Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 50: Cô bé bán diêm (9)




Hứa Nguyện tắm rửa rất nhanh, chỉ là chờ lúc hắn thay quần áo đi ra ngoài, đã không còn thấy thanh niên nữa, lò sưởi trong tường vẫn đang thiêu đốt, hai khăn lông to rộng treo trên giá cạnh lò sưởi, dùng mắt thường cũng có thể thấy được hơi nước bốc lên.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa cam, không nồng nàn như phòng tắm.

Chạy rồi?

Hứa Nguyện ngồi xuống ghế dài, lau khô mái tóc của mình, đợi khô một nửa mới treo khăn lông lên giá, thu dọn quần áo trong phòng tắm, áo lông thì treo lên, áo lót thì vò tay rồi xối nước rửa sạch sẽ, cuối cùng treo lên giá cạnh lò sưởi trong tường.

Dọn dẹp xong phòng tắm, gấp gọn chăn đặt lên ghế dài, Hứa Nguyện dùng chắn kim loại đóng kín lò sưởi, tránh ban đêm đóm lửa văng ra, lúc lên lầu thì tóc đã khô hẳn.

Gió tuyết ban đêm còn lớn hơn ban ngày, tiếng gió gào rú bên ngoài cửa sổ, giống như tiếng rít dài, Hứa Nguyện cầm giá cắm nến tính toán lượng thực phẩm dự trữ trước khi vào đông, cho dù tuyết giăng kín núi, trong thành cũng sẽ không thiếu đồ ăn, nhưng có lẽ sẽ ủ ít bia rượu hơn, một là vì phần lớn củi gỗ dùng để sưởi ấm, hai là không thể đem hết lương thực để ủ rượu.

Ánh nến chiếu sáng lầu hai, tuy rằng ống khói xây trong vách tường, làm lầu hai không quá lạnh lẽo, nhưng đêm khuya chỉ có một ánh nến, cho dù có gió tuyết làm bạn ngoài cửa sổ cũng rất có hiệu ứng "bóng ai lúc nửa đêm".

Hứa Nguyện giơ tay che dòng khí làm ánh nến đong đưa, mở cửa đi vào phòng ngủ, nhưng chưa kịp đóng cửa, cánh tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào, cửa đóng lại, chuyển động mạnh làm nến vụt tắt, một tiếng phịch vang lên trong đêm yên tĩnh, dường như chấn động đến mức làm tuyết trên mái hiên rơi xuống.

Âm thanh gió tuyết gào thét bị chặn ngoài cửa, Hứa Nguyện cũng bị bàn tay kia đè lên cửa, trong đêm tối lạnh lẽo chào đón một nụ hôn mang theo mùi hoa cam, rất nóng bỏng, tuy sợi tóc của người kia hơi lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất ấm.

Nụ hôn có chút ngây ngô và va đập, nhưng nhịp tim đập thình thịch như lan truyền qua đầu môi, làm người ta dễ dàng bị tác động.

Giá cắm nến rơi xuống đất, Hứa Nguyện trở tay ôm chặt vòng eo thanh niên, lúc vuốt ve gương mặt kia thì siết chặt sau gáy cậu, gia tăng nụ hôn không chút kết cấu này, nghe thấy giọng mũi nức nở của thanh niên mới nhẹ nhàng buông lỏng.

Hơi thở đan xen, trong không gian đen tối hơi lạnh lại có hai ngọn lửa bập bùng thiêu đốt, Hứa Nguyện vuốt ve cổ thanh niên, cười nói: “Đánh lén?”

Bởi vì ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, ánh mắt dần dần có thể thích ứng với xung quanh, bắt được khoé môi khẽ cong lên của thanh niên, giọng nói hổn hển: “Không sợ em là đạo tặc sao?”

Ôm là hôn!

Hứa Nguyện bật cười: “Có em ở đây, đạo tặc không dám tới.”

Thanh niên ừm một tiếng trong mũi, có vẻ rất vừa lòng: “Sao anh biết em không đi?”

Cậu đã cố ý giấu kiếm và áo khoác cạnh cửa.

