Phó Nhụy bị Diệp Hâm kéo đi trước, ngồi trên xe chất vấn, “Sao anh không nói gì với em? Nói, chuyện từ khi nào?”
Vì sao cô không phát hiện điều gì chứ? Một người là em trai ruột, một người là bạn thân của cô đó!
“Hẳn là sau khi chúng ta đi du lịch bọn họ mới ở bên nhau.
” Diệp Hâm cũng là tự mình quan sát mà ra, trở về thấy Phó Dụ có chút không đúng, gặp lại Hạ Quý mới hiểu.
“Sao anh biết được? Phó Dụ nói cho anh sao?” Phó Nhụy chống nạnh, đồ trứng thối! Nói cho Diệp Hâm mà không nói cho cô, cô mới là chị ruột của cậu đó!
“Không phải, bởi vì bốn người chúng ta thường đi cùng nhau, anh để ý thấy ánh mắt Phó Dụ nhìn Hạ Quý, giống như ánh mắt anh nhìn em vậy, cho nên anh đoán Phó Dụ thích Hạ Quý.
Anh cũng từng hỏi qua nhưng cậu ấy phủ nhận, trước khi thi đại học họ cũng chưa yêu nhau, mãi cho tới khi chúng ta đi du lịch về, anh mới phát hiện quan hệ bọn họ có thay đổi.
”
“Vậy sao em lại không biết chứ?” Phó Nhụy phát điên.
Hai người đều là người thân thuộc với cô, thế mà cô lại không phát hiện Phó Dụ yêu thầm Hạ Quý.
“Khó trách em bảo đưa nó đi du lịch nó không thích, thì ra là chờ chúng ta đi rồi bắt cóc Hạ Hạ.
”
“…” Ừm, Nhụy Nhụy của anh muốn giải thích thế cũng được.
“Không được, Hạ Hạ là bạn thân của em, tên tiểu tử Phó Dụ này sao có thể dễ dàng bắt cóc cậu ấy được? Em phải về tìm bọn họ.
”
“Đứng nháo, Nhụy Nhụy, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đi xem phim, không phải em muốn xem bộ phim mới sao?”
Diệp Hâm lôi kéo Phó Nhụy đi ăn đồ Nhật, sau đó hai người đi xem phim.
Diệp Hâm biết nếu để cho Phó Nhụy đi quấy rầy hai người kia, tên tiểu tử phúc hắc đó nhất định sẽ trả thù.
Hơn nữa, Diệp Hâm chỉ hận không thể thời thời khắc khắc trải qua cuộc sống hai người với Phó Nhụy, sao có thể để cô đi được.
Phó Nhụy gọi một suất bỏng lớn, Diệp Hâm cầm hai ly nước trên tay, ngồi trên ghế tình nhân VIP xem phim.
Ngồi ở trên ghế tình nhân là sẽ không thấy gì xung quanh, hơn nữa, rạp chiếu phim cũng tối, cho nên rất riêng tư.
Sau khi phim bắt đầu chiếu, Phó Nhụy ngồi một bên ăn bỏng, một bên chăm chú xem phim, vì nam chính bộ phim này chính là nam thần của cô!
“Đẹp trai quá! Oa, tám múi cơ bụng, trời ơi thật muốn chạm vào!”
Phó Nhụy hoa si đối với nam thần, thỉnh thoảng ăn bỏng, uống một hớp nước, Diệp Hâm sớm đã bị cô bỏ quên nơi khác.
Diệp Hâm trừng mắt liếc nam chính trên màn hình, cơ bụng anh cũng có mà! Lớn lên cũng đẹp trai!!!
Diệp Hâm hận không thể xoay mặt Phó Nhụy lại, để cô chỉ được nhìn chính mình, nhưng anh cũng không dám, bởi vì như vậy Phó Nhụy sẽ rất tức giận.
Đến lúc đó sẽ không chỉ đánh anh một cái đơn giản nữa mà có khi còn bỏ rơi anh luôn.
Diệp Hâm căn bản không thích xem phim, nếu không phải vì Phó Nhụy thích, anh mới không đưa cô tới đây.
Xem phim thì có gì vui chứ? Anh cảm thấy vẫn là hai người ở trong nhà càng vui hơn, muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, muốn làm thì làm, thật tốt mà!
Diệp Hâm không cam lòng bị Phó Nhụy làm lơ hai tiếng đồng hồ, ánh mắt đảo qua một vòng trên người cô, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy ngắn cô mặc.
Diệp Hâm liếc xung quanh, xác định không ai có thể nhìn thấy, vươn cánh tay duỗi tới trên đùi Phó Nhụy.
Phó Nhụy cũng mặc kệ, lúc hai người đi du lịch, điều nên làm cũng đã làm, sờ đùi một cái cũng chẳng sao.
Phó Nhụy ngầm đồng ý khiến lá gan Diệp Hâm ngày càng lớn, cánh tay nương theo bắp đùi trơn trượt sờ tới quần lót.