Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 60: Bức tranh trên tường




Hạ Nặc vừa mở mắt đã nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống trò chơi: "Người chơi hiện tại đang ở vĩ độ 180, rìa ngoài mê cung, tiến trình khám phá: 0%"

Đập vào mắt là những bức tường được vẽ đầy tranh, chúng là lối vào mê cung được bao quanh bởi những hành lang rộng lớn và mỗi hành lang đi theo một hướng khác nhau. Vậy nên sự lựa chọn ban đầu của người chơi khá quan trọng.

Điều kiện để thông quan trò chơi lần này là thoát khỏi mê cung, trừ chuyện đó ra thì hệ thống không đưa ra bất kỳ gợi ý nào nữa.

Hiện tại xuất hiện trước mặt Hạ Nặc, chính là ba lựa chọn.

Bên trái? Bên phải? Hay ở giữa?

Trên bức tường ở lối vào giữa có bức tranh vẽ một thiên thần trong trắng, hoàn mỹ đang rũ mắt xuống mỉm cười thánh thiện và từ bi, nhưng trong gương phía sau lại phản chiếu ra đôi cánh màu xám đen vô cùng rõ ràng.

Bức tranh ở lối bên trái mô tả một nàng tiên cá đang lênh đênh trên biển, cô trìu mến vùi đầu vào cổ người yêu, vẻ mặt thèm thuồng và thỏa mãn.

Còn bên phải vẽ một người cây có làn da xanh nhạt, nụ cười sảng khoái nhiệt tình nhưng dưới chân lại giẫm lên đống xương trắng.

Hạ Nặc: "..."

Những bức tranh này muốn tiết lộ điều gì? Dưới vẻ ngoài đạo đức giả là sự thật tàn bạo đáng sợ?

Cậu do dự một lát, cuối cùng chọn đi vào lối ở giữa.

Một mặt, ở trong trường hợp này mà không có bất kỳ gợi ý nào thì cậu có xu hướng tin vào trực giác của mình; Mặt khác, cậu luôn luôn cảm thấy rằng tấm gương phía sau thiên thần như thể có một sức hấp dẫn đặc biệt đối với mình.

—— Giống như một biển báo hướng dẫn cậu lựa chọn.

Hạ Nặc đi trong hành lang, tường bao hai bên cao đến mức gần như muốn chạm thẳng lên trời, cậu cố gắng ngẩng đầu mà cũng không thể nhìn thấy đỉnh của chúng.

Tường bao như vậy ngược lại có thể có hiệu quả để ngăn người chơi sử dụng đạo cụ bay gian lận.

Hạ Nặc một bên nghĩ như vậy, một bên bắt đầu kiểm tra đạo cụ của mình.

Tuy rằng đã trải qua hai thế giới, trên lý thuyết thì cậu không còn là người mới nữa nhưng số lượng đạo cụ của cậu tương đối ít.

Nhưng số lượng tuy ít mà cấp bậc lại rất cao.



Hai đạo cụ cấp S: "Mắt quạ đen", "Thư mời của chủ trang viên", hai đạo cụ cấp A: "Chúc phúc của Thần thụ", "Trái tim Thần thụ" và một đạo cụ cấp B: "Đồng hồ cát".

"Thiệp mời của chủ trang viên" trước mắt thoạt nhìn thì không có tác dụng gì, về "Mắt quạ đen" hình như cũng không có nhiều đất dụng võ. Ít nhất là Hạ Nặc - người vẫn chưa hiểu cơ chế của mê cung - nghĩ như vậy.

"Chúc phúc của Thần thụ" và "Trái tim Thần thụ", tất cả đều là đạo cụ phụ trợ.

Sử dụng "Chúc phúc của Thần thụ" để nhận phần thưởng liên hệ và phần thưởng may mắn của thực vật. Còn "Trái tim Thần thụ" là một đạo cụ chữa trị.

"Có thể chữa trị tất cả các vết thương tạo thành từ công kích vật lý hay ma thuật, là đạo cụ trữ lượng tuyệt vời." Giới thiệu là như vậy.

Nghe có vẻ rất hữu ích, tuy rằng mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, nhưng nếu sử dụng hợp lý thì nó chính là một đạo cụ bảo mệnh không tồi.

Ánh mắt Hạ Nặc chuyển hướng về đạo cụ cấp B cuối cùng "Đồng hồ cát".

Nói thật thì cậy có chút không nhớ rõ mình đã đạt được đạo cụ này như thế nào.

Đồng hồ cát hình con quay lẳng lặng đứng ở một góc riêng biệt, những hạt cát màu vàng không ngừng chảy xuống phía dưới. Trong không gian yên tĩnh thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động nhỏ của hạt cát khi chảy.

