Hạ Quý cuối cùng cũng thi xong môn cuối cùng, từ phòng thi đi ra cũng không nhẹ nhàng được bao nhiêu.
Tuy đã thi xong nhưng khoảng thời gian chờ đợi điểm thi còn nóng lòng hơn.
“Rốt cuộc cũng kết thúc!” Phó Nhụy thi ở phòng bên cạnh Hạ Quý, vừa thi xong đã chạy sang tìm cô, “Đi thôi đi thôi, đêm nay không say không về!”
“Bố mẹ cậu đồng ý sao?”
“Bố mẹ tớ nói rồi, chỉ cần thi đỗ đại học, không cần biết là trường nào, sau này tớ làm gì họ cũng không quản.
”
“Cậu xác định có thể thi đỗ?” Hạ Quý liếc mắt nhìn cô một cái.
“Có một cậu em trai học bá để làm gì chứ? Có nó giúp tớ, nhất định không thành vấn đề!” Phó Nhuỵ vỗ ngực nói, “Thi xong phải đi xả stress một chút, cậu đừng làm tớ mất hứng vậy chứ!”
“Tớ đang rất mệt, muốn về nghỉ ngơi.
” Hạ Quý không có hứng thú, cô thực sự rất mệt!
Thành tích của Hạ Quý trong lớp cũng xem như ở giữa, muốn đạt được điểm tốt cũng phải cố gắng rất nhiều.
Từ khi lên lớp 12, hôm nào cô cũng dậy sớm, cuối tuần ngoan ngoãn ở nhà làm đề thi, áp lực càng lớn, cơ thể càng mệt mỏi.
Vất vả lắm mới thi xong, cô chỉ hi vọng có một giấc ngủ ngon lành, ngủ thẳng tới lúc muốn tỉnh mới thôi.
“Hạ Hạ bảo bối, cậu đi cùng tớ đi mà!” Phó Nhuỵ vô cùng dính người, ôm cánh tay Hạ Quý bắt đầu làm nũng.
Phó Nhuỵ lớn lên xinh đẹp, đôi mắt to tròn, thời điểm làm nũng sẽ tràn ngập hơi nước, không ai có thể chống cự.
Thành tích Phó Nhuỵ không tốt, là học tra điển hình nhưng cô ấy biết làm nũng, mỗi lần đều có thể khiến bố mẹ không nổi giận.
Lúc này, cánh tay Hạ Quý bị cô ôm lấy, bộ ngực to lớn mạnh mẽ cọ vào tay Hạ Quý.
“Chị, Hạ Quý, thi thế nào?” Lúc này, em trai sinh đôi của Phó Nhuỵ, Phó Dụ cũng bước tới.
“Cần tốt sẽ tốt, em không cần hỏi.
” Phó Nhuỵ trả lời.
“Cậu ôn bài rất đúng trọng tâm, đề toán của tớ hầu như trúng hết.
” Hạ Quý kích động mà nói.
Hạ Quý và Phó Nhuỵ đều học lớp xã hội, đối với học sinh lớp xã hội mà nói, toàn học là môn khó nhất, may là em trai Phó Nhuỵ là một học bá, mỗi lần thi cử đều ôn tập giúp bọn họ trước, hơn nữa còn vô cùng sát với đề thi.
“Vậy là tốt rồi.
” Phó Dụ cười cười với cô, “Thu dọn đồ trước đi, em đi về lớp lấy sách giúp hai người.
”
“Toàn là sách vở, ném hết đi!” Phó Nhuỵ không thèm để ý nói, “Em trai à, thi đại học xong rồi, buổi tối đi chơi tận hưởng thôi!”
Phó Nhuỵ nháy mắt với Phó Dụ, mặt cậu vẫn không chút biểu tình nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Quý.
“Hạ Hạ chắc chắn đi!” Phó Nhuỵ ôm chặt lấy Hạ Quý trả lời trước.
“Nhụy Nhuỵ…” Bạn trai của phó Nhuỵ, Diệp Hâm cách phòng thi bọn họ xa nhất, vừa thi xong đã chạy qua đây tìm cô.
“Hâm Hâm, buổi tối đi tận hưởng thôi.
” Phó Nhuỵ lập tức buông Hạ Quý ra, bổ nhào vào lòng Diệp Hâm.
“Đều nghe em.
” Diệp Hâm cười nói.
“Ba so với một, Phó Dụ, em nhất định phải đi, nếu không ai sẽ đưa Hạ Hạ về nhà?” Phó Nhuỵ nói.
“Thu dọn đồ trước đi, chút tớ tới tìm cậu.
” Phó Dụ lười phản ứng lại với Phó Nhuỵ, quay sang nói với Hạ Quý.
“Hâm Hâm, anh nói xem, nó liệu có phải em trai của em không? Một chút nhiệt tình giống em cũng không có!” Phó Nhuỵ ngẩng đầu hỏi Diệp Hâm, bàn tay vẽ hình xoắn ốc trong ngực anh.
Diệp Hâm thích bộ dạng làm nũng của Phó Nhuỵ, “Sinh đôi nhưng chưa chắc đã giống nhau, anh thích Nhuỵ Nhuỵ nhất!”
“…” Hạ Quý không có hứng thú ăn cẩu lương, xoay người về phòng học trước.
Tháng sáu trời nóng như vậy, thật không hiểu tại sao bọn họ có thể ôm chặt nhau, không nóng sao?