Yêu Đương Không Bằng Thi Đậu Vào Thanh Hoa

Chương 1: Xuyên sách




Tuyết Giao vẫn chưa hồi hồn lại, cô tuy rằng là có tiếng "con mọt sách", nhưng chỉ số thông minh là thật sự là vượt qua mốc đạt tiêu chuẩn nha.

Một giấc ngủ dậy, cô không chỉ biến thành một người khác, trong đầu còn nhiều ra những ký ức xa lạ của người này cùng với nội dung của một quyển sách.

Cho nên cô đây là xuyên qua rồi ư?

Lại còn là xuyên vào một nhân vật trong sách?

Giờ khắc này, Tuyết Giao nghĩ đến không phải việc bản thân biến thành nữ phụ, cũng không phải việc nữ phụ này có kết cục bi thảm, phơi thây hoang dã, mà là — cô còn không có nhìn đến kết quả thi đại học đâu, vậy mà đã bị cưỡng ép "đăng xuất" rồi?

Cực cực khổ khổ mười tám năm, thật vất vả thi xong rồi, thành tích còn không có thấy, kết quả như thế nào cũng không biết, cứ thế liền chết mất?

Tuyết Giao, 18 tuổi, vừa mới thi xong đại học, không cha không mẹ.

Cố Tuyết Giao, mười sáu tuổi, sắp vào lớp 11, cha mẹ ly dị, mẹ mang theo cô tái giá, gả đến Trình gia.

Hiện tại, Tuyết Giao biến thành Cố Tuyết Giao.

- Cố Tuyết Giao!

Cô đang xuất thần, một người phụ nữ đã nổi giận đùng đùng mà đi đến. Đó là mẹ của thân thể này, Lý Tư Đồng.

Tuyết Giao nghĩ như vậy, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Lý Tư Đồng vừa nhìn thấy cô ngơ ngác ngồi ở trên giường liền tức giận, nhắc tay tát thẳng vào mặt cô.

"Bang"

Âm thanh vang dội cùng với đau đớn truyền đến khiến Tuyết Giao vốn dĩ còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này hoàn toàn ngây người.

Đây là mẹ của thân thể này, mẹ ruột. Sau khi cô tỉnh lại không chỉ có ký ức của bản thân, còn có thêm ký ức của nữ phụ và nội dung quyển sách này, cho nên cô biết đôi mẹ con này quan hệ không tốt, nhưng cô hề không nghĩ tới, Lý Tư Đồng vậy mà lại trực tiếp đánh cô. Nhất thời sửng sốt, vậy nên không kịp né tránh.

Lý Tư Đồng đánh xong cũng ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn tay của bản thân, lại nhìn vào gương mặt đã đỏ ửng một mảng của Tuyết Giao. Bà há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ là nói:

- Ngày kia là khai giảng, tối nay mọi người sẽ ở nhà cũ ăn cơm, Cố Tuyết Giao, con nhất định phải cùng Minh Kiều xin lỗi nghe chưa!

Dừng một chút, bà lại nói:

- Mẹ về nhà cũ trước, 5 giờ chiều sẽ lại đây đón con, con lập tức rửa sạch sẽ những thứ loạn thất bát tao trên mặt cho mẹ!

Lý Tư Đồng nói xong xoay người đi ra ngoài, Tuyết Giao giơ tay sờ sờ mặt của chính mình, biểu tình trong nháy mắt mờ mịt.

Đây thật sự là mẹ ruột ư?

Tuyết Giao ở thế giới của chính mình trừ bỏ chuyện thành tích thi đại học ra thì cũng không có gì đáng để lưu luyến, bây giờ biến thành Cố Tuyết Giao, phải hai năm nữa mới thi đại học, nghĩa là cô lại có thêm hai năm, cũng không cần giống như đời trước ở bên ngoài đi làm thêm, vậy nếu cố gắng nhất định sẽ đạt được kết quả thi càng tốt!

