Khi chiếc xe Maserati màu đen của Giang Yến dừng trước cửa phòng khám thú y Thượng Duyệt, bên trong đèn vẫng bật sáng.
Cửa kính đóng lại, trên cửa treo một tấm biển "Nghỉ ngơi"
Có thể thấy Ôn Noãn cố ý để cửa và đèn vì anh, vẫn đang đợi anh.
Suy nghĩ này làm cho trái tim của người đàn ông như có một dòng điện ấm áp chảy qua.
Sau khi xuống xe, anh vòng qua ghế lái phụ bên kia, cẩn thận ôm túi vũ trụ trong ngực.
Lúc đó Ôn Noãn trong phòng tắm vừa gội đầu xong, cô xoắn mái tóc dài đen nhánh như thác nước, dùng khăn lông chậm rãi lau khô.
Tuy trong phòng khám không có vòi sen có thể trực tiếp tắm rửa gội đầu, nhưng dù sao vẫn có nước nóng, Ôn Noãn đã rất hài lòng.
Vốn dĩ cô nghĩ sẽ kịp thời gian nên nhanh chóng đi gội đầu. Ôn Noãn không nghĩ tới, lúc cô từ phòng tắm bước ra đã thấy Giang Yến mặc bộ vest mang giày da, tay ôm túi vũ trụ màu vàng chanh đứng trước cửa phòng khám.
Cửa kính bị Ôn Noãn dùng dây xích khóa lại nên Giang Yến không vào được.
Khung cảnh người đàn ông cao lớn ôm túi vũ trụ màu vàng chanh, cực kỳ không tương xứng.
* * *
Khi nhìn thấy Ôn Noãn, người đàn ông ngoài cửa kính thần sắc cứng đờ.
Đôi mắt sâu thẳm như biển, nhưng lại âm thầm gợn sóng, phảng phất như dãi ngân hà trong đêm dài rơi xuống Biển Đen.
Cô mặc chiếc áo sơ mi màu xanh biếc giản dị, mái tóc đen được bọc lại trong chiếc khăn lông màu trắng, khí chất dịu dàng trầm tĩnh.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Giang Yến, Ôn Noãn vội vàng bước đến tháo dây xích ra, đón người vào cửa
"Xin lỗi anh Giang, tôi nghĩ sẽ kịp thời gian nên mới gội đầu"
Không nghĩ tới anh lại đến nhanh như vậy.
Giang Yến mỉm cười, chỉ đáp một câu "Không sao"
Tầm mắt lại dõi theo Ôn Noãn, thấy cô lấy áo blouse trắng từ trên lưng ghế mặc vào, làn da trắng nõn hồng hào, tựa như được phủ một lớp phấn.
Ôn Noãn mặc xong áo khoác dài, mang khẩu trang, đem Đao Muội trong túi vũ trụ vào phòng sinh.
Công tác làm ấm đã chuẩn bị tốt, cô vừa mới kiểm tra một chút tình hình của Đao Muội đã thấy dấu hiệu sinh nở của nó rất rõ ràng.
Dựa vào kinh nghiệm của Ôn Noãn, muộn nhất là trong ngày mai nó sẽ sinh con.
Vì Đao Muội là lần đầu sinh con nên Ôn Noãn có chút không yên tâm.
Thấy tiểu gia hỏa có vẻ nôn nóng, cô liền nghĩ đến việc tìm mấy món đồ chơi để dỗ dành.
Kết quả sau khi hỏi Giang Yến, người đàn ông với vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, lúc tới đây anh chẳng chuẩn bị trước thứ gì cả.
"Nếu không cứ thử cái này xem sao?"
Giây tiếp theo, từ túi quần anh lấy ra con búp bê cầu nắng mà Giang Nhu đưa cho anh trước đó.
Khi Ôn Noãn nhận lấy con búp bê thì có chút ngạc nhiên, cô cầm trên tay lật đi lật lại xem xét mấy lần.
Mất một lúc lâu mới suy nghĩ cẩn thận nên nói cái gì
"Lúc anh Giang về nước, cũng gặp được bà cụ bán búp bê ở sân bay ha"
"Nghe nói những con búp bê cầu nắng đó đều do chính tay bà ấy may, rất dễ thương đúng không?"