"Trường An." Cậu nghe thấy một giọng nam gọi như vậy.

Hạ Nặc nhất thời lại không biết mình đang ở đâu, cậu nhắm mắt lại, ý thức mơ màng.

Thanh âm kia giống như ở tận chân trời xa xôi, nhưng lại cũng giống như gần ngay trước mắt, mờ ảo mà lại rõ ràng.

"Ngày này cuối cùng cũng đến."

"Đừng sợ, anh đã sắp xếp xong hết rồi, sẽ đi tìm em nhanh thôi."

"Trường An, Trường An..."

Thanh âm kia khi gọi cái tên này cực kỳ nhẹ nhàng, giống như những cặp tình nhân thủ thỉ với nhau.

......

"Ha ha ha ——"

Một trận cười dữ dội khiến Hạ Nặc đang lâm vào hồi ức không biết tên đột nhiên bừng tỉnh, cậu theo bản năng lui về phía sau một bước rồi nhìn về phía âm thanh phát ra.

Trên bức tranh bên phải cậu, không biết từ khi nào đã xuất hiện một con quỷ đen được bao phủ trong làn khói, lộ ra nửa thân thể.

Hạ Nặc vừa nhìn qua là lúc cùng tầm mắt con quỷ tiếp xúc, con ngươi màu xanh biếc nó không có ý tốt đảo một vòng, hướng về phía cậu nhếch miệng lộ ra nụ cười giễu cợt ——

"Đã lâu không thấy người mới đến! Ta tự hỏi không biết linh hồn của ngươi có ngon hay không đây?"

Cấp bậc của nó cũng không cao lắm, cho nên mới tìm cách ở chỗ này chờ đợi người chơi mới. Lúc này những người mới vừa đến còn chưa tăng thực lực của mình, chính là quả hồng mềm trong mắt đám sinh vật ở mê cung này.

Tuy nói như thế nhưng xác suất kế hoạch của tụi nó thành công cũng không cao lắm.

Bởi vì đa số người chơi thực lực có thể không cao, nhưng bình thường trong tay cũng có mấy đạo cụ bảo mệnh. Có đôi khi gặp phải người chơi kỳ cựu, đạo cụ trong tay thậm chí có thể tạo thành thương tổn đối với chúng.

Tuy nhiên Hạ Nặc rõ ràng không nằm trong danh sách "đa số" này.

Sau khi hoàn thành trò chơi trước và trở lại không gian hệ thống, chờ đợi cậu là một mảnh im lặng. Hệ thống thì không biết đi đâu, trước khi vào trò chơi, Hạ Nặc vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nó.



Về phần muốn lấy được thông tin gì từ nó thì càng không thể. Thậm chí đến ngày cuối cùng, cậu mới biết tên trò chơi mà mình sắp tiến vào, lúc đó hệ thống cũng không hề lộ diện. Quyển sách bìa đen đại biểu cho thế giới trò chơi vẫn tự mình nhảy ra khi đến lúc.

Hạ Nặc chưa từng thấy qua hệ thống nào khác, không biết chúng có phải vô trách nhiệm như con của cậu hay không. Dù sao thì nhận thức của cậu về hệ thống cũng ngày càng tệ.

Cũng chính vì hệ thống vô trách nhiệm mà Hạ Nặc thậm chí không thể đổi đạo cụ. Cậu có chút ít tiền nhưng không biết phải tiêu vào đâu và chắc trường hợp này chỉ có mình cậu bị.

Hạ Nặc chậm rãi lui về phía sau, suy nghĩ biện pháp đối phó, cậu biết mình không phải là đối thủ của con quỷ kia nhưng bảo cậu phải ngồi chờ chết thì không bao giờ có khả năng.

Năng lực công kích và phòng thủ của "Mắt quạ đen" lúc này có thể phát huy tác dụng.

Tấn công: Theo lệnh của chủ sở hữu để phát động một cuộc tấn công, tăng thêm thiệt hại cho linh thể.

Bảo vệ: Có 50% cơ hội bảo vệ chủ sở hữu khi họ bị tấn công.

Tuy rằng không biết lực công kích của nó như thế nào, nhưng là đạo cụ cấp S thì cũng không đến nỗi đâu nhỉ?

Con quỷ lạnh lùng nhìn Hạ Nặc từng bước lui về phía bức tường bên phải cũng không ngăn lại, đối với nó mà nói ghì khoảng cách nhỏ này cũng không tính là gì.

"Muốn chạy trốn sao?" Nó cười hắc hắc: "Ngươi có thể chạy trốn, sự hoảng sợ của con người là món rượu yêu thích của ta. Và sự tuyệt vọng khi con người phát hiện ra mình trốn không thoát đối với ta mà nói cũng là món khai vị ngon nhất."

