Vào đêm Giáng sinh, Giang Yến và Ôn Noãn đã vội vã từ thành phố N trở về thành phố S.
Trước khi đi, Ôn Noãn gọi điện cho Giang Nhu, khi biết cô ấy và Giang Phàm đã đến công viên trò chơi nổi danh ở thành phố N dự lễ hội, cô mới yên tâm theo Giang Yến về trước.
Người đàn ông lên kế hoạch chụp ảnh cưới, và địa điểm chụp đầu tiên chính là quê hương của Ôn Noãn, thị trấn Thu Thủy thuộc thành phố Z.
Vì cơ thể Ôn Noãn vẫn chưa hồi phục nên chuyến đi bị hoãn lại hơn nửa tháng.
Nguyên nhân kéo dài đến nửa tháng chủ yếu là do khả năng kiểm soát của người nào đó đã suy yếu không phanh.
Hơn nữa, Ôn Noãn lại dung túng.. Vết thương nhỏ của cô cứ như vậy tái phát.
Sau đó, Giang Yến lại đi công tác ba ngày, lúc này mới đủ thời gian để Ôn Noãn dưỡng thương.
Đến khi người đàn ông đi công tác trở về, cả hai thu dọn hành lý, mang theo đoàn đội thẳng tiến đến thành phố Z.
Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố Z, màn đêm cũng vừa buông xuống.
Dựa theo ý định của Giang Yến, Trần Hiến đã sắp xếp nhân viên của đội nhiếp ảnh ở một khách sạn trong thành phố.
Bản thân sẽ tự lái xe thêm một giờ đồng hồ, đưa Ôn Noãn và Giang Yến đến thị trấn Thu Thủy.
Trước đó lúc bọn họ ký hợp đồng hôn nhân, Giang Yến đã mua bất động sản ở gần bên sông với danh nghĩa dưới tên Ôn Noãn.
Ngôi nhà tuy hơi cũ nhưng đã được sửa chữa từ trước nên không đến nỗi tồi tệ như Giang Yến tưởng tượng.
Tuyết trắng như muối tan trong ánh đèn đường ấm áp.
Phủ một lớp mỏng lên mặt chiếc ô màu đen.
Từng khớp ngón tay rõ ràng của Giang Yến cầm lấy cán ô, mặt ô hơi nghiêng về phía Ôn Noãn, bao trùm bóng dáng mảnh mai của cô ấy trong bóng tối.
Tay kia cầm chiếc vali, đôi mắt sâu thẳm nhìn cánh cửa sân bằng gỗ cũ kỹ trước mặt.
"Anh đã nhờ người sửa lại ngôi nhà, hẳn là sẽ thay đổi rất nhiều."
Dù sao thì ngôi nhà nhỏ hai tầng bằng gạch đỏ này đã đổi chủ sau khi Ôn Noãn tốt nghiệp cấp ba, sau vài năm, không có khả năng lưu lại dấu vết của người thân Ôn Noãn.
Đối với việc này Ôn Noãn cũng không hy vọng quá nhiều.
Vì ngôi nhà cũ mà bà cô để lại đã được bán cho người khác, sau khi học ở thành phố S cô rất ít khi trở lại thị trấn Thu Thủy.
Hai năm trước, cô sẽ trở về quét mộ cho ba mẹ và bà trong dịp tết Thanh Minh.
Sau này, nhịp sống ở thành phố S quá nhanh, trọng tâm của Ôn Noãn là học tập và làm thêm, những năm gần đây cô không trở về nữa.
Trước kia cùng Lục Tư Minh về nhà gặp ba mẹ, Ôn Noãn chỉ ở lại khu nội ô thành phố Z hai ngày, không dám đến thị trấn vì sợ nhìn cảnh vật mà đau lòng.
Lúc này nhìn hai cánh cửa sân trước mặt, đôi mắt Ôn Noãn đã bất giác đỏ lên.
Vì ngại có Giang Yến ở bên cạnh, cô khẽ cắn cánh môi mềm mại để đẩy lùi sự chua xót.
Sau đó, dùng chùm chìa khóa mà Giang Yến đưa để mở khóa sắt trên cánh cửa sân bằng gỗ.
Kẽo kẹt..
Cánh cửa sân cũ phát ra âm thanh như cảnh báo bất cứ lúc nào chúng cũng có thể bãi công.
Giang Yến cảm thấy khóa sắt trên cửa có vẻ như bị thừa.
Dù sao khu đất này sân cũng không lớn, tường sân thấp, anh chỉ cần mượn chút sức lực là có thể từ trên tường nhảy xuống sân.
Hai cánh cửa gỗ đó có lẽ dùng chân đá mạnh hai cái cũng sẽ rơi xuống đất.
Thật sự chúng không phòng được thứ gì.
Trong đêm, khoảng sân tối đen tĩnh mịch.
Ngôi nhà song lập với vẻ ngoài cũ kỹ nằm im lìm trong đêm tuyết, giống như một con thú già đang chờ chết.