“Anh giặt quần áo trong phòng tắm của em rồi, em chạy chỗ nào được?” Hứa Nguyện ôm thanh niên cười nói.

“Quần áo thì sao, em nhảy cửa sổ……” Steven cũng không nói xong, đã bị đối phương dùng môi bịt kín.

Nhịp tim như bị nụ hôn tác động, chưa bao giờ ngừng sôi sục nhảy loạn xạ, cậu không muốn đi, không liên quan gì đến quần áo, chỉ là trong lòng dào dạt cảm xúc nhưng lại không đủ dũng cảm, rõ ràng rất nhiều lúc không biết sợ là gì, nhưng vào lúc này lại chần chừ rụt rè.

Mà bóng tối khiến đối phương không nhịn rõ cậu, cũng tăng thêm chút dũng khí, giải phóng tình yêu mà cậu cũng không thể đè nén được.

Brande...

Nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, thẳng đến khi Steven chạm lưng lên giường, sau cổ bị một bàn tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ giữ chặt mới tỉnh táo lại, nhưng chớp mắt lại nghe giọng nói khàn khàn gần trong gang tấc của người kia, mang theo cảm giác xâm chiếm không che giấu được: “Nếu không được, thì kêu dừng.”

Âm thanh vẫn cứ dịu dàng, ngay cả ánh mắt mơ hồ trong đêm cũng rất ôn hòa.

Steven không trả lời, chỉ ôm lấy vai hắn kéo xuống như lời đáp, sau đó nghênh đón nụ hôn sâu đến tận cõi lòng.

……

Hộp mồi lửa tách một cái sáng lên, giá cắm và nến rơi dưới đất cũng được nhặt lên, châm lửa vào đầu bấc, sau khi nghiền nhẹ dịch sáp thì dính lên giá cắm, trong ánh sáng đong đưa chập chờn đặt lên đầu giường.

Chụp tấm chắn pha lê lên, ánh sáng cũng trở nên lung linh rực rỡ hơn, đủ để chiếu sáng bóng người cuộn chăn trên giường và chút tóc đỏ uốn lượn trên gối.

Hứa Nguyện ngồi xuống mép giường, đặt hộp mồi lửa qua một bên, mò tay vào khe hở của chăn, chạm đến phần cổ sau ẩm ướt của cậu thì bị giữ lại, trong chăn truyền ra giọng nói cảnh cáo không có chút uy hiếp nào: “Đừng sờ loạn……”

Hứa Nguyện cười khẽ, nhìn thanh niên hận không thể vùi xuống giường thì cười nói: “Đó là phản ứng sinh lý bình thường, không phải chuyện mất mặt.”

“Hừ……” Thanh niên đáp lại bằng giọng mũi, lại không hề nhúc nhích.

Hứa Nguyện sờ vành tai nóng bỏng của cậu, rút ra tay cười nói: “Muốn uống nước không?”

“Không……”

“Vậy chúng ta ngủ thôi.” Hứa Nguyện vừa dứt lời thì thấy thanh niên vốn đang vùi mình trong chăn cứng đờ người, hơi ló đầu ra khỏi chăn, quăng cho hắn một ánh mắt khiển trách.

Hứa Nguyện cười khẽ, duỗi tay vén tóc mái của cậu: “Anh đi lấy khăn lông.”

Động tác rất dịu dàng, chỉ là thanh niên trước kia luôn vì hắn mà rung động, lần này lại nâng mắt nhìn chằm chằm tay hắn.

Thấy cậu nhìn không chớp mắt, Hứa Nguyện đứng dậy cười nói: “Yên tâm đi, tay này không dơ.”

Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, thanh niên cuộn mình trong chăn đã đỏ bừng cả mặt, trong mắt trộn lẫn ảo não và ngượng ngùng, bàn tay quen cầm kiếm lại không có vũ khí bên cạnh, chỉ có thể nắm chặt góc chăn.

Nhưng trong phòng rất yên tĩnh, bàn tay kia cuối cùng vẫn thả lỏng ra, xấu hổ và ảo não bưng kín mặt.