Ôn Noãn nói, khóe môi cong lên một đường cung, vô thức nở nụ cười. Tầm mắt cô rơi vào con búp bê, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mờ mịt trên mặt Giang Yến.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi thêm vài câu.
Theo như anh phán đoán, hai con búp bê cầu nắng mà Giang Nhu tặng cho anh và Giang Phàm là do Ôn Noãn mua.
Nói đến đây, Ôn Noãn có chút ngượng ngùng
"Thật xin lỗi, anh Giang, tôi vốn dĩ muốn tặng quà cảm ơn cho anh và bác sĩ Giang"
"Tôi vẫn còn một con màu hồng nhạt, nếu anh không ngại tôi có thể tặng nó cho anh"
Giang Yến từ chối, anh cầm lại con búp bê từ tay Ôn Noãn, trên môi nở nụ cười nhẹ.
"Trong phòng khám có đồ chơi dành cho mèo không? Nếu có thì tôi mua một cái!"
Người đàn ông từ bỏ ý định tặng con búp bê cho Đao Muội và đặt con búp bê màu xanh trở lại túi quần của mình.
Trong suy nghĩ của anh, con búp bê này không khác gì Ôn Noãn tặng anh. Trong sự việc này, Giang Nhu chỉ có thể được xem như một nhân viên chuyển phát nhanh thôi.
Ôn Noãn không biết tâm tư của anh, suy nghĩ một lúc rồi đi lấy cho Đao Muội một con cá bông.
Sau khi thu xếp xong cho Đao Muội, Ôn Noãn thận trọng liếc nhìn Giang Yến đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.
"Anh Giang, hay là anh cứ về nghỉ ngơi trước?"
Mèo sinh con, nếu diễn ra thuận lợi thì cũng không tính là một vấn đề lớn. Một mình Ôn Noãn cũng có thể chăm sóc tốt.
Vừa rồi nhìn thấy Giang Yến nhíu chặt lông mày dựa vào ghế sô pha, sau mới biết được anh đã ngồi máy bay suốt một ngày.
Ôn Noãn nghĩ lúc này hẳn là anh rất mệt mỏi, ở chỗ này lãng phí thời gian không bằng về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thật sớm.
Giang Yến từ chối ý tốt của cô, gương mặt tinh tế như điêu khắc nhìn cô, giọng nói ấm áp dịu dàng
"Tôi đi rồi chỉ còn mình em trong phòng khám, tôi không yên tâm"
"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Đao Muội, anh không cần phải lo lắng"
Ôn Noãn nghĩ anh lo lắng cô sẽ không chăm sóc tốt cho Đao Muội.
Theo bản năng muốn giải thích.
Kết quả anh chỉ cong khóe môi cười, muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau mới rũ xuống hàng mi, giọng nói từ tính cười
"Tôi biết em có thể"
Ôn Noãn: "..."
Cô hoàn toàn không hiểu ý của Giang Yến. Cô nghĩ anh thật sự rất yêu thích con mèo của mình.
Suy nghĩ như thế, cô có chút hâm mộ.
Chính mình sống còn không bằng một con mèo, ít nhất trên đời này con mèo còn có một người chủ thật sự yêu thương và quan tâm nó.
Giang Yến không chịu đi, Ôn Noãn trực tiếp đuổi người cũng không tốt.
Dù sao cô cũng có ý định sẽ thức suốt đêm nay, nên cũng không tiếp tục giằng co với anh.
Chào hỏi Giang Yến một tiếng, Ôn Noãn quay lại phòng nghỉ cầm máy sấy vào phòng tắm sấy khô tóc.
Khi cô bước vào phòng nghỉ, cửa được mở ra một nửa. Giang Yến vô tình liếc nhìn vào bên trong, tình cờ nhìn thấy chiếc vali cạnh cửa.
Đó là vali của Ôn Noãn, trước khi đến Ireland bọn họ gặp nhau ở sân bay, Giang Yến đã nhìn thấy chiếc vali đó.
Nhưng tại sao cô lại mang vali đến phòng khám?
