Hạ Quý đẩy tay anh ra, Phó Dụ lại nhân cơ hội ôm cô ngồi dậy.
Hiếm khi Hạ Quý mặc đồ tình thú, anh đương nhiên phải nhìn thật kĩ.
"Anh nằm yên." Hai tay Hạ Quý chống ở lồng ngực anh, muốn ấn anh nằm xuống không cho đứng dậy.
Một tay Phó Dụ ôm eo, một tay đỡ mông cô, không chỉ ngồi dậy mà còn bế cô tới trước tấm kính.
"Không được nhìn!" Hạ Quý xấu hổ duỗi tay che mắt anh lại.
Phòng ngủ khách sạn không có quá nhiều đồ thừa, Phó Dụ nhắm mắt đi lại cũng không sợ chạm vào đâu.
Phó Dụ ôm cô tới trước tủ quần áo, "Mở cửa tủ ra."
"Không được! Phó Dụ, em mệt rồi, chúng ta đi ngủ đi!" Lúc này Hạ Quý đã hối hận rồi.
Phó Dụ buông cô ra, Hạ Quý muốn nhân cơ hội chạy trốn lại bị Phó Dụ ôm chặt lấy eo thon.
Hạ Quý đứng dưới đất thấp hơn Phó Dụ rất nhiều, cũng không thể che mắt anh như vừa rồi nữa.
Phó Dụ mở cửa tủ cưỡng ép cô xoay người. Tuy răng không có ánh sáng nhưng Phó Dụ vẫn thấy rõ ràng bộ đồ trên người cô.
Đồ y tá màu trắng, trước ngực là cổ chữ V khoét sâu, váy bên dưới rất ngắn, chỉ đủ che đi nơi tư mật, lúc đi lại như ẩn như hiện.
Hơn nữa vải cũng vô cùng mỏng, anh thận chí còn thấy rõ anh đào đỏ bừng trước ngực và khu rừng phía dưới.
Hầu kết Phó Dụ chuyển động, thực sự bị một thân đồ y tá này của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hạ Quý cúi đầu không dám nhìn mình trong gương, bỗng nhiên cô cảm giác được có một cây gậy nóng bỏng đặt ngang eo mình.
"Hạ Hạ mặc thành như vậy là muốn làm gì?" Phó Dụ cúi người hỏi nhỏ bên tai cô.
"..." Hạ Quý hận không thể che mặt, cảm thấy quá xấu hổ!
"Cô y tá này, em tới chữa bệnh cho anh sao?"
Phó Dụ bỗng nhiên đứng thẳng, sau đó thả cô ra rồi đi tới mép giường nằm xuống.
Hạ Quý nhìn động tác liên tiếp của anh, có chút không kịp phản ứng.
Phó Dụ nằm trên giương, toàn thân chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, nơi đó đã dựng thành một cái lều trại.
Phó Dụ nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, "Cô y tá, nơi này của anh rất khó chịu, em giúp anh xem được chứ?"
Tên nhóc này lại diễn kịch rồi, không hổ là em trai ruột Phó Nhuỵ!
Hạ Quý do dự hai giây rồi đi tới, cô mặc thành như này là để anh vui vẻ! Nếu anh thích diễn, vậy cô chiều anh!
"Nơi này khó chịu sao? Khó chịu tới mức nào?" Hạ Quý đi tới, cúi người chạm tới nơi đã dựng thành lều trại.
"Ưʍ... bây giờ dễ chịu hơn một chút."
"Ồ? Là vì em sờ anh sao?"
"Cô y tá âu yếm làm anh rất thoải mái!"
"..." Cái đồ không biết xấu hổ!
"Cô y tá có thể tiếp tục không? Em dừng lại làm anh khó chịu lắm." Vẻ mặt Phó Dụ vô tội nói.
Hạ Quý trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ anh xuống, sau đó ngồi lên đùi anh, nắm lấy côn ŧɦịŧ mà lên xuống.
Phó Dụ vô cùng phối hợp, biểu tình suиɠ sướиɠ vô cùng. Nhìn khuôn mặt anh soái khí vô cùng, còn tiếng rêи ɾỉ gợi cảm, tiểu huyệt Hạ Quý đã ướt dần.
Bên trong cô không mặc nội y, mật dịch chảy thẳng lên đùi anh.
"Là nước của cô y tá sao? Đùi anh thật ướt." Phó Dụ bày ra vẻ mặt tò mò.
"Em không có!" Hạ Quý diễn không nổi nữa, sao anh có thể nói ra mấy lời xấu hổ như vậy chứ!
"Thật sự không có sao? Anh muốn xem một chút, nếu cô y tá đây nói dối thì sao?"
Phó Dụ lập tức đẩy ngã Hạ Quý, tách hai chân cô ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn tiểu huyệt đang chảy ra mật dịch.
"Đây là gì vậy? Cô y tá?"