Hôm nay vừa đi làm, Hạ Quý đã cảm thấy có chút bất an, cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra.
Cơm trưa ăn cũng không vào, nửa tháng này bố mẹ đều bảo cô gầy đi.
“Nếu con mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi.
” Mẹ Hạ nói.
“Con không sao.
”
Hạ Quý không muốn ngây ngốc trong nhà, tình huống như bây giờ ở nhà cũng không tốt, sẽ nghĩ đông nghĩ tây.
Hạ Quý cất cơm hộp đi, uống nước rồi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, “Alo? Xin hỏi ai vậy?”
Hạ Quý chưa nhìn số điện thoại đã nghe máy, tưởng là số điện thoại giao hàng.
“Cô quen Phó Dụ sao? Tôi là thầy giáo của cậu ấy, hôm nay thi lái xe cậu ấy bị tai nạn.
”
“Cái gì?” Sắc mặt Hạ Quý trắng bệch, vội vàng chạy ra ngoài.
“Hạ Quý, cậu đi đâu vậy?” Đồng nghiệp thấy thế lập tức gọi cô lại.
“Bạn trai tớ xảy ra chuyện, tớ phải đi tìm anh ấy!” Hạ Quý đỏ mắt nói.
“Túi của cậu!” Đồng nghiệp vội vàng lấy túi cho cô, một người khác an ủi, bảo cô đi bệnh viện trước, trên đường chú ý an toàn.
Hạ Quý bắt xe đi thẳng tới bệnh viện, thầy giáo nói cô biết Phó Dụ được đưa tới bệnh viện nào, bảo cô mau tới.
“Phó Dụ đâu?” Hạ Quý chạy tới phòng cấp cứu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở cửa qua lại, nghe được tiếng, ông lập tức nhìn cô.
“Cô là người nhà Phó Dụ?” Sau khi Phó Dụ bị tai nạn, giáo viên cũng không có thời gian đi tra tư liệu của anh, lập tức dùng điện thoại của anh gọi cho người trong danh bạ.
“Tôi là bạn gái anh ấy, anh ấy sao rồi?” Hạ Quý gấp gáp vô cùng.
“Cô đừng lo, tuy là tai nạn nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, không thương tổn tới bên trong.
” Thầy giáo nói.
Phó Dụ hôm nay thi lái xe, anh và giáo viên đi cùng nhau, đang đi thì trên đường có một đứa trẻ chạy ra, Phó Dụ mới đâm xe vào gốc cây.
Nhưng mà thầy giáo cũng biết gần đây tâm trạng anh không tốt, nếu không phải phanh gấp sẽ không đâm vào cây.
Tóm lại cũng chỉ là tai nạn nhỏ, thầy giáo ngồi kế bên không có chuyện gì, Phó Dụ ngồi ở ghế lại bị mảnh thủy tinh làm cho bị thương.
Vào lúc Hạ Quý nôn nóng, cô mới nhớ tới phải thông báo cho Phó Nhụy, tuy rằng là bạn gái Phó Dụ, nhưng nếu yêu cầu kí tên gì đó cô cũng không đủ tư cách.
Phó Nhụy và Diệp Hâm đang cùng nhau ăn trưa, nhận được điện thoại của Hạ Quý vội vàng chạy thẳng tới bệnh viện.
“Phó Dụ đâu? Nó thế nào?” Lần đầu tiên Hạ Quý nhìn thấy Phó Nhụy thất thố như thế.
Ngày thường cô ấy luôn bắt nạt, mắng mỏ Phó Dụ, nhưng vẫn là người quan tâm anh nhất,
“Bị thương ngoài da thôi, không sao, anh ấy ra bây giờ.
” Hạ Quý trấn an Phó Nhụy.
Không lâu sau, Phó Dụ đã đi ra, trên mặt, cánh tay đều là vết thương, nghiêm trọng nhất là trên trán, phải khâu ba mũi.
“Phó Dụ, anh không sao chứ?” Thấy dáng vẻ này cảu Phó Dụ, nước mắt Hạ Quý không ngừng chảy ra.
“Tên nhóc này, chị đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi, chết cũng không nghe lời, nhìn xem bây giờ biến thành cái dạng gì rồi?” Phó Nhụy đỏ mắt mắng anh.
Phó Dụ nhíu mày, sờ tới vết thương trên trán và miệng, sắc mặt càng khó coi.
Anh không nghĩ tới thầy giáo sẽ gọi bọn họ tới, ông chú ý tới sắc mặt Phó Dụ không tốt, nói hai câu rồi đi.
Phó Nhụy lôi kéo không cho ông đi, “Đây là thi cái gì chứ? Sao lại không đảm bảo an toàn cho học viên?”
Diệp Hâm vội vàng đi kéo Phó Nhụy lại, Hạ Quý đưa tay muốn đỡ Phó Dụ lại bị anh né tránh.
Cô nhìn cánh tay mình, trong lòng mất mát.