Nói xong nó giống như nhớ lại cái gì đó, dùng lưỡi dài màu đỏ tham lam liếm liếm môi mình.

"......Bọn quỷ khác có nói nhiều như ngươi à?"

Thừa dịp con quỷ đang nói chuyện, Hạ Nặc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để sử dụng "Mắt quạ đen". Nhìn nó còn chưa biết chuyện gì mà vẫn đắc ý, cậu không khỏi phàn nàn.

"Con người kia? Ý người là sao? Đây chính là một chút nhân từ duy nhất ta cho ngươi trước khi ngươi chết, thế mà không biết quý trọng?"

Con quỷ hung tợn nhìn chằm chằm thiếu niên "không biết tốt xấu" trước mắt, sau khi nói xong liền làm bộ muốn nhào tới, trong lòng Hạ Nặc cũng bắt đầu im lặng đếm.

Một, hai... Ba!

Con quạ đen kịt vừa bay ra khỏi tay cậu, Hạ Nặc liền nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng.

"Ngươi, sau lưng ngươi!"

Ban đầu Hạ Nặc còn hoài nghi nó là muốn làm cậu mất tập trung, dù sao thì trong tiểu thuyết hay phim ảnh thì xảo trá đều là bản tính bẩm sinh của ma quỷ.

Cho nên cậu không quay đầu lại và bởi vì như thế cậy mới chứng kiến được một màn vô cùng quỷ dị.

Con quỷ vừa trào phúng cậu, coi cậu như con mồi kia giống như nhìn thấy một tồn tại cực kỳ khủng bố gì đó mà xoay người muốn chạy trốn, nhưng động tác lại chậm một bước —— trên đầu nó đột nhiên bùng xuống một ngọn lửa đen kịt, nó ở trong lửa kêu rên giãy dụa: "A a a —— tôi biết sai rồi! Tôi không nên cướp con mồi mà Ngài coi trọng! Quỷ Vương—!!!"

Lời còn chưa dứt, nó đã bị thiêu thành một đống tro tàn.

"Một."

Cùng lúc đó, một câu đếm trầm thấp bị tiếng gào khóc trước khi chết của con quỷ che lấp, Hạ Nặc không thể nghe được.

Lúc này Trong lòng Hạ Nặc cũng tràn đầy mờ mịt, quạ đen xoay quanh một vòng mới phát hiện kẻ địch đã tử vong, liền gấp cánh trở về đậu trên vai thiếu niên.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Hạ Nặc nhìn thoáng qua con quạ trên vai, con quạ lắc đầu tỏ vẻ không phải nó làm.



Cậu nhớ lại biểu hiện trước khi con quỷ chết, nhịn không được quay đầu lại.

—— Sau lưng cậu thật sự có cái gì sao?

Tuy nhiên, thứ đối mặt với cậu là một bức tường tối tăm chẳng có gì trên đó.

"Không... Mình nhớ là trước đó có một bức tranh..." Hạ Nặc bối rối lầm bầm.

Có lẽ chỉ có con quỷ đã chết biết — Vào lúc đó, một người đàn ông tóc đen mắt xanh đột nhiên xuất hiện sau lưng thiếu niên, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt với thái độ bảo vệ và chiếm hữu. Rồi hắn giơ quyền trượng hình con rắn về phía nó...

Lúc này nó mới nhận ra mình đã chọc phải thứ kinh khủng, nhưng đã quá muộn...

...

Mà trước khi chết con quỷ không phải đã gọi... Quỷ Vương sao? Còn nói là nó không nên cướp con mồi mà thứ kia quý trọng? Có thể nào cậu đang bị một con quỷ mạnh hơn nhắm tới?

Hạ Nặc bất giác rùng mình, hạ quyết tâm phải nhanh chóng rời khỏi nơi phân biệt phải trái này.

Nhưng không biết hôm nay cậu gặp vận xui gì mà mới vừa đi được một bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hêt trong trẻ của trẻ con:

"Ahhhhhh, anh trai nhỏ, giúp em với!!!"

Cậy quay lại nhìn thì thấy một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi mặc quần yếm đang liều mạng chạy về phía mình. Sau lưng là vô số quái vật có thú hung dữ đang truy đuổi, khói bụi cuồn cuộn đủ thấy quy mô to lớn của đội hình.

Hạ Nặc: "..."

Nếu nói quạ đen có thể đối phó với con quỷ trước đó, Hạ Nặc vẫn có phần chắc chắn. Nhưng để nó đối phó với số lượng lớn quái vật như vậy...

Hạ Nặc lắc đầu, vứt bỏ ảo tưởng phi thực tế này.

Chỉ có một lối đi và với kế hoạch hiện tại thì cậu không còn cách nào khác ngoài việc chạy trốn cùng cô gái nhỏ.