Bởi vì vị trí của bọn họ trong góc, hơn nữa ánh đèn trong hộp đêm sáng lờ mờ, Phó Dụ không phát ra âm thanh nào nằm trên sofa, Diệp Hâm và Phó Nhụy cũng không để ý cậu đang không thích hợp.
Hơn nữa, Diệp Hâm cũng chỉ nghĩ tới nhanh chóng đưa Phó Nhụy đi, đâu có rảnh mà để ý tới Phó Dụ nữa?
Hạ Quý thấy bọn họ quay về, vừa định bảo với họ Phó Dụ say rồi nhưng lại nghe thấy Diệp Hâm nói câu đó.
Cô muốn đứng dậy ngăn cản nhưng Diệp Hâm gấp gáp đã ôm Phó Nhụy bước nhanh đi.
Tâm tư hai người đều đặt vào chuyện tình cảm mãnh liệt lúc nữa, căn bản không chú ý nổi Phó Dụ và Hạ Quý.
Trong mắt bọn họ, Phó Dụ rất đáng tin cậy, giao Hạ Quý cho cậu hoàn toàn không cần lo lắng.
Mà họ trăm nghìn lần không thể ngờ được là Phó Dụ đáng tin như vậy cũng sẽ uống say.
“Phó Dụ, cậu có khỏe không? Đứng dậy được không?” Hạ Quý chỉ có thể tự mình đưa Phó Dụ về nhà.
Bởi vì Phó Nhụy tính đi chơi xuyên đêm nên sớm đã cho tài xế tan làm, Hạ Quý chỉ có thể bắt xe đưa Phó Dụ về nhà.
May là Phó Dụ còn có thể tự đứng dậy, Hạ Quý đặt tay cậu lên vai, miễn cưỡng đỡ cậu ra ngoài.
Nhưng mà bọn họ gặp một vấn đề, người phục vụ nhanh chóng cầm hóa đơn chạy lại, “Tiểu thư, cô vẫn chưa thanh toán!”
Phó Nhụy!!! Hạ Quý thầm mắng Phó Nhụy một câu.
Ném bọn họ lại rồi chạy đi thì thôi, còn không thanh toán nữa!
Hạ Quý nhìn tờ hóa đơn, cô cũng không mang theo nhiều tiền như vậy.
“Phó Dụ, cậu mang tiền không?” Hạ Quý hỏi bên tai cậu.
Phó Dụ quay đầu nhìn cô, gật đầu sau đó chậm rãi lấy ví trong túi ra đưa cô.
Hạ Quý rất muốn rời khỏi đây thật nhanh, cầm lấy ví cậu mở ra, đưa phục vụ một tấm thẻ ngân hàng.
“Phó Dụ, mật mã là gì?”
“Mật mã gì cơ?” Ánh mắt Phó Dụ mơ màng, thần chí không rõ.
“Mật mã của thẻ ngân hàng!” Hạ Quý sốt ruột, không lẽ cậu không nhớ đấy chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn người phục vụ trước mắt, còn có mấy người bảo vệ cao lớn phía sau, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
“Sinh nhật cậu.
” Phó Dụ cúi đầu, gác lên trên vai cô.
Hạ Quý sửng sốt một chút, thử bấm sinh nhật mình.
Thanh toán xong xuôi, người phục vụ trả lại thẻ cho cô, sau đó giúp cô đưa Phó Dụ ra xe.
Nói địa chỉ với tài xế xong, sắc mặt Hạ Quý vô cùng phức tạp nhìn cậu.
Vì sao thẻ ngân hàng cậu lại để mật mã là sinh nhật cô?
Sinh nhật Hạ Quý rất dễ nhớ, cô sinh vào ngày hạ chí, vì mẹ họ Quý nên bố đã đặt tên cô là Hạ Quý.
Sau khi Phó Dụ lên xe tựa vào ghế ngủ sau, bỗng nhiên xe xóc nảy một chút, cả người Phó Dụ ngả nghiêng, cuối cùng lại gác đầu lên vai cô.
Hạ Quý quay sang nhìn cậu, đôi mắt nhắm chặt như ngủ rất sâu cũng không đẩy cậu ra.
Cậu uống say đều là vì cô, vậy cứ để cho cậu dựa một chút đi!
Từ hộp đêm về tới khu biệt thự yên tĩnh, thời điểm hai người xuống xe đã là 11 giờ đêm.
Bố mẹ Phó đi công tác, người làm trong nhà cũng đã về hết, Hạ Quý đành phải đỡ Phó Dụ vào trong.
“Phó Dụ, chìa khóa nhà đâu?”
“…” Đôi mắt Phó Dụ cũng không mở ra.
Hạ Quý bất đắc dĩ đành phải cho tay vào túi cậu sờ soạng một lúc mới tìm được chìa khóa.
Khó khăn lắm mới đưa được người về phòng, nhìn Phó Dụ đang nằm trên giường, Hạ Quý nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn cậu vì mình mà đuổi người đàn ông kia đi, Hạ Quý cúi đầu cởi giày cho cậu, mở điều hòa lên, sau đó lại đi giặt khăn lau mặt cho cậu, khiến cho cậu ngủ có thể thoải mái hơn một chút.