Kỳ thật chuyện này không phải lỗi Brande, mà là do cậu, Steven biết rõ chuyện này, cậu cho rằng đây sẽ là một đêm thân mật vui vẻ với người trong lòng, sau đêm nay, quan hệ của bọn họ sẽ càng càng hơn một tầng, thân mật khăng khít.

Dục vọng của Brande sẽ phóng thích vì cậu.

Sự thật chứng minh là có vui sướng tràn trề, nhưng cảm nhận lại cực kỳ xa lạ, cảm giác mất khống chế đến đầu óc trắng xóa vượt qua nhận thức của cậu, làm cậu theo bản năng muốn cầm lấy vũ khí của mình, lại thất bại chấm dứt.

Bản năng giữ lại và cảm giác xa lạ vượt quá sức chịu đựng của cơ thể và nhận thức, làm cuộc tình ái này bắt đầu rất lãng mạn và kết thúc trong hoảng loạn.

Mà khi bình tĩnh lại, cảm giác ảo não và áy náy nhấn chìm Steven, làm cậu muốn thở dài cho hết quãng đời còn lại.

Ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân, Steven lại phủ chăn lên đầu, tấn công trước là cậu, thất bại lui binh cũng là cậu, chuyện này mất mặt đến nỗi tạm thời cậu không muốn đối mặt với Brande.

Ngay cả người chồng đêm tân hôn đầu tiên cũng không phạm sai lầm này, nếu không có lẽ sẽ bị vợ hắn cười nhạo…… Cả đời!

Bàn tay giấu trong chăn lại lần nữa siết chặt, nghe được tiếng mở cửa và cảm giác đè nén ở mép giường thì lại thả lỏng ra.

“Lau mồ hôi đi, nếu không lúc đi tiểu đêm sẽ dễ bị cảm.” Bên mép giường truyền đến âm thanh cực kỳ dịu dàng, vang lên giữa đêm khuya giống như lời âu yếm nỉ non, mỗi một câu đều làm trái tim nóng lên, hơn nữa không hề mang chút cười nhạo nào.

Nhưng cũng vì vậy, mới làm Steven ảo não áy náy không thôi.

“Hay để anh lau giúp em?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên không có động tĩnh thì cười nói, sau đó thấy ánh mắt cậu lia về phía hắn, cánh tay thò ra nhanh như chớp túm lấy khăn lông ấm áp, vùi vào trong chăn chà lau mồ hôi trên người.

Chỉ là lúc đưa ra lại lại giống như dùng hết dũng khí cả đời, động tác chậm chạp đến mức làm Hứa Nguyện cũng muốn thở dài thay cậu.

Hắn cầm khăn lông bỏ vào chậu nước, rửa sạch rồi vắt khô xong cũng không có đem xuống lầu, mà ngồi bên mép giường nhìn thanh niên đang muốn đấu tranh với bản thân đến ngày tàn của thế giới.

Cậu vẫn luôn hiểu rõ mọi chuyện, rất nhiều vấn đề đặt trước mặt cậu đều được giải quyết nhanh chóng, hoặc là tạm thời không giải quyết được thì đặt qua một bên, không đến mức ảnh hưởng tâm trạng của cậu, mà chuyện này đã vượt qua nhận thức của cậu đối với bản thân, vậy nên cậu mới suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết.

Nhưng có lẽ không phải lần nào cậu cũng có thể nhanh chóng vượt qua, có lẽ vô số đêm chỉ có một mình cậu, là lúc cậu nghiền ngẫm những vấn đề đã xảy ra, lúc người nhiều chỉ tạm thời gác qua một bên, mới trở thành một người có tính tình trầm ổn và phóng khoáng như vậy.

Trong phòng không có động tĩnh, chỉ có hai luồng hô hấp đan xen, mà lúc Steven nhẹ nhàng hé chăn ra, chợt nghe một tiếng cười khẽ, sau đó phát hiện góc chăn bị kéo một cái.

Người này vẫn luôn quan sát phản ứng của cậu!