Giang Yến cau mày, nhanh chóng nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng nghỉ.
Anh nhìn thấy bộ quần áo trên trên tường cùng đệm chăn màu hồng nhạt không phải của phòng khám.
Khi anh còn muốn quan sát và phân tích cẩn thận hơn thì Ôn Noãn đã tìm được máy sấy và ra khỏi phòng.
Cô cũng đóng cửa phòng nghỉ số một.
Bắt gặp ánh mắt thăm dò của người đàn ông, Ôn Noãn có chút khẩn trương.
Cô mỉm cười với anh để giảm bớt sự ngượng ngùng, nhưng khi bước đến cửa phòng tắm cô dưng bước xoay người lại giải thích với người đàn ông
"Hiện tại tôi đang sống ở phòng khám"
Giang Yến hiểu ra, sâu trong đôi mắt cuốn lên sự đau lòng nồng đậm.
Ôn Noãn cũng không nhìn thấy, cô nói xong liền bước vào phòng tắm đóng cửa lại.
Còn lại một mình Giang Yến ở bên ngoài, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Kỳ thật anh có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra giữa Ôn Noãn và Lục Tư Minh, nhưng anh không biết làm thế nào để mở miệng hỏi cô.
Sợ bản thân quá mạo muội lại khiến cô ấy thấy khó chịu.
* * *
Đêm càng ngày càng tối.
Các cửa hàng gần phòng khám cơ bản đều đã đóng cửa, trên đường không sầm uất ồn ào như ở trung tâm thành phố.
Đối diện với phòng khám có một tiểu khu. Bên trong có không ít hộ gia đình là khách hàng của phòng khám, nếu mèo con, chó con trong nhà hoặc là chim nhỏ, rùa đen gặp một số bệnh nan y sẽ được chủ nhân mang đến phòng khám xem bệnh.
Lúc này trong tiểu khu bên kia vẫn còn không ít nhà sáng đèn.
Khi Ôn Noãn đa sấy khô tóc đi ra, cô nhìn thấy Giang Yến hai tay đặt trong túi quần, đứng trước cửa kính như một vị thần canh cửa.
Trên cửa kính mơ hồ phản chiếu bóng dáng cao gầy của anh.
Người đàn ông có tỷ lệ cơ thể cân đối, vai rộng eo thon, chân dài, bằng mắt thường có thể nhìn ra chiều cao trên dưới một mét tám mươi lăm.
Áo khoác vest đã được cởi ra và đặt trên ghế sô pha, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng.
Các góc áo chỉnh tề ôm khín vào lưng quần, tạo ra vòng eo hoàn mỹ.
Cổ tay áo được cuộn lên hai lần, lộ ra một đoạn cánh tay với đường vân rõ ràng cùng làn da rất trắng.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Giang Yến, Ôn Noãn đã cảm thấy anh là người đàn ông dù nhìn ở góc độ nào thì cũng không có khuyết điềm.
Hơn nữa, trên người anh còn thấm đậm khí chất lịch lãm của một công tử danh gia vọng tộc.
Giống như một người sống trong sách.
Ôn Noãn hiếm khi nhìn một người trong thời gian dài.
Có lẽ bởi vì Giang Yến quay lưng về phía cô nên ánh mắt có chút lớn mật hơn.
Lại có thể vì cô nhìn quá tập trung, ánh mắt như tia lửa bắn lên lưng người đàn ông. Anh cảm nhận được điều gì đó, quay người lại đối diện với Ôn Noãn chưa kịp thu hồi tầm mắt.
Ôn Noãn thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.
Nhưng người đàn ông không chọc thủng sự thật cô đang nhìn trộm anh, chỉ là câu lên môi mỏng nói với cô về tình hình an ninh khu vực xung quanh phòng khám.
Ôn Noãn khẽ cắn cánh môi, hàm hồ đối đáp vài câu.
Bụng cô lại đúng lúc kêu lên, đói rồi.
"Vẫn chưa ăn cơm tối?" – Giang Yến hơi ngạc nhiên.
