Yêu Đương Vụng Trộm: Chị Ơi, Cưới Thôi!

Chương 2: KHOẢNG CÁCH CHẠM NHỊP




Cốc cốc cốc.

Sau vài tiếng gõ cửa ngoài phòng, Giang Tư Tư đã chịu tiến ra xem thử chuyện gì và gặp được Phi Phong đang ôm cả bộ drap giường đứng đó chờ cô.

"Có cần em vào thay hộ chị luôn không?" Cậu cười, hỏi.

"Chị thấy drap giường còn mới mà, chắc không cần phải thay đâu." Tư Tư thản nhiên đáp.

"Thế chị giống tiểu Phàm thật, con gái gì ở dơ y như nhau. Cái drap giường đó cả tuần rồi chưa thay đấy." Phi Phong vừa nói, vừa ôm bộ drap thẳng bước tiến vào phòng.

Giang Tư Tư ngậm ngùi theo sau, tuy có chút ngại ngùng trước chàng trai trẻ tinh tế này, nhưng xét thấy có người giúp mình như thế cũng không có gì không tốt, nên thôi kệ.

"Cơ mà tiểu Phong này, chị ngủ đây rồi tiểu Phàm về ngủ đâu?"

"Thì chị qua ngủ với em."

Một câu trả lời chẳng rõ thật hay đùa, nhưng nó khiến đôi mắt của Giang Tư Tư trợn tròn vì ngỡ ngàng, đôi gò má thoáng chốc ửng hồng.

"Cái thằng nhóc này, nói chuyện chẳng biết chừng mực gì hết."

"Vậy mới có chuyện để nói, chứ yên tĩnh quá lại sinh ra nhạt nhẽo." Phi Phong cười cười.

Lúc này, drap giường cũng đã được cậu thay xong. Quay qua thì thấy Giang Tư Tư đang lau tóc, nên cậu lại ghé qua đó một chút.

Thường thì những cậu trai tân mới lớn rất ngại khi gặp những cô gái lớn tuổi hơn mình, nhưng Phi Phong thì khác. Không biết có phải do cậu có chị gái hay không, mà hiện tại rất mạnh dạn khi tới gần người phụ nữ này. Chẳng những tới gần, mà còn dạn dĩnh tạo ra khoảng cách rất gần với khuôn mặt của cô ấy.

Cậu từ ở phía sau, khẽ khàng hỏi tới:



"Có cần em sấy tóc hộ chị không?"

Giọng nói thâm trầm ấy dọa cô giật mình, vội vàng quay qua thì lại suýt nữa môi chạm môi với cậu ấy. Tình thế này làm cô chỉ muốn lập tức độn thổ cho bớt ngượng mà thôi.

Phi Phong, cậu ta sao có thể tới gần cô mà không một chút xấu hổ như thế chứ?

"Không... Không cần, chị thích để tóc khô tự nhiên hơn."

Vừa nói, Giang Tư Tư vừa lúng túng rời khỏi ghế ngồi, thì lại thật không may khi mà tóc cô lại mắc vào cúc áo sơ mi của Phi Phong. Cục diện đã ngại, giờ lại càng ngại hơn, cô càng rối, thì càng không biết đường gỡ.

"Đứng yên đi, để em gỡ cho."

Phi Phong lên tiếng, Giang Tư Tư liền đứng yên. Sau đó, cậu chỉ cần mở chiếc khuy áo đó ra, thì mấy sợi tóc bị mắc vào liền trở nên dễ gỡ.

Cũng trong giây phút ấy, mùi hương nam tính từ cơ thể cậu cứ liên tục đập vào mũi, làm cô ngây ngất, nhất thời chìm đắm vào làn hương quyến rũ.

"Đứa trẻ" này, thật không tầm thường. Cậu ấy, đang liên tục làm cô rối bời tâm trí.

Chết tiệt! Đừng nói cô lại đi rung động trước một cậu nhóc mới lớn nhé? Như vậy thì ngớ ngẩn lắm đấy, Tư Tư à.

"Phong à, sau này cậu đừng tới gần chị như thế nữa. Nam nữ thụ thụ bất thân, giữ khoảng cách để tránh hiểu lầm là việc nên làm, cậu hiểu không?"

Không hiểu sao Giang Tư Tư lại nói ra mấy lời đó, nói xong thì tự cô cũng không biết mình nghĩ gì mà lại nói được mấy câu đó. Nghe cứ như cô đang tự nhắc nhở chính mình vậy, trong khi cậu thiếu niên vẫn đứng trơ trơ cái mặt lì ra đó.

"Tránh hiểu lầm? Em tưởng chị sợ gần em lại cầm lòng không được chứ." Phi Phong cố ý trêu đùa.

Phải công nhận cậu ta có nụ cười rất đẹp, ngũ quan sắc xảo với đôi mắt luôn toát lên nét ấm áp, nếu nhìn lâu nhất định sẽ không thoát khỏi cảm giác rung động.

Phi Phong cậu ấy cứ khiến Giang Tư Tư cô phải liên tục nhắc nhở bản thân không được nảy sinh chút tâm tư phức tạp nào với người thiếu niên này. Người ta dù gì cũng nhỏ hơn cô tận năm tuổi, lại còn là em trai của bạn thân, nói như nào cũng không được có suy nghĩ sâu xa hơn.



"Cầm lòng không được gì chứ? Cái thằng nhóc này, tôi là đang sợ bạn gái cậu biết rồi hiểu lầm, song, lại ghen tuông lung tung thì phiền phức đấy."

Nói xong, Giang Tư Tư đã bỏ qua giường ngủ ngồi đó, cô chính là đang chờ cậu nhóc Phi Phong này đi ra ngoài. Vậy mà cậu vẫn còn đứng đó với nụ cười lì đòn.

"Em không sợ phiền, mắc gì chị sợ?"

"Cậu... Cái thằng này, mau ra ngoài ngay cho chị."

Nói không lại thì mình đuổi thôi, mà đuổi thì đuổi cũng chả hề hấn gì với mức độ da mặt dày của cậu ấy.

"Em cũng đâu có định ngủ chung với chị mà đuổi."

"Tiểu Phong, cậu.../ Hét cái gì, em ra giờ nè, mà chị cũng tranh thủ ra ăn tối đi, em nấu xong hết rồi đó, ăn xong hãy ngủ vậy mới có động lực giảm cân."

Phi Phong bá đạo chen ngang tiếng hét bất mãn của Giang Tư Tư, nói xong mới chịu ung dung ôm bộ drap giường cũ đi ra ngoài.

Cơ mà trông họ cứ như đã quen biết, thân thiết từ đời nào ấy nhỉ? Đâu có giống chị em xa cách mấy năm mới gặp lại, đáng nói nhất là Phi Phong cậu ấy còn chẳng câu nệ giữ chút khoảng cách nào với bạn của chị gái mình.

Nhất định cậu ta có ý đồ đen tối, tâm tư phức tạp.

"Tư Tư à, cô đơn lâu ngày đã khiến con người mày nhạy cảm với đàn ông vậy à? Tới con trai mới lớn, mà mày cũng bối rối là sao? Giang Tư Tư, phấn chấn lên nào!"

"Chị gái, ra ăn cơm."

Giọng Phi Phong vọng vào, liền khiến ý chí kiên định cô tự nhủ lập tức lung lay.

"Ơi, ra liền!"