Mãi cho đến khi đèn trong phòng chính được bật sáng, tòa nhà cũ này mới bừng lên một chút sức sống.
Ngôi nhà thật sự đã được sửa chữa, tất cả nội thất đều là bìa cứng, đồ dùng và thiết bị đều có sẵn.
Những thứ còn lại sau khi người chủ cũ chuyển đi, về cơ bản là đồ cũ từ khi bà của Ôn Noãn còn sống.
Chẳng hạn như một chiếc rương gỗ sơn mài đỏ, và một chiếc giường cổ chạm khắc bằng gỗ nguyên khối, v. V.
Những món đồ cũ còn sót lại đều được khóa trong phòng tiện ích ở tầng một.
Sau khi Giang Yên nói với Ôn Noãn việc này, cô đã đi đến phòng tiện ích và ở lại một mình trong đó gần một giờ.
Khi ra ngoài vành mắt đã đỏ hoe, cả hàng lông mi cùng đôi mắt hạnh ướt át, thật dễ khiến người khác yêu thích.
"Cảm ơn anh, Giang Yến!"
Giọng nữ thấp, mang theo âm mũi sau khi khóc.
Khi đó Giang Yến đang ở trong phòng ngủ trên tầng hai, lấy quần áo từ trong vali và treo vào tủ.
Anh muốn cùng Ôn Noãn ở lại thị trấn Thu Thủy vài ngày, và sẽ sống trong ngôi nhà này.
Ôn Noãn ôm eo anh từ phía sau khi anh đang dọn tủ.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, vạt áo vốn được khảm vào cạp quần, nhưng lúc này đã bị kéo ra ngoài do động tác lên xuống của cánh tay người đàn ông.
Gió từ khe hở dưới gấu áo thổi vào, eo và bụng của người đàn ông cảm thấy hơi lạnh.
Mãi cho đến khi Ôn Noãn từ phía sau ôm lấy vòng eo, hơi lạnh kia mới tiêu tán, da thịt dần dần ấm lại.
Lời nói của Ôn Noãn khiến Giang Yến dừng lại động tác đang làm.
Thân hình cao lớn đứng trước tủ quần áo, sững người trong nháy mắt, sau đó anh dùng lòng bàn tay bao phủ hai móng vuốt mèo con của Ôn Noãn đặt bên hông.
Giọng nam ấm áp từ tính.
"Anh chỉ làm những gì anh nên làm."
Dừng một chút, để làm dịu bầu không khí nặng nề áp lực.
Anh thấp giọng cười, có chút ý tứ trêu chọc.
"Muốn cảm ơn cũng không phải không thể."
"Đợi vết thương của em hoàn toàn khỏi hẳn."
Ôn Noãn: "..."
Chỉ trong nháy mắt, cô đã hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của người đàn ông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sau lưng đột nhiên đỏ bừng, sắc hồng kiều diễm một đường nhuộm đỏ cả cổ.
Một lúc lâu sau Ôn Noãn vẫn không lên tiếng.
Giang Yến kéo tay cô ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, xoay người lại gần cô, dùng sống mũi cao thẳng ấn nhẹ vào chóp mũi cô.
Giọng nam vừa nhiễm dục vọng lại có chút kiềm nén.
"Không ổn.. Em thẹn thùng trông thật xinh đẹp."
Khuôn mặt trắng sứ thanh tú ấy nhuốm một màu đỏ thắm, giống như đóa hoa anh túc đỏ rực đang nở rộ.
Đối với Giang Yến mà nói, có một sức hấp dẫn chết người.
Anh lúc này đã bắt đầu phát hỏa, miệng đắng lưỡi khô, muốn cởi quần áo.
Ôn Noãn bị bao trùm bởi hơi thở nam tính phát ra từ khắp cơ thể anh, tim đập như ngựa hoang phi nước đại.
Sắc mặt anh càng ngày càng sáng, cơ hồ như muốn xuất huyết.
Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo thon của cô, bàn tay to lớn không an phận bò lên tấm lưng mảnh mai, thân mật vuốt ve.
Có vẻ như làm vậy sẽ khiến anh dễ chịu hơn một chút.
Hơi thở của Ôn Noãn và hơi thở của người đàn ông quyện chặt vào nhau.
Trong phòng vốn đã được sưởi ấm bởi hơi nóng của máy điều hòa, không khí có chút hanh khô, bầu không khí ái muội chỉ cần thoáng một chút là sẽ bùng cháy.
Cũng chính vì Ôn Noãn cố gắng nhón chân, nắm lấy vạt áo của người đàn ông hôn anh.
Nụ hôn bất ngờ này đối với Giang Yến vừa là niềm vui lại vô cùng tra tấn.
Đối mặt với Ôn Noãn, anh vốn rất dễ động tình.
Ngày thường, cô đỏ mặt ngại ngùng, thậm chí khẽ thì thầm vào tai anh vài câu cũng có thể châm lửa đốt chết anh.
Giang Yến sống ba mươi năm trên đời chưa bao giờ bất lực như vậy.