Ngoài sự ngạc nhiên, mặt mày anh nhăn lại, giọng nói anh trầm thấp và nghiêm túc hơn hẳn
"Hiện tại đã mười giờ rưỡi"
Sớm đã qua giờ cơm bình thường.
Ôn Noãn xoa xoa bụng giải thích trước đó quá bận nên quên mất. Dừng một chút, cô lại nói
"Tôi đặt cơm hộp là được, anh Giang anh có muốn ăn gì không?"
Cô gái vừa nói vừa lấy điện thoại di động từ trong túi áo blouse trắng ra.
Giang Yến vẫn còn đứng bên cửa kính, trong lòng chứa hàng ngàn lời nói nhưng lại không nói ra được một câu quan tâm nghiêm túc.
Cuối cùng anh chỉ có thể thở dài và nói: "Không cần, tôi đã ăn rồi"
Ôn Noãn hiểu rõ gật đầu, cầm di động gọi một phần cơm rang dưa cải cùng thịt heo xé sợi.
Trước khi thoát khỏi giao diện phần mềm đặt cơm, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại trang chủ đặt hai ly trà sữa nóng.
Trên thực tế, Ôn Noãn cũng không xác định được Giang Yến có hứng thú với trà sữa hay không.
Nếu như hỏi ý anh ấy, chắc chắn anh sẽ từ chối.
Vì vậy, cô liền tự quyết định một lần.
Trong lúc chờ nhận cơm hộp, Ôn Noãn đến khu điều trị nội trú xem xét tình hình của Đao Muội.
Đao Muội trong phòng sinh nôn nóng bất an, vừa nhìn thấy Ôn Noãn nó liền kêu meo meo, tiếng kêu thanh mãnh dễ nghe, khiến người khác nghe mà đau lòng.
Ôn Noãn kiểm tra thân thể của nó, nhìn ra được Đao Muội thật sự không thoải mái.
Cảm xúc bồn chồn, mẫn cảm và lo lắng. Cũng lười vận động chỉ nằm nghiêng trong phòng sinh, cái bụng to phập phồng theo nhịp thở.
Nước trong chậu đã vơi đi nhiều, Ôn Noãn lại thêm một ít.
Đao Muội kêu to hai tiếng, lê thân thể cồng kềnh ra khỏi phòng sinh, uống hai ngụm nước xong lại chậm chạp quay trở về phòng sinh.
Ôn Noãn phỏng đoán chắc hẳn nó sẽ sinh trong tối nay.
Chỉ là không biết sẽ kéo dài trong bao lâu.
Sau khi xác định Đao Muội không sao, Ôn Noãn đi kiểm tra tình hình của hai bệnh nhân khác.
Đó là hai con chó nhỏ, một con Samoyed khoảng ba bốn tháng tuổi, một con chó săn lông vàng hơn một tuổi.
Cả hai con là cùng một chủ nhân.
Nghe nói con Samoyed mới mua là một chú chó có bệnh được mua từ một tên buôn chó lòng dạ độc ác.
Lúc mới mang về nhà trạng thái tinh thần đều rất bình thường, không quá hai ngày lại bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị bệnh.
Nhờ chủ nhân phát hiện sớm nên đưa nó đến phòng khám.
Sau khi con Samoyed được xét nghiệm dương tính với virus Parvo, ông chủ đã đề nghị vị chủ nhân kia mang con lông vàng đến kiểm tra thử xem thế nào.
Kết quả người kia lại cho rằng phòng khám muốn kiếm tiền, bởi vì lúc đó thần sắc của con lông vàng so với lúc bình thường không có gì khác biệt.
Ngày đó Ôn Noãn không có mặt tại phòng khám, có lẽ cô vẫn còn ở Ireland.
Nhưng chị Trương đã kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra sau đó, nói là trong vòng hai ngày sau đó vị chủ nhân kia đã mang con lông vàng đến phòng khám làm kiểm tra.
Nghe nói dấu hiệu phát bệnh của nó giống như con Samoyed.
Hiện tại cả hai con chó, một lớn một nhỏ đều phải ở lại phòng khám để truyền dịch.
Phương pháp điều trị được kết hợp giữa kháng sinh và thuốc tiêu hóa, bệnh tình đã ổn định hơn rất nhiều.
