng bày biện rất đơn giản, một bàn làm việc,rất lớn. Những nơi trống khác đều là kệ sách, loại kệ sách đặt dưới đấtnày chiều cao cao hơn rất nhiều so với cậu, có vẻ rất đồ độ.
Trên bàn đặt ba máy tính, một máy bàn, hai laptop. Vũ Hàm Anh nhìn miệng không khép được, người có tiền đúng là người có tiền.
Hạ Thần cất hai cái laptop, dọn cho cậu một chỗ.
Vũ Hàm Anh đi qua lấy laptop cắm vào, bàn rất lớn, hai người dư sức. Cóđiều Hạ Thần ngồi ở đối diện, ngẩng đầu có thể thấy, cảm giác này…
Nhìn màn hình trước mặt, dư quang tự nhiên vừa vặn có thể lướt qua Hạ Thần ở đối diện.
.
[Bang hội] [Tiểu Vũ.]: Tôi tới đây
[Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Ô~ Bang chủ đến rồi
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]:
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu thi xong rồi?
[Bang hội] [Tiểu Vũ.]: Chưa, ngày kia đi phỏng vấn, thật hồi hộp, online thả lỏng một chút, ha ha
[Bang hội] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Chị dâu ra là chị đang lười biếng
[Bang hội] [Mạch Sơn Khê]: Bang chủ đại nhân tới, vỗ tay hoan nghênh, hôm nay áp khí của anh đại sẽ trở về bình thường.
[Bang hội] [Mạch Sơn Khê]:
[Bang hội] [nhìn về bên trái]: XD Mấy ngày nay anh so với người cày thuê còn hiệu quả hơn.
[Bang hội] [Tiểu Vũ.]: Ha ha, đúng a, làm tôi sợ nhảy dựng, đã cấp 90
[Bang hội] [Tiểu Vũ.]: Tôi sắp được làm đại hào rồi
[Bang hội] [Yêu em 59 giây]: Cấp 90 tốt nghiệp tiểu học
[Bang hội] [Tiểu Vũ.]: …
[Bang hội] [Tiểu Vũ.]: Đả kích
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Ô ô ố~ Tớ rốt cuộc biết tại sao anh đại cấp 90 không thăng
[Bang hội] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Ô ô ố~ Cậu hiểu rồi
[Bang hội] [Mạch Sơn Khê]: Đã hiểu
[Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Ha ha ha
[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Đến chúc phúc, nơi này có khí cầu
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Đến đây !!
.
Bang hội một trận trêu chọc, nhưng đã bị hai nhân vật chính hoàn toàn ngólơ, hai người bỏ đến tán gẫu đội. Tiểu Vũ. từ Thương Khố lấy Bút Lôngtrực tiếp chạy tới Đại Lý tìm Yêu em 59 giây chúc phúc.
.
[Nói thầm] [đầu óc – choáng váng] nói với các hạ: Đi một tên không?
[Nói thầm] các hạ nói với [đầu óc – choáng váng]: Không đi, tôi sắp out
[Nói thầm] [đầu óc – choáng váng] nói với các hạ: Cậu em, hôm nay là bản thân?
[Nói thầm] các hạ nói với [đầu óc – choáng váng]: ???
[Nói thầm] các hạ nói với [đầu óc – choáng váng]: Là bản thân a
.
Vũ Hàm Anh một bên điểm Bút Lông, một bên nhìn mật tán gẫu, nhất thời không hiểu ý đối phương.
.
[Nói thầm] [đầu óc – choáng váng] nói với các hạ: Mấy hôm trước chồng cậu luôn log. Hạ bản sao cực kỳ điêu luyện a
[Nói thầm] các hạ nói với [đầu óc – choáng váng]: ==
[Nói thầm] [đầu óc – choáng váng] nói với các hạ: Hôm nào mọi người cùng nhau hạ bản sao nữa đi
.
Chồng cậu! Vũ Hàm Anh không đáp lại, nhìn thấy khí cầu bên cạnh đột nhiên bay mất, dưới đất nhiều thiệt nhiều hộp quà màu đỏ.
Tiểu Vũ. lần đầu nhặt hộp quà, lần trước khí cầu chúc phúc phu thê cậu cũngkhông gặp được. Vội vàng nhấn hộp quà bên cạnh, nhào a nhào chờ mở.
Động tác Vũ Hàm Anh rất nhanh, xung quanh lại không có ai, tất cả hộp quà bị cậu và Yêu em 59 giây chia ra. Nhặt một đống viên biến hình, còn có một Trân Thú Tư Bổ Đan, chất đầy cả tay nải.
Nhấp vào viên biến thỏ, Tiểu Vũ. lập tức lùn một đoạn, biến thành một đại Ngọc Thố bảo bảo, giống hệt Yêu em 59 giây lần trước.