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mặt cũng không đau, tâm tình cũng không phức tạp, người cũng không bàng hoàng, chỉ hận không được lập tức lao vào giải thêm lần nữa đề ôn thi lần trước chỉ kịp làm một lần.

Không, còn có hai năm, cô có thể lại làm thêm năm lần nữa!

Tuyết Giao xuống giường, đi vào toilet, vừa tiến vào liền sửng sốt.

Đầu tóc đỏ rực, hai tay đeo chiếc khuyên tròn to bự chảng, mắt vẽ khói đen xì, trên mặt đắp ba lớp phấn, son môi đỏ thẫm, nhìn không rõ diện mạo thật trông như thế nào.

- Áaa quỷ!

Tuyết Giao rửa mặt một hồi lâu mới sạch sẽ, nhìn trong gương, khuôn mặt của thân thể này cùng cô có tám phần tương tự, nhưng so với cô thì nhiều thêm hai phần tinh xảo. Gương mặt còn chưa hết tính trẻ con nhưng đã hết sức xinh đẹp, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn có vẻ tuổi rất nhỏ.

Chỉ là bộ tóc đỏ rực kia có chút cay mắt.

Cô búi tóc lên, tuy rằng mái tóc đỏ vẫn có chút cay mắt, nhưng tóm lại trông bình thường hơn nhiều.

Hiện tại đã là bốn rưỡi chiều, còn nửa tiếng nữa là phải đi nhà cũ của Trình gia.

Cái tát ban nãy bị ăn còn rất đau, nếu không phải đã biết trước nội dung của quyển sách này, cô nhất định sẽ vô cùng tức giận. Nhưng chính là bởi vì biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên cô muốn tức cũng không nổi.

Cha của Cố Tuyết Giao ngoại tình, mười tuổi mẹ cô liền ly hôn, sau đó mang theo cô tái giá với Đại thiếu gia Trình gia Trình Sóc. Bởi vì bị cha ruột Cố Cảnh Húc cùng mẹ kế châm ngòi ly gián nên cô cho rằng mẹ mình tái giá là vì ham vinh hoa phú quý.

Hơn nữa ở Trình gia mấy năm nay, Lý Tư Đồng đối với con riêng của Trình Sóc là Trình Minh Trạch vô cùng yêu thương, lại có cô em họ tiện nghi Trình Minh Kiều thường xuyên kích thích, quan hệ của mẹ con càng ngày càng không xong.

Lý Tư Đồng đối với cô thực sự vô cùng nghiêm khắc, bởi vậy Cố Tuyết Giao đang trong thời kỳ phản nghịch vì muốn chống đối mẹ, lại muốn hấp dẫn sự chú ý, nên suốt ngày không chịu học hành tử tế, đánh nhau ẩu đả, trang điểm dày cộp để chọc giận bà.

Tuyết Giao có chút cạn lời.

Cố Tuyết Giao từ nhỏ đã được nuông chiều, tâm tư đều đặt mấy chuyện vớ vẩn, lại dễ dàng bị người khác kích động, giống như trận drama ngày hôm nay.

Lý Tư Đồng muốn đưa cô vào lớp trọng điểm nên đang cùng Trình lão gia tử thương lượng, cô cùng Trình Minh Kiều lại cãi nhau, còn bị cô ta vu oan giá họa là bản thân đẩy cô ta xuống cầu thang.

Cố Tuyết Giao dù giận nhưng đầu óc lại không đủ thông minh để tự mình chứng minh trong sạch, chỉ biết giận dữ buông lời hung ác ở nhà cũ Trình gia rồi ấm ức chạy về nhà.

Sau đó Tuyết Giao liền xuyên tới rồi.

Trong nguyên tác thì sau khi Lý Tư Đồng trở lại, Cố Tuyết Giao cùng bà cãi nhau to một trận rồi rời nhà trốn đi. Vì tìm Cố Tuyết Giao, Lý Tư Đồng quá đỗi sốt ruột, ở dưới chân núi bị lật xe, mất ngay tại chỗ.

Tuyết Giao nhắm mắt, cô vừa xuyên đến, đối với Lý Tư Đồng về cảm tình mà nói thì chẳng có gì, nhưng đương nhiên cũng không muốn bà chết. Cho nên bữa tối nay ở nhà cũ, cô nhất định phải đi.

Đúng 5 giờ, Tuyết Giao xuống lầu, để tài xế của Trình gia lái xe chở về nhà cũ.

******

Nhà cũ của Trình gia...

- Chị dâu à, trẻ con nhất định phải chú ý dạy dỗ, không thể chiều chuộng quá, bằng không thì không chỉ mất mặt, còn đánh người gây hoạ......"

Mẹ ruột của Trình Minh Kiều - Lưu Nhã Trân khẩu xà tâm Phật nói. Ả Lý Tư Đồng này xinh đẹp hơn bà, lại được chồng yêu thương, nhưng ở phương diện con cái này bà liền thắng ả ta ngàn lần vạn lần.

Con gái lớn và con trai nhỏ của bà đều ưu tú, còn con gái của ả ta lại là đứa không nên thân, con trai thì lại không phải con ruột. Nghĩ như vậy, Lưu Nhã Trân kiêu ngạo hếch mặt lên trời.

Lý Tư Đồng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, Trình Sóc ở cách đó không xa đang cùng Trình Khải nói chuyện nhìn thấy thấy, bèn vẫy tay gọi bà:

- Tư Đồng, em lại đây một chút!

Bà cảm kích nhìn Trình Sóc, bước nhanh đi qua.

Lưu Nhã Trân bĩu môi, nhìn về phía Trình Minh Trạch đang bị lão gia tử lôi kéo nói chuyện, nói thầm với Trình Minh Kiều:

- Vẫn là gien của Trình gia tốt, đáng tiếc có tốt đến mấy cũng không phải do ả ta sinh, cũng không nhìn xem con ruột của ả ta là cái thứ gì?

Trình Minh Kiều gật gật đầu, cũng bĩu môi nói:

- Trình gia xác thật sinh không được loại mặt hàng như Cố Tuyết Giao, chỉ biết làm Trình gia mất mặt.

Lúc Tuyết Giao rảo bước tiến vào cửa chính của nhà cũ Trình gia thì bảo mẫu đã đang dọn đồ ăn, những người còn lại trong Trình gia còn ngồi ở trên sô pha.

Cả gia đình nhân số cũng không đông đúc, vợ chồng Trình lão chỉ có hai đứa con trai, đại thiếu gia Trình Sóc cùng vợ cũ có duy nhất một đứa con trai là Trình Minh Trạch, nhị thiếu gia Trình Khải thì cùng Lưu Nhã Trân có hai đứa con, con gái lớn là Trình Minh Kiều, con trai nhỏ là Trình Minh Vũ.

Ngay ánh mắt đầu tiên, Tuyết Giao liền chú ý tới Trình Minh Trạch — nam chính của quyển sách này. Bởi vì là bữa cơm gia đình nên cũng không cần ăn mặc trịnh trọng, Trình Minh Trạch chỉ mặc áo sơ mi trắng với quần jean. Thiếu niên 17 tuổi cũng đã cao tầm 1 mét 8, gương mặt điển trai, toàn thân sạch sẽ, chỉ là ngồi ở trong nhà liền đã có một cỗ khí chất không giống người thường.

Tuyết Giao chậm rãi đi qua chào hỏi mọi người:

- Ông nội, bà nội, chú Trình, mẹ, chú hai, thím hai, anh hai, Minh Kiều, Minh Vũ.

Lúc này đến lượt người của Trình gia sửng sốt. Thiếu nữ ở trước mặt để mặt mộc sạch sẽ, chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản nhưng vẫn rất đỗi xinh đẹp. Thiếu nữa cúi đầu, ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, nếu như không có bộ tóc đỏ rực kia thì có đánh chết bọn họ cũng không thể tin được rằng cô gái nhỏ này và Cố Tuyết Giao bất trị kia lại là một người.