Chỉ là hai chú chó sụt cân rất nhiều, con nhỏ hơn chỉ còn da bọc xương, ngay cả đứng thẳng cũng là một vấn đề.
Lần này lúc Ôn Noãn đi xem chúng, con Samoyed giương đôi mắt tròn xoe trong veo như ngọc liếc nhìn cô, giãy giụa như muốn đứng dậy.
Ôn Noãn cách lồng sắt vuốt ve nó.
Cô ở lại khu vực nội trú đến khi cơm hộp được giao đến mới bước ra ngoài.
Cô rửa tay và khử trùng cẩn thận, sau đó tháo khẩu trang xuống.
Giang Yến đã thay cô nhận cơm.
Lúc Ôn Noãn đi đến sảnh trước, anh đang giúp cô cởi bỏ chiếc túi được thắt nút bên ngoài.
Sau lại vẫn là Ôn Noãn dùng kéo trực tiếp cắt bỏ. Điều này khiến cho Giang Yến có chút ngượng ngùng.
Anh rất ngạc nhiên, giống như phát hiện ra một điều gì đó mới lạ.
Trà sữa và cơm chiên là cùng một nhân viên giao tới.
Sau khi Ôn Noãn lấy ra hai ly trà sữa, cô đưa một ly cho Giang Yến
« Trà sữa trân châu nóng hổi, anh nếm thử xem! »
Hai ly trà sữa trân châu đều là vị khoai môn.
Ngày thường cô vẫn thích hương vị này nên dựa vào sở thích của bản thân để đặt.
Lúc Giang Yến cầm ly trà sữa dùng một lần trong tay, biểu tình có chút quái lạ. Lông mày anh nhíu chặt, vừa có chút mới lạ lại có chút ghét bỏ.
Đối với anh, loại đồ dùng dùng một lần này là loại đồ cực kỳ kém chất lượng, không thân thiện với môi trường.
Cho nên Giang Yến rất nghi ngờ, chất lỏng chứa trong loại đồ vật này chắn chắc có thể cho vào miệng sao?
Bang!
Ôn Noãn dùng sức đem ống hút chọc thủng lớp bọc bảo vệ trên ly trà sữa, động tĩnh lớn đến nổi Giang Yến nhìn chăm chú về phía cô.
Chỉ thấy những ngón tay thon dài tinh tế của Ôn Noãn cầm ly trà sữa, đưa ống hút đến bên miệng, nhấp một ngụm vô cùng thích ý.
Giang Yến lông mày co giật, giằng co một lúc lâu nhưng vẫn không xuống tay được.
« Anh không thích sao? »
Ôn Noãn nhận thấy sự phân vân của anh.
Nhìn thấy người đàn ông cụp mi nhìn chằm chằm vào ly trà sữa trong tay, còn chưa kịp xé túi bao bì của ống hút. Cô ý thức được bản thân đã làm sai điều gì đó.
Vừa định nói không thích cũng không sao, cô sẽ uống nó sao, xem như nạp thêm năng lượng. Kết quả Giang Yến không nhìn thấy được dáng điệu áy náy và bất an của cô, anh học theo Ôn Noãn đem ống hút cắm vào cái ly.
Thử hai lần, ống hút vẫn không thể đâm thủng bọc bảo vệ trên ly. Ngược lại, đầu ống hút giấy có chút biến dạng.
« Hay là để tôi giúp anh! » - Ôn Noãn ở bên cạnh nói.
Cô liếm liếm cánh môi, những ngón tay trắng nõn, thon dài vươn về phía người đàn ông.
Giang Yến đem trà sữa và ống hút giao hết cho cô.
Chỉ thấy Ôn Noãn cầm ống hút, ngón tay cái che lỗ tròn ở đầu trên của ống hút, tay nhấc ống hút lên rồi hạ xuống, lại « bang » một tiếng, ống hút dễ dàng phá vỡ lớp bọc bảo vệ trên ly.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông chợt lóe lên tia sáng như một con đom đóm. Bất giác nhếch khóe môi, giọng nói ấm áp khen ngợi.