Đột nhiên nhanh trí nhận ra chuyện này, Steven vừa mới cảm thấy tức giận, cũng bị người kia nằm lên giường ôm vào lòng.

Ánh nến lắc lư, chập chờn chớp tắt, lại không bì được với hoảng hốt trong lòng, tiếng cười bất đắc dĩ bên tai càng đổ thêm dầu vào lửa: “Chỉ là chưa kịp quen thôi, đừng để trong lòng.”

“Nhưng người khác đều làm quen rất nhanh.” Steven cảm nhận hơi thở và cái ôm thoải mái của người bên cạnh, hơi nghiêng mắt nói.

Làm tình nơi công cộng là một chuyện cực kỳ tự nhiên giữa các thành trì, từ nhỏ cậu đã thấy không ít, chỉ là lúc ấy phải lăn lê bò lết mỗi ngày, dù là tóc tai hay gương mặt đều chưa từng rửa sạch, mỗi ngày tưởng chỉ nghĩ làm thế nào để ăn no, đối với chuyện làm người ta đau đớn và sung sướng này, tuy có chút tò mò, nhưng không có thời gian và tinh lực để nghĩ đến.

Nhưng ở lứa tuổi của cậu, đã có người tiếp xúc với chuyện này, bọn họ miêu tả vô cùng kỳ diệu, giống như chuyện tốt đẹp nhất thế gian…… Sau đó đói bụng thì vẫn phải đói bụng.

Lại sau nữa, cậu có sức lực và của cải, học trộm được kiếm thuật, không còn là chuột cống ven đường bị người ta che mũi tránh né, mà khi có người muốn thân cận, cậu mới ý thức được vẻ ngoài của mình cũng không tệ lắm.

Thậm chí chỉ cần cậu gật đầu, là có thể trở thành tình nhân của các quý phụ, từ đây không cần màn trời chiếu đất, đi gặm củ cải và bánh khô nữa, nhưng đáng tiếc, cậu không hề hứng thú với chuyện thân mật với bọn họ, thậm chí việc làm tình bất chấp thời gian và địa điểm làm cậu sinh ra cảm giác chán ghét.

Giống như vứt bỏ lý trí, chỉ còn bản năng theo đuổi cảm giác sung sướng ngắn ngủi, như loài thú động dục vứt bỏ cả bản thân.

Sau đó, cậu lại hiểu ra chỉ có rượu và làm tình mới có thể đem lại chút vui vẻ trong cuộc sống vô vọng và mệt mỏi của một số người.

Cậu không còn chán ghét nữa, chỉ làm như không thấy, bởi vì không ai biết liệu mình có đột tử ở ven đường hay quán rượu hay không, chỉ là cậu không muốn tiêu vong theo cách này, biến thành một bộ phận trong đó.

Mà kiến thức càng nhiều, cũng hiểu biết thế nào là tình yêu, tuy rằng rất nhiều người vừa mới yêu đều hận không thể chết vì đối phương, nhưng lúc trở mặt vô tình thì cứ như chưa từng quen biết, cậu thấy rất thú vị, đó là một cảm giác vui vẻ không cần phải làm tình cũng cảm nhận được.

Chỉ là dù có tình yêu hay không, những người đó đều rất thuần thục với chuyện này, giống như trời sinh đã hiểu biết làm tình, thậm chí còn lấy ra khoe khoang.

Steven dĩ nhiên cũng từng tự mình giải quyết, nhưng rất ít, cuộc sống ở nơi hoang dã đã tiêu hao hết năng lượng của cậu, tuy vẫn có thể, nhưng không đến nỗi làm cậu nghiện.

Chỉ có những lúc đối diện với Brande, mới khiến cậu sinh ra một ít dục vọng.

Nhưng tình yêu và dục vọng kết hợp cũng không khiến cậu chán ghét, thân thể cậu bị hắn hấp dẫn, là bởi vì đầu óc và trái tim đều thuộc về hắn, cậu sẽ không mất khống chế.

