"Phong, ngồi dậy uống ít trà cho giải rượu rồi hãy ngủ."
Vừa đưa Phi Phong về tới phòng ngủ, cẩn thận cởi giầy, đắp chăn cho cậu xong, là Giang Tư Tư liền vào bếp loay hoay lấy rừng pha trà, mặc dù trước giờ chưa từng biết công thức của thứ món đồ uống này làm như nào.
Giờ mang vào tận phòng cho cậu rồi, vậy mà cậu ấy lại vờ đi như không hay không biết, còn làm cô tưởng rằng cậu đã ngủ, nên Tư Tư lại chủ động đến gần hơn.
"Phong, cậu không nghe chị nói hả? Uống tí trà giải rượu cho đỡ đau đầu nào."
"Em không cần, chị ra ngoài đi."
Cuối cùng Phi Phong cũng chịu lên tiếng, nhưng âm giọng của cậu đã khàn đi rất nhiều, thanh âm phát ra cũng trầm thấp hơn hẳn mọi khi.
"Thôi ngoan đi nha, uống một xíu thôi cũng được mà."
"Tôi đã nói không cần rồi, chị mặc kệ tôi đi."
Xoảng...
Đi cùng lời to tiếng của chàng trai lại là hành động bốc đồng nhất thời, xô đẩy, làm tách trà trong tay Giang Tư Tư đổ ra, rồi rơi xuống sàn nhà, nước nóng cũng từ đó làm bỏng tay cô.
Chỉ tới khi nhìn thấy Giang Tư Tư bị bỏng, Phi Phong mới hoảng hốt bật dậy, vội lao tới xem cô thế nào bằng nét mặt sốt sắng, lo lắng.
"Có sao không? Em xin lỗi!"
"Trà cũng hơi nguội rồi, chị không sao." Giang Tư Tư rụt rè thu tay về, tránh né sự quan tâm từ Phi Phong.
"Cậu nghỉ ngơi đi, chị về phòng."
Cô nói xong vốn đã định rời đi rồi, nhưng lại tình cờ nhìn thấy biểu cảm lạ của Phi Phong sau khi bị cô lạnh nhạt từ chối quan tâm. Hình như cậu ấy đang khóc...
"Sao vậy Phong? Sao lại khóc?" Tư Tư định đưa tay sờ vào má cậu, nhưng đã bị Phi Phong vội lãng tránh.
Cậu tự gạt đi giọt nước mắt vừa bất chợt rơi xuống, chỉnh lại tâm trạng một chút, rồi mới nói:
"Phải làm sao mới được chị yêu? Có phải đó là lúc người yêu cũ của chị xuất hiện, nên em mới được vào vai một người bạn trai thật sự? Phải làm sao mới được chị thay đổi cách xưng hô, được công nhận là người yêu?"
Đó là những gì Phi Phong đang chất chứa trong lòng và phải chờ tới khi uống thật say mới dám đặt câu hỏi. Có lẽ cậu cảm thấy bản thân đã không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa, càng sợ đến lúc vụt mất người con gái mình yêu.
Đàn ông, nếu đã khóc vì ai đó, chứng tỏ vị trí người đó trong lòng họ không phải đơn giản có thể thay thế. Đàn ông, chỉ khóc vì người quan trọng và sợ phải mất đi nhất.
Hôm nay, cậu rơi nước mắt vì người con gái này mất rồi. Cũng chính những câu nói ấy, làm cô xúc động tới rưng rưng hai dòng lệ. Lần đầu tiên cô chủ động tới gần người con trai ấy và nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau.
"Chẳng phải chúng ta đang yêu nhau rồi sao? Đứa trẻ này, anh bị ngốc hả?"
Giang Tư Tư nói cứ như nửa thật nửa đùa, làm Phi Phong phải quay qua nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Chị vừa nói gì?"
"Em nói, bạn trai em khóc xấu quá." Cô cười, nói rồi còn đưa tay giúp cậu lau nước mắt.
Lúc đó, Phi Phong vẫn chưa tin đâu, vẫn đang hết sức nghi ngờ nhìn chằm chằm người trước mặt, rồi hỏi lại lần nữa:
"Ai là bạn trai chị cơ?"
"Đây! Chính đây, chàng trai mít ướt." Giang Tư Tư giơ ngón trỏ chỉ vào ngực cậu.
Sau đó, Phi Phong tiếp tục được đón nhận thêm một cái ôm miễn phí từ cô gái, kèm lời nói ngọt ngào:
"Người ta chỉ đang lo không biết yêu người trẻ tuổi hơn mình, rồi có đi đến được cái kết viên mãn hay không. Bởi vì, em từng tan rã với mối tình đầu một lần rồi, em không muốn bắt đầu mối quan hệ mới mà không có kết quả thêm lần nữa, nên mới mãi lưỡng lự, phân vân, chứ không phải không thích anh."
Giờ thì Phi Phong mới tin mọi thứ đang đến với mình là sự thật, mới dám đáp lại cái ôm của cô một cách trân quý nhất.
"Nhưng em không thử cho cơ hội bắt đầu, thì làm sao biết được kết thúc có viên mãn hay không."
"Bởi vậy bây giờ em mới mở lòng với anh, coi như cho anh cơ hội chứng minh tình yêu." Tư Tư mỉm cười, vòng tay ôm cậu cũng siết chặt hơn một chút.
Không ngọt ngào, hạnh phúc thì thôi, chứ cứ như này mãi thì Phi Phong có mà chết chìm trong hũ mật.
"Cảm ơn em, bảo bối của anh!"
Khẽ hôn nhẹ lên tóc cô, cậu mỉm cười mãn nguyện. Ngay lúc này lại bị hòa trộn bởi hai loại say, một là say men, hai là say em.
"Bảo bối nhỏ, sao người anh nóng vậy? Có phải đã phát sốt rồi không?"
"Đúng là có sốt một chút, nhưng giờ chỉ cần được ôm em ngủ hết đêm nay, là sáng mai tự khắc khỏi bệnh."
"Hơ, em có phải tiên dược gì đâu mà trị khỏi bệnh cho anh." Cô bĩu môi.
"Phải! Em là tiên dược chữa bệnh bằng tình."
"Nào, nằm xuống cho anh ôm nhé! Chúng ta cùng ngủ, được không?"
"Nhưng em vẫn chưa dọn chỗ tách trà bị đổ lúc nãy..."
"Để đó sáng anh dọn. Giờ ngủ thôi, anh mệt quá!"
"Vâng! Anh ngủ ngon ạ."
"Bảo bối ngủ ngoan, yêu vợ!"