Dù nói như thế, con nhóc này từ trước đến nay đều không đàng hoàng, lần này cũng không biết lại đang suy tính làm chuyện gì xấu.

Trình lão gia tử ho khan một tiếng, đứng lên:. truyện tiên hiệp hay

- Khụ khụ, nếu đã tới đủ thì ăn cơm thôi.

- Đúng đúng đúng, ăn cơm ăn cơm!

Trình Sóc cùng Trình Khải đỡ hai vợ chồng Trình lão ra bàn ăn.

Lý Tư Đồng đến gần Cố Tuyết Giao, nhẹ nhàng thở ra, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ cứng đờ mà nói:

- Tối nay không cần gây chuyện thêm nữa.

Nói xong, bà liền đi theo những người khác ra bàn ăn. Trách không được đôi mẹ con này quan hệ cứng đờ, xem ra một phần lỗi cũng là ở Lý Tư Đồng.

Tuyết Giao hơi hơi nhún vai, cũng không thèm để ý, đi theo phía sau bọn họ.

Tay nghề của bảo mẫu ở nhà cũ cực kỳ tốt, Tuyết Giao giữa trưa không được ăn cơm nên bây giờ cắm cúi ăn ngon miệng, những người khác lại có chút thất thần, tầm mắt luôn là thường thường đảo về phía cô.

Lưu Nhã Trân nhịn không nổi liền bắt đầu châm chọc:

- Tuyết Giao hôm nay cuối cùng cũng chịu ăn mặc bình thường, không tiếp tục trang điểm thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ nữa.

Tuyết Giao đang ăn liền dừng lại, hơi hơi ngẩng đầu, tươi cười sạch sẽ, khuôn mặt nho nhỏ còn chưa hết tính trẻ con, cô vừa cười, đôi mắt liền cong thành trăng non, vô cùng đáng yêu:

- Thím nói phải, trước kia là Tuyết Giao không hiểu chuyện, về sau sẽ không như vậy nữa ạ.

Trình Minh Kiều túm chặt chiếc đũa, cô không nghĩ tới Cố Tuyết Giao rửa mặt sạch sẽ lại trở nên xinh đẹp như vậy! Nếu là những người khác cũng liền thôi, cố tình là cái đứa kéo chân sau khiến người khác chán ghét này!

Không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt Trình Minh Kiều lộ ra vẻ u sầu:

- Đúng rồi, chị họ, thành tích của chị tuy rằng cùng lớp thực nghiệm còn thiếu một chút, nhưng cũng không thể nhụt chí nha. Chị thật sự không muốn vào lớp thực nghiệm ban sao?

Nói là chỉ thiếu một chút thật sự là đang khen Cố Tuyết Giao rồi! Cả khối hơn một nghìn học sinh chỉ có hai cái lớp thực nghiệm, còn thành tích của cô chính là cả khối đếm ngược, thiếu đâu chỉ một chút, là cách xa cả khối mới đúng!

Nếu vẫn là Cố Tuyết Giao thật sự, nghe thấy câu nói này nhất định sẽ tức điên lên, nhưng hiện tại trong thân thể này là mọt sách Tuyết Giao, một người đam mê học tập đến mức si ngốc. Vậy nên nghe được lời của Trình Minh Kiều, ánh mắt của Tuyết Giao lập tức sáng lên như đèn pha ô tô, nhìn Trình Minh Kiều giống như nhìn chân ái của cuộc đời vậy. Cô gật đầu thật mạnh, chân thành, nghiêm túc, kiên định mà nói:

- Minh Kiều nói rất đúng! Chị không thể nhụt chí, có thể vào lớp thực nghiệm chính là vinh hạnh của chị!

Cố Tuyết Giao, Trình Minh Kiều cùng Trình Minh Trạch cùng học ở Thất Trung. Đây là ngôi trường cấp ba nổi danh cả nước, lớp thực nghiệm của bọn họ chất lượng tuyệt đối vượt xa so với trường học của Tuyết Giao đời trước. Thành tích của học tập của cô đời trước thuộc top đầu, hẳn là có thể vào được các trường trong dự án 211 (các trường thuộc top của Trung Quốc), đời này Cố Tuyết Giao gia cảnh tốt, cũng không cần giống như đời trước ở bên ngoài đi làm thêm, lại còn có nhiều thêm hai năm ôn tập... Chẳng phải là cô càng có khả năng đỗ vào ngôi trường mà mình muốn ư?

Nghĩ như vậy, đôi mắt cô càng sáng lên, sắp mù mắt người đối diện đến nơi. Cô nhiệt tình nói với Trình Minh Kiều:

- Minh Kiều! Những lời này của em thật sự đúng!

...

Trong giây lát, trên bàn ăn chỉ có sự yên lặng, tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngơ ngác mà nhìn Tuyết Giao. Một hồi lâu, Trình Sóc mới ho khan một tiếng:

- Khụ khụ, đúng vậy, Giao Giao cần phải cố gắng học tập thật tốt. Con yên tâm, đã sớm an bài hết rồi.

Trình Minh Vũ mười tuổi vừa ăn cơm, vừa lạnh lùng nói:

- Lớp thực nghiệm mỗi học kỳ đều loại người, chị họ vào đó một học kỳ còn không phải sẽ bị đá ra sao!

- Minh Vũ!

Trình Khải trừng mắt nhìn cậu một cái, Trình Minh Vũ bĩu môi, ánh mắt nhìn Tuyết Giao chứa toàn ghét bỏ. Lứa tiểu bối này ở Trình gia, người nào người nấy đều đối với cô ghét bỏ đến cực điểm.

Trình lão thái thái cũng nhíu nhíu mày, đối với đứa cháu không cùng máu mủ này vốn dĩ cũng không có bao nhiêu yêu thích, nhưng vì Trình Sóc che chở, bà cũng miễn cưỡng coi như người trong nhà. Chỉ là Cố Tuyết Giao không nên thân, làm người nhà họ Trình thất vọng tột đỉnh. Bà liếc mắt ra hiệu với ông chồng, Trình lão gia tử liền buông đũa dặn dò:

- Tuyết Giao, chúng ta đưa con vào lớp thực nghiệm chính là hy vọng con có thể học tập thật tốt, hết học kỳ nếu như kết quả thi không tốt, bị loại ra khỏi lớp, chúng ta sẽ không tiếp tục giúp con.

Ông vừa dứt lời, Trình Minh Kiều liền cười nhạo mà nhìn cô, tư thái vui sướng khi người khác gặp họa.

Tuyết Giao gật gật đầu, nghiêm túc đáp vâng.

Trên bàn cơm lại an tĩnh, một bữa cơm này trừ bỏ Tuyết Giao ăn được thật ngon, những người khác đều thất thần.

Cơm nước xong, Trình Sóc, Trình Khải cùng lão gia tử đi thư phòng nói chuyện công ty, hai cô con dâu đỡ lão thái thái đi dạo tiêu cơm một chút, liền dư lại bốn đứa nhỏ ở trong phòng khách.

Trình Minh Kiều lôi kéo Trình Minh Trạch cùng Trình Minh Vũ ngồi ở một bên

- Anh Minh Trạch, Minh Vũ nói có chút vấn đề muốn hỏi anh, chúng ta ngồi ở ở chỗ này nói chuyện đi!

Trình Minh Kiều vừa nói vừa thị uy mà nhìn Tuyết Giao. Thế nhưng Tuyết Giao không giống trong tưởng tượng của cô ta tức điên lên, mà ngồi ở một góc khác của sô pha, ngốc ngốc suy nghĩ gì đó. Trình Minh Kiều một quyền như là đánh vào bị bông, ngược lại tự mình hờn dỗi.

Mãi cho đến khi người lớn tập hợp lại đầy đủ, Tuyết Giao vẫn luôn nhìn về một hướng, động cũng chưa động, đừng nói là Trình Minh Kiều cùng Trình Minh Vũ, đến cả Trình Minh Trạch cũng đều kinh ngạc mà nhìn cô vài lần.

Lý Tư Đồng vừa nhìn thấy Tuyết Giao một người ngồi một góc, cách xa nhưng người còn lại, trong lòng liền lộp bộp, sợ cô lại nháo ra chuyện gì.

- Giao Giao?

Không có phản ứng. Trong lòng bà càng luống cuống, liền sợ đứa con gái không bớt lo lại chuẩn bị bùng nổ. Bà đi đến bên cạnh Tuyết Giao, nâng lên tay định vỗ cô, lúc này mới nghe thấy cô đang thấp giọng đọc:

- ...... Ngẩng đầu nhìn xem vũ trụ to lớn, lại nhìn xuống nhân loại thịnh vượng, cho nên đưa mắt thoải mái nhìn khắp cõi, đủ để......

Lý Tư Đồng: "......"???

- Mẹ?!

Tuyết Giao nhìn bàn tay đột ngột thò ra đặt trên vai mình, trừng lớn đôi mắt, một bộ dáng bị doạ giật mình. Lý Tư Đồng ngẩn người, tinh thần hoảng hốt trong nháy mắt, lúc này mới hơi hơi cứng đờ mà mở miệng:

- Chúng ta chuẩn bị về thôi.

- Vâng ạ.

Tuyết Giao ngoan ngoãn đứng lên. Lão thái thái nhìn một lượt mấy đứa nhỏ phân chia ranh giới rõ ràng để ngồi, đột nhiên hỏi:

- Giao Giao cùng Minh Kiều buổi sáng là vì mà cãi nhau?

Lý Tư Đồng nghe vậy liền trừng mắt với Tuyết Giao:

- Con còn chưa xin lỗi em gái đấy!

Tuyết Giao nghe lời nói với Trình Minh Kiều:

- Thực xin lỗi.

Trình Minh Kiều đôi mắt trợn lên. Tuyết Giao quyết đoán xin lỗi không chỉ có không làm cô thống khoái, ngược lại càng chọc giận cô ta hơn. Trình Minh Kiều vội vàng cáo trạng:

- Bà nội, sáng nay chị họ nói rằng chị ấy thích anh Minh Trạch!

Tuyết Giao cau mày nhìn về phía cô ta, trong trí nhớ của thân thể này, buổi sáng cãi nhau là vì Trình Minh Kiều ghét bỏ châm chọc cô học tập không tốt, vào lớp thực nghiệm cũng mất mặt, còn nói cô không xứng thích Trình Minh Trạch. Cố Tuyết Giao nghe được lời này liền cáu điên lên, cùng cô ta đánh nhau, cô ta liền tự mình ngã xuống, giá họa cho nguyên chủ. Trình Minh Kiều vốn dĩ tâm cơ, dù có hai cái Cố Tuyết Giao cũng đấu không lại cô ta.

Người nhà họ Trình trong nháy mắt đều nhìn về phía Tuyết Giao, Trình Minh Trạch nhíu mày, đáy mắt hiện lên chán ghét.

- Cái gì?!

Lý Tư Đồng cùng Trình Sóc khiếp sợ mà xoay đầu, nhìn về phía Tuyết Giao.

Cô hiện tại phủ nhận chắc chắn sẽ không có người tin, không nói đến Cố Tuyết Giao xác thật thích Trình Minh Trạch, chính là danh dự của cô hiện tại cũng không bằng Trình Minh Kiều. Nghĩ vậy, cô liền ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp, thực nghiêm túc gật đầu:

- Đúng vậy, con từng nói là thích anh hai.

Lý Tư Đồng nâng ngón tay chỉ vào cô, tức giận đến phát run, sắc mặt hai vợ chồng Trình lão cũng lạnh xuống, đôi mắt híp lại, nhìn thẳng vào cô.