Cậu cau mày nhớ lại, đại khái nhớ rõ bản thân uống say, sau đó là Hạ Quý đưa cậu về nhà, sau khi trở về đã xảy ra cái gì?
Phó Dụ nghĩ rồi lại nghĩ, nhớ tới chuyện mình bảo Hạ Quý giúp cởi quần đi tiểu.
Cả khuôn mặt Phó Dụ đỏ bừng, “Sao mình có thể làm ra chuyện này?” Trời ạ, cậu tình nguyện cái gì cũng không nhớ rõ!
Buồn bực xấu hổ, Phó Dụ đi tắm nước lạnh một cái để bản thân tỉnh táo.
“Phó Dụ, em không ăn cơm là muốn làm thần tiên sao?” Tâm tình Phó Nhụy không tốt, không có người bồi mình ăn cơm, cô ăn cũng không vô!
Phó Nhụy rất đói bụng, cho nên đi lên trên bảo Phó Dụ xuống ăn cơm.
Người làm bảo cô rằng cả một buổi sáng Phó Dụ cũng chưa xuống lầu, cô muốn nhìn xem Phó Dụ trong phòng làm cái gì.
Phó Dụ đẩy cửa đi vào, phát hiện em trai mặt than của mình đỏ mặt ngồi cuối giường, trên mặt đều là ảo não.
“Sao vậy?” Phó Nhụy nhìn là biết mọi chuyện không đơn giản.
Nghĩ tới tối qua cô và Diệp Hâm đi trước, không biết Phó Dụ và Hạ Quý ở đó đã xảy ra chuyện gì.
Phó Nhụy lại bên người cậu, bát quái hỏi, “Tối qua hai người chơi thế nào? Dáng vẻ này của em, không phải bị nữ nhân ở đó…”
“Câm miệng!” Phó Dụ liếc cô một cái.
“Tình huống thế nào, phải rồi, Hạ Hạ đâu? Tối qua em có đưa cậu ấy về không?”
Cái tên mặt than Phó Dụ này, Phó Nhụy tự biết mình không thể cạy miệng cậu moi được thông tin gì, lập tức hỏi tới bạn thân mình.
Phó Dụ lạnh như băng, tất nhiên sẽ không kết giao bạn bè, muốn tiếp cận cậu cũng rất khó.
Nhưng Hạ Quý thì không giống vậy, tuy rằng Phó Nhụy lôi kéo cô đi hộp đêm chơi, nhưng cũng đã suy xét tới tất cả, Hạ Quý nhất định sẽ không bị người ta bắt nạt mới rủ cô đi.
Phó Nhụy vừa hỏi, Phó Dụ lập tức nhớ tới chuyện hôm qua, khuôn mặt càng thêm đỏ.
Nhưng rất nhanh, Phó Dụ cau mày, hôm qua muộn như vậy, Hạ Quý về nhà một mình?
“Chuyện của em là sao? Đừng nói với chị, em để cậu ấy một mình, ôm người khác đi thuê phòng đấy chứ?” Phó Nhụy nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Phó Dụ truy hỏi.
“Không có!” Sao cậu có thể để cô một mình chứ? Càng không thể đi thuê phòng cùng người phụ nữ khác, muốn đi cũng là đi cùng Hạ Quý!
“Vậy đây là phản ứng gì?” Phó Nhụy hồ đồ, tối qua đã xảy ra chuyện gì?
“Em gọi cho cậu ấy.
” Phó Dụ lập tức gọi cho Hạ Quý, để phòng ngừa Phó Nhụy nói bậy bên cạnh, cậu cầm điện thoại đi ra ban công.
Phó Nhụy đuổi theo, Phó Dụ lập tức đóng kín cửa ban công.
Cửa kính chỉ có thể khóa lại từ bên trong, cho nên một tay Phó Dụ cầm điện thoại, một tay lại dùng sức nắm chặt then cửa.
Phó Nhụy không có sức lực mở được cửa ra, tức giận khóa cửa bên trong lại.
“Có bản lĩnh thì đừng có vào nữa!” Phó Nhụy nói mấy lời này rồi đi.
Phó Nhụy vừa đi, điện thoại đã được kết nối, “Alo?”
Hạ Quý thấp thỏm nghe máy, cậu muốn hỏi chuyện tối qua sao? Cô nên nói thế nào chứ?
“Cậu không sao chứ? Xin lỗi, tối qua đã để cậu về một mình.
”
Sau khi đầu bên kia bắt máy, Phó Dụ âm thầm thở ra, cậu lo lắng tối qua Hạ Quý về muộn như vậy, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, cả đời này cậu cũng không thể tha thứ cho mình mất!
“Tớ không có việc gì, bắt xe về nhà cũng tốt!” Có vẻ cậu không nhớ rõ chuyện tối qua, như vậy thật tốt!