Nhưng thực tế lại đảo lộn nhận thức của cậu, cậu không biết ái dục kết hợp với nhau lại khiến người ta không thể kiểm soát đến mức này, có lẽ cậu đã hiểu vì sao có người lại theo đuổi cảm giác đầu óc trống rỗng vui sướng như vậy, nhưng không bao gồm cậu!

Cậu là một người trưởng thành rất biết kiểm soát cảm xúc, chuyện này mà khống chế không được thì đúng là sỉ nhục.

“Người khác là ai?” Hứa Nguyện nhẹ chống người lên, nhìn thanh niên hơi xoay người, cười hỏi.

Steven nhìn hắn gần trong gang tấc, chuyện lúc nãy lại hiện trong đầu, hai má đỏ bừng lên, không biết là vì ảo não hay do lồng ngực nóng hổi vì cảm giác thân mật vừa rồi.

Lại một lần nữa cậu biết mình thích người này, nên mới muốn kề cận da thịt với hắn, tuy rằng thất bại, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ!

“Tỷ như anh.” Steven dời mắt, lại bị người bên cạnh ôm má giữ lại, không thể không cùng đối diện với đôi mắt chưa ý cười kia, “Anh đâu có mất khống chế.”

“Ai nói với em là không có?” Hứa Nguyện nhìn đôi mắt lấp lánh của thanh niên, nhẹ giọng nói.

Ánh nến ửng đỏ, chiếu lên mái tóc đỏ xinh đẹp, lại không bì được một góc màu sắc này, đôi mắt xanh biếc như ngọc bích chứa chan tình ý, rõ ràng cậu có hàm răng nanh bén nhọn và cảnh giác, giờ phút này lại giấu kín đi, nằm ngửa bụng lộ ra vùng yếu ớt mềm mại nhất, thổ lộ tình yêu ngây ngô và nồng nàn với hắn.

Nhìn có vẻ cậu là người đi săn, nhưng cũng chỉ là bản năng hình thành sau nhiều năm thám hiểm, mà khi rơi vào tình yêu, cậu không chút giấu giếm hay phòng bị nào.

Cậu không biết, biểu hiện mất khống chế trong mắt cậu, đối với người gây ra chuyện này mà nói, chỉ gợi lên cảm xúc ngược đãi tà ác trong đáy lòng.

Muốn bắt nạt cậu, để cậu lộ ra phản ứng xinh đẹp đáng yêu hơn nữa.

Thanh niên mất khống chế là thân thể, nhưng hắn mất khống chế lại là linh hồn.

“Anh cũng vậy ư?” Tia sáng trong mắt Steven chuyển động, vẻ mặt có chút không tin, tuy cậu đắm chìm trong đó, nhưng bản lĩnh nhạy bén quan sát tứ phương đủ giúp cậu nhớ lại một vài chi tiết, “Anh nói dừng tay là dừng tay lập tức.”

“Có lẽ là chưa tới thời điểm thể hiện.” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt trách cứ của cậu thì cười nói, sau đó lại thấy sự ảo não dâng lên.

“Nếu vẫn chưa xảy ra, làm sao anh biết được? Hửm?” Steven nhìn hắn, trong mũi phát ra tiếng chất vấn, cậu cũng phải trải qua thực tế mới biết được, người này lại khống chế rất tự nhiên.

“Anh khá hiểu rõ chính mình.” Hứa Nguyện khẽ cười nói, “Nhưng em thì không quá hiểu bản thân.”

“Cái gì?” Khi Steven nhìn vào mắt hắn, cậu lại cảm nhận được cảm giác bị phơi bày tâm tư.

Điều này làm cậu theo bản năng cảnh giác, nhưng nhận ra người trước mặt là ai thì chỉ dời mắt đi, lại bị người nằm bên cạnh tựa đầu lên trán cậu an ủi: “Đừng sợ.”

Sự vuốt ve dịu dàng từ hơi thở, cảm xúc quen thuộc và nhiệt độ cơ thể đủ để loại bỏ cảnh giác trong đầu cậu lúc này, nhưng thực tế, Steven cảm thấy không có chuyện gì mà cậu không thể nói cho hắn biết.