« Lợi hại »
Bên tai Ôn Noãn nháy mắt nóng bỏng, bị anh khen hai chữ khiến khuôn mặt cô đỏ ửng. Giọng nói có chút mất tự nhiên
« Cái này không tính là gì, chỉ là tôi quen tay thôi »
Không nghĩ tới cô lại nói một câu « chỉ là quen tay », độ cong bên môi Giang Yến lại càng mở rộng. Tiếng cười lớn đầy từ tính
« Dùng một câu rất thịnh hành trên mạng để nói »
« Ôn Noãn, chắc chắn em ăn kem Cornetto để lớn lên, cho nên mới đáng yêu như vậy »
Giọng nam ấm áp, hai má của Ôn Noãn hoàn toàn bị màu đỏ xâm chiếm.
Làn da trắng nõn như phấn, mê người hơn cả mật đào.
Cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người khen cô đáng yêu. Ngay cả Lục Tư Minh cũng chưa bao giờ khen cô như thế này.
Người đàn ông đó ngày này qua ngày khác chỉ nói với cô rằng anh ta yêu cô đến mức nào, thế cho nên Ôn Noãn cũng dần đánh mất trái tim mình.
Cô đã lầm tưởng rằng bản thân sẽ được anh ta yêu mãi mãi.
Cũng không biết thế nào cô lại mang Lục Tư Minh ra so sánh một chút. Sau khi phản ứng lại, Ôn Noãn nhanh chóng cúi đầu, nhét vào miệng một muỗng lớn cơm chiên. Hai má cô căng phồng lên, cố xua đuổi hình ảnh của Lục Tư Minh ra khỏi tâm trí.
Nhưng Giang Yến không cho cô thực hiện được ý định.
Anh cố nhịn cười, uống một ngụm trà sữa để ngụy trang.
Hương vị ngọt ngào khiến anh cau chặt mày, bên trong chứa viên trân châu mềm dẻo, nuốt không được, nhổ cũng không xong.
Sau một lúc lâu, Giang Yến trực tiếp nuốt xuống thứ kia.
Anh đến quầy pha trà lấy một ít nước khoáng súc miệng. Khi anh trở lại bên cạnh Ôn Noãn, cô vừa định vứt Lục Tư Minh lên chín tầng mây, Giang Yến lại đột ngột hỏi:
« Em và bạn trai.. đã chia tay? »
Nhận thấy bầu không khí giữa bọn họ rất hài hòa tự nhiên, cho nên Giang Yến mới đem suy nghĩ trong đầu đã lâu nói ra khỏi miệng.
Động tác ăn cơm của Ôn Noãn cứng đờ.
Sau đó cô buông muỗng cơm chiên trong tay xuống, lấy một tờ khăn giấy lau miệng.
Dường như có chút khó mở miệng.
Nhưng cuối cùng Ôn Noãn vẫn gật đầu và khẽ "Ừm" một tiếng.
"Ở Ireland, vào buổi tối tôi gặp được anh"
Giang Yến nghe ra sự đau buồn nặng nề trong giọng nói của cô, trong lòng đau nhói.
Anh rất muốn ôm cô vào trong ngực giống như đêm đó ở Ireland. Nhưng lần này anh không có lý do, bởi vì Ôn Noãn không có khóc.
Sự im lặng lan tỏa giữa hai người.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Ôn Noãn âm thầm hít vào một hơi, dự định sẽ tiếp tục lấp đầy dạ dày của mình.
Giang Yến lại lần nữa mở miệng
"Ôn Noãn.." – Anh gọi cô.
Giọng anh vẫn từ tính trầm thấp như cũ, rất êm tai.
Trái tim Ôn Noãn dao động, cô nâng mi mắt, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào cô.
Nhìn thoáng qua, cô thấy mình phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Trái tim cô đập lỡ một nhịp, hô hấp cũng trở nên khẩn trương
"Thế nào?"
Giang Yến cúi người, ngón tay cái dịu dàng lấy đi nửa hạt cơm trên khóe môi cô gái.
"Có muốn cùng tôi thử không?" – Giang Yến nói
Trong đôi mắt đen láy chỉ có hình bóng của cô.