Phó Dụ rút ngón tay ra, Hạ Quý lập tức che miệng lại, một tay nhanh chóng lấy giấy ăn lau miệng.
Dâu tây trong miệng bị ngậm đến mềm nhũn, phải nuốt xuống mới có thể nói chuyện.
“Quả nhiên tớ không nên ở lại!”
“Tớ chỉ là quá thích cậu!” Phó Dụ như không thấy tức giận của Hạ Quý, một tay ôm eo cô, một tay nhàn nhã kéo quần xuống, côn th*t cương cứng hoàn toàn lộ ra.
“Cậu xem, cả người tớ đều thích cậu, trái tim cũng thuộc về cậu, đặc biệt là nó, thích cậu nhất!”
Phó Dụ ôm chặt eo Hạ Quý, côn th*t cọ qua cọ lại trên đùi cô.
“Hạ Hạ, tớ rất khó chịu, giúp tớ, được không?”
Phó Dụ cọ cằm lên hõm vai cô, giống như chó nhỏ làm nũng, giọng nói khàn khàn quyến rũ, Hạ Quý nghe được mà trong lòng tê dại.
“Cậu buông tớ ra… Đừng làm vậy, tớ, tớ còn chưa đồng ý làm bạn gái cậu đâu!”
Phó Dụ chôn đầu ở hõm vai cô, sau đó ngừng một chút, trong mắt loé lên ánh sáng, tiếp theo càng cọ thêm nữa.
Hạ Quý bị cậu ôm chặt eo, nửa người trên cũng bị đè nặng đến mức không thể động đậy.
“Tớ khó chịu…” Phó Dụ ngẩng đầu, ánh mắt có tình yêu, có ấm ức cũng có dục vọng, Hạ Quý nhìn đến trái tim run rẩy.
Trong lúc cô còn ngây người, Phó Dụ hôn lên môi cô, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng.
Vị dâu tây chưa ngọt vẫn còn đó cậu rất thích, không ngừng nuốt xuống nước miếng của cô.
Phó Dụ đè cô lên sofa, một tay bắt lấy hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, một tay đi vào trong áo, chuẩn xác bắt lấy đôi song phong của cô.
Có kinh nghiệm lúc sáng, lần này động tác Phó Dụ cũng thuần thục hơn một chút.
Thời điểm Hạ Quý bị hôn đến ý loạn tình mê, cậu buông lỏng tay cô, cởi quần áo của cô ra.
Động tác tháo áo ngực cũng không quá thành thục, trước khi Hạ Quý phản ứng lại một lần nữa đè trên người cô.
Buổi sáng Phó Dụ còn chưa nếm đủ hương vị ngực cô, lúc này một tay cậu vuốt ve một bên nhũ bao, một bên được khoang miệng ấm áp âu yếm, đầu v* dưới sự liếm mút của cậu càng thêm căng cứng.
Hai người sớm đã quên bộ phim đang chiếu, đầu óc Hạ Quý choáng váng, thanh âm của phim cũng không nghe được chút nào.
Cô cảm thấy lồng ngực nóng hầm hập, tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
Phó Dụ chuyên tâm hầu hạ nhũ bao Hạ Quý, cảm thấy ăn thế nào cũng không đủ, hận không thể nuốt vào, nhưng lại luyến tiếc vô cùng, ăn ngon như vậy một ngụm nuốt hết rất đáng tiếc, đương nhiên phải chậm rãi nhấm nháp!
Chờ cậu ăn đến không sai biệt lắm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ánh mắt mê ly của Hạ Quý, ngậm lấy vành tai cô hỏi, “Hạ Quý, anh là ai?”
“Phó Dụ…” Phản ứng Hạ Quý chậm chạp, mất một lúc mới trả lời cậu.
“Phó Dụ là bạn trai Hạ Hạ phải không?”
“…”
“Phó Dụ là bạn trai Hạ Quý, nói theo anh!”
“Phó Dụ… là… bạn trai, Hạ Quý…”
“Nếu đã là người yêu, chúng ta có phải nên làm chuyện người yêu nên làm đúng không? Hạ Hạ nghe lời như vậy, anh nhất định làm em thoải mái!”
Hạ Quý căn bản nghe không rõ cậu nói cái gì, chờ đầu óc thanh tỉnh đã thấy Phó Dụ ngồi dậy cởi áo trên, sau đó đứng bên sofa cởi quần xuống.
Ánh sáng trên màn hình chiếu lên người cậu, cô có thể thấy được cơ bắp rắn chắc, còn có nơi dâng trào đứng thẳng giữa háng kia.
Giống như muốn phá tan khi rừng đen, từ trong đó lao tới, mà mục tiêu chính là cô!
Hạ Quý nhìn chằm chằm côn th*t Phó Dụ, biểu tình hoảng sợ và ngây ngốc kia càng làm Phó Dụ cao hứng.
Phó Dụ cởi váy và quần lót cô ra, Hạ Quý trắng nõn nằm trên sofa màu đỏ, giống như thiên sứ rơi vào dục vọng nhân gian, rõ ràng thanh thuần như vậy mà khiến người ta bị mê hoặc.