Bởi vì quá khứ dơ bẩn nhất cậu cũng từng chủ động bày ra trước mặt hắn, những âm u, giết chóc, cảm xúc tiêu cực và đen tối không thể để người khác biết, trước mặt Brande lại không cần kiêng dè.

Nhưng vì sao……

“Bởi vì em sợ mình mất khống chế.” Hứa Nguyện ôm người vào lòng, nhẹ giọng nói, “Đây không phải lý trí, mà là phản ứng bản năng của sự cảnh giác lâu dài.”

Mất khống chế là biểu hiện của việc không thể chống lại nguy hiểm, đối với người không có cảm giác an toàn thì cảm xúc này rất bình thường.

Cho nên vào lúc thanh niên thất thần hắn đã thu tay lại, tuy rằng hắn vốn không định làm đến bước cuối cùng.

Hầu kết Steven nhẹ nhàng chuyển động, trái tim xao động của cậu dường như trở nên bình yên trong nháy mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tìm không ra điểm mấu chốt mới khiến người ta đắm chìm trong cảm xúc, mà khi đã tìm ra đầu mối vấn đề, đương nhiên là phải giải quyết.

Cậu không muốn lúc lên giường với người trong lòng lại xảy ra vấn đề này mãi.

Hứa Nguyện nhìn cậu khôi phục vẻ nghiêm túc ham học thì cười một tiếng: “Một loại nhanh, một loại chậm.”

“A?” Steven hơi xoay người, ôm eo dựa sát vào ngực đối phương, đè nén rung động và ngứa ngáy trong lòng: “Anh nói đi.”

“Em không trực tiếp chọn cách nhanh nhất sao.” Hứa Nguyện duỗi tay vuốt mái tóc rối loạn trên trán thanh niên.

“Cảnh giác với nguy hiểm.” Steven không e dè nói thẳng.

Chưa nghe hết điều kiện đã đưa ra lựa chọn, ở bên ngoài chết thế nào cũng không biết, mà trước mặt người thương nhân giảo hoạt này, nghe rõ điều kiện còn chưa chắc lựa chọn đúng, huống chi không nghe rõ.

“Vậy nói cách chậm trước nhé.” Hứa Nguyện cười nói, “Chậm là chúng ta từ từ tiếp xúc, từng chút một loại trừ bản năng cảnh giác của em đối với anh.”

Steven đảo mắt, cậu cảm thấy lúc trước Brande đang làm chuyện này, dắt tay, hôn môi, ôm, quen với nhiệt độ cơ thể và da thịt của hắn, chỉ có cậu là có chút vội vàng.

Nhưng người này không biết, mỗi lần tiếp xúc thân mật đều trêu chọc ngọn lửa trong lòng cậu, cũng có thể là hắn không phải đang tiêu trừ cảnh giác của cậu, chỉ đơn giản là sống chậm thôi.

“Cách nhanh thì sao?” Steven tò mò.

Hứa Nguyện nhìn thanh niên nghiêm túc dò hỏi thì ho nhẹ một tiếng: “ Em thật sự muốn biết?”

Steven cảm thấy có chút không ổn, nhưng tò mò hại chết mèo, cậu khẽ bóp ngón tay, cười nói: “Nói đi, em còn sợ gì chứ?”

Có nhanh thì cũng không đến mức trói cậu lại.

“Đúng là không phải chuyện cần sợ hãi.” Hứa Nguyện nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu, “Chẳng qua là chúng ta bắt đầu làm ngay bây giờ, dù em có giãy giụa kháng cự như thế nào anh cũng không bỏ qua, làm mấy ngày dĩ nhiên sẽ không cảnh giác nữa.”

Hô hấp Steven ngừng lại, vừa nghe xong thì trong lòng như có núi lửa phun trào, chảy ra dung nham nóng bỏng, mà người đàn ông bên cạnh có lẽ là vì nằm ngược sáng, làm cặp mắt kim sắc mắt tối hơn lúc trước một chút, cái ôm dịu dàng và ngón tay đang vuốt ve môi cậu đều nói lên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này.

Làm mấy ngày?! Vậy sẽ mất khống chế đến cỡ nào chứ?! Chuyện này mà Brande có thể nói ra được!

“Brande tiên sinh, xin hãy thu hồi vẻ mặt lưu manh của ngài.” Steven nhéo má hắn, không biết là nên giận hay nên dỗi, có lẽ trong lòng cậu cũng đang chờ mong, nhưng người này nói với thái độ quá hiển nhiên.

Không giống tác phong dịu dàng ngày thường của hắn, rất có cảm giác xâm lược, giống như hắn thật sự nghĩ sẽ làm như vậy.

Hứa Nguyện thấy đôi mắt tức giận kèm vẻ ngại ngùng của thanh niên trước mặt, rút ngón tay đang vuốt ve môi cậu lại: “Anh chỉ nêu biện pháp mà thôi, vẫn phải do em tự mình lựa chọn.”

“Anh chắc chắn cách nhanh kia không phải do anh bịa ra chứ?” Steven nhướng mày nói.

“Đương nhiên không phải, phương pháp này gọi là giải mẫn cảm tâm lý.” Hứa Nguyện cười nói, “Ví dụ như thường xuyên cho người có thói sạch sẽ ngồi trong nước bùn, lâu dần người đó sẽ không còn e ngại những đồ dơ bẩn nữa.”

“Nghe cũng không dễ chịu lắm.” Steven cảm thấy có lý, nhưng lại thiếu đạo đức.

Nhưng nếu người đó là kẻ địch, dùng cách này thì đúng là rất vui vẻ.

“Vậy nên em chọn cách chậm?” Hứa Nguyện cười nói.

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Brande tiên sinh thân ái.” Steven nắm chặt vạt áo hắn, nghiến răng cười nói.

Có thể nghĩ đến cách làm tình mấy ngày mấy đêm để giải mẫn cảm gì gì đó, người này quả nhiên không tốt lành gì.

“Vẫn phải xác định ý muốn của em.” Hứa Nguyện buông cậu ra đứng dậy nói, “Anh cũng rất vui vì em chọn cách chậm, cách nhanh thì anh sẽ vất vả lắm.”

Steven nhướng mày, còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Brande lại vất vả thì ánh nến trong phòng đã bị thổi tắt, bóng tối trùm kín căn phòng, người vừa rời đi lại quay về, cơ thể nóng bỏng rắn chắc ôm lấy cậu.

“Ngủ sớm một chút, bằng không ngày mai tiệm bánh mì lại phải tạm dừng không kinh doanh.” Hứa Nguyện nhẹ nhàng vỗ eo thanh niên.

“Ồ.” Steven khẽ đáp, vốn không quen có người nằm bên cạnh lại bị hắn vỗ về sau lưng, mang đến vài tia buồn ngủ.

“Brande……” Steven ôm chặt lưng hắn gọi nhẹ một tiếng, mang theo chút gì đó mà ngay cả cậu cũng không biết, như đang xác nhận người này tồn tại.

“Ừm……” Người đang ôm cậu trong bóng đêm dịu dàng lên tiếng, mang theo chút giọng mũi, có thể tưởng tượng ra hình ảnh hắn đã nhắm mắt lim dim ngủ.

Steven thở nhẹ ra một hơi, trái tim ngâm trong dòng nước ấm áp, cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Người đàn ông này là người mà cậu có thể tin tưởng.

……

Buổi sáng trong thành Logue rất lạnh, dù đã đậy kín lò sưởi trong tường cũng không thể thiêu đốt suốt một đêm, vậy nên làn da không được chăn che phủ cũng thấm hơi lạnh.

Nhưng bên trong lớp chăn lại rất ấm áp, Hứa Nguyện cảm nhận được khí lạnh bên người nên tỉnh lại, vừa cúi đầu thì phát hiện người đang nằm lên nửa người trên của mình, chóp mũi chạm vào tóc đỏ thoang thoảng hương hoa cam, vừa lạnh lại vừa