.
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Đi đi
[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Đi cầu nguyện?
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Được
.
Trong tay nải Tiểu Vũ. có hơn 10 bình cầu nguyện, 5 bình có thể đi Thái Hồcầu nguyện một lần, trước kia lúc chơi bình thường không có thời gian đi cầu nguyện. Nhưng hôm nay thật sự không thích hợp tạo đội hạ bản gì đó, ngộ nhỡ đang trên đường hạ bản sao trong nhà gọi điện tới, giữa chừnglui đội không hay. Tùy ý làm mấy hoạt động loại này là tốt nhất.
Tiểu Vũ. không biến trở về, vẫn hình dáng đại ngọc thố, từng bước từng bướcnhảy đến trạm truyền tống, định truyền tống đến Tô Châu lại nhảy ra Thái Hồ.
Yêu em 59 giây cưỡi tọa kỵ, hình như nhấn đi theo, cùng đạingọc thố phía trước nhích từng tí từng tí, miễn bàn có bao nhiêu buồncười.
Đợi cầu nguyện xong thì vô cùng buồn chán, cũng không biếtlàm gì. Cuối cùng quyết định chạy đến Tuyết Nguyên đánh kiếm Nhật KýQuái Vật về bày sạp.
Tuyết Nguyên Vũ Hàm Anh cũng lần đầu tới.Trước kia đều chơi cấp thấp, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời chạy đếnnơi quái cấp bậc cao này. Một đường từ Lạc Dương chạy đến Nhạn Nam, quaThảo Nguyên vào Liêu Tây, cuối cùng mới đến Tuyết Nguyên.
TuyếtNguyên là một trong những nơi không tăng sát khí, một mảnh xanh lam, sovới khung cảnh Cổ Mộ dễ nhìn hơn rất nhiều. Cấp bậc quái cũng rất cao,70 đến 80. Đối với Tiểu Vũ. còn chưa đạt trên cấp Nga My tốt nghiệp tiểu học mà nói, đánh vẫn tương đối khó khăn. Nhưng cũng may Yêu em 59 giâyđi theo, không có gì khác thái rau.
Tiểu Vũ. lúc đầu còn đánh mấy con, đáng tiếc thật sự bị đại Vũ Đương bên cạnh đả kích, như nhau đềucấp 90, nhưng chênh lệch lại rất lớn. Vì thế biến thân đại ngọc thố,mang theo tiểu ngọc thố bảo bảo chuyển động qua lại bên người Yêu em 59giây, chờ nhặt bao.
Thỉnh thoảng còn phát huy tinh thần, đại ngọc thố nhảy nhảy nhót nhót đi dẫn quái, dẫn một đống thiếu chút cạp đất,còn khiến Yêu em 59 giây chạy qua cứu người.
Tỷ lệ rơi Nhật KýQuái Vật không lớn, nhưng tệ nhất cũng nửa giờ có thể rớt một quyển.Mang đan cùng bảo bảo, thời điểm tốt có thể được năm quyển. Có điều thứđồ ấy vẫn phải xem vận khí. Giống như Tiểu Vũ. lúc làm thần khí cấp1,cần binh khí cấp 40, ở Kiếm Trùng ngây người N thời gian dài mà mộtthanh cũng không rớt. Người khác đều nói chỉ cần đánh 2 tiểu đầu mục làcó thể rớt một thanh.
Lúc 9 giờ 45, Vũ Hàm Anh bực bội, cậu chỉnhặt được một quyển Nhật Ký. Nghĩ có lẽ trong nhà sẽ lập tức gọi tới, có thể phải về. Nên logout thu dọn đồ đạc trước, tránh lát nữa luống caluống cuống, quên đồ.
.
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Vợ yêu, chồng phải out
[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: … Out đi
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Mấy ngày rồi không có thời gian onl
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Ngày kia phải đi phỏng vấn, thật hồi hộp
[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Đừng hồi hộp quá
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Với lại chồng còn chưa có chính trang, mai phải đi mua
[Đội ngũ] [Yêu em 59 giây]: Ừ, muốn đi làm cần mua một bộ
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Chồng out
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Đi đây
.
Vũ Hàm Anh tắt máy tính, nhìn nhìn đồng hồ trên di động, sắp 10 giờ, nhưng vẫn không có điện thoại gọi đến. Hạ Thần ở đối diện không biết có phảiđang làm việc không, trong phòng rất im lặng.
Vũ Hàm Anh sợ quấyrầy Hạ Thần, tắt máy tính nhẹ tay nhẹ chân cất vào ba lô, sau đó khôngcó gì làm. Tựa lưng vào ghế ngồi, cầm quyển XXX đại cương bắt đầu đọc.Tuy nói cuối tuần phải thi thuộc lòng, đáng tiếc giờ cũng đọc không vào, ngược lại càng đọc càng buồn ngủ.
Tiểu Vũ. out sau đó Yêu em 59giây ở trong bang nói một câu cũng chuẩn bị out. Lại bị mọi người hi hiha ha trêu một trận, nói cái gì phụ xướng phu tùy…
.
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu vừa đi, anh đại lại đi trộm gà
[Bang hội] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Phải a, anh đại out thực sớm, hằng ngày không phải đều là người out cuối cùng sao
.
Hạ Thần không để ý đến bọn họ, cũng tắt máy tính, nghĩ lát nữa đưa Tiểu Vũ về nhà. Nhưng ngẩng đầu liền nhìn thấy Vũ Hàm Anh ở đối diện nãy giờrất im lặng… đang ngủ.
Tướng ngủ còn rất nhã nhặn… hơi cúi đầu, hai tay cầm sách.
Cũng do mấy ngày nay vội vàng viết đồ án, còn phải chuẩn bị nội dung thi đềđóng, người trong toàn ký túc xá chiến đấu hăng hái đến hơn nửa đêm 1, 2 giờ, sau đó lại dậy rất sớm đi học. Cuối kỳ ở đại học đều là địa ngục.Vũ Hàm Anh cả tuần bị hành hạ, lúc này ngồi trong phòng ấm áp, còn cầmquyển sách thôi miên, rất nhanh ngủ mất.
Hạ Thần có chút dở khócdở cười, tắt máy tính đứng lên. Lấy xuống quyển sách Vũ Hàm Anh đang cầm trên tay. Nhìn đồng hồ, cũng không biết trong nhà em ấy khi nào mới gọi điện tới.
Vốn nghĩ mở điều hòa, nâng nhiệt độ trong phòng lênmột chút, như vậy ngủ một lát sẽ không bị cảm lạnh, nhưng cũng ngủ không bao lâu, ngược lại sẽ quấy rầy cậu ấy nên cũng mặc kệ.
Có điềuHạ Thần ngồi đợi ở bên cạnh một hồi liền nhíu nhíu mày, lại nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, di động Vũ Hàm Anh vẫn im lặng, không có ai gọi tới.
Hạ Thần đọc sách thêm một lát, đứng lên muốn gọi Vũ Hàm Anh qua phòng ngủlên giường nằm, đã cuộn trên ghế 1 giờ, còn ngốc lát nữa người nhất định sẽ bị sái cổ, mai tỉnh dậy cổ không đau mới lạ.
Nhưng nhìn nhìn tướng ngủ của Vũ Hàm Anh, không lên tiếng đánh thức. Đi qua vươn tay ôm, bế ngang người lên.
Lại nói, tuy Vũ Hàm Anh so với Hạ Thần thấp hơn một cái đầu, thân thể cũnggầy ốm, nhưng trọng lượng một đại nam sinh vẫn có. Cũng may phòng ngủcách thư phòng không xa, Hạ Thần bế coi như không vất vả lắm.
Phòng ngủ không mở đèn, Hạ Thần cũng không còn tay bật, cứ thế trực tiếp đácửa đi vào. Vừa tới bên giường, không cẩn thận đụng trúng cái tủ thấpbên cạnh, cửa kính ‘choang’ một tiếng, mặc dù không lớn, song cũng rấtchói tai.
Vũ Hàm Anh tưởng đang nằm mơ, cảm giác bay bổng nhènhẹ, như đang trên mây, chung quanh còn ấm ấm, nhưng làm gì có đám mâynào cứng vậy. Nghe thấy bên tai có tiếng động the thé, đột nhiên tỉnh ra mấy phần. Nhất thời chưa kịp phản ứng, trước mắt tối đen, dường như còn đang di chuyển…
Vũ Hàm Anh hoảng sợ, nhưng đợi mắt cậu thích ứng bóng tối, sau khi thấy rõ ràng tình cảnh của mình càng ngây người. Theo bản năng giãy một cái, muốn từ trong ngực Hạ Thần nhảy xuống. Một đạinam nhân để người bế ngang như công chúa, ‘teng’ mặt liền đỏ, rất dọangười.
“… Thầy Hạ!”
“Đừng nhúc nhích…”
Hạ Thần nàonghĩ người sẽ tỉnh còn đang bế đi tới, vốn đang không tốn sức, bị Vũ Hàm Anh trong ngực giãy một cái, lời còn chưa nói hết, đã cảm thấy có chútkhông trụ được, cả thăng bằng bản thân cũng không vững.
“A.” VũHàm Anh rên một tiếng, trên trán bị cằm Hạ Thần đập vào, đau gần chết.May mà té trên giường, mềm mại, sau lưng không đau. Nhưng bị một thânthể cao hơn một cái đầu đè xuống… đã sắp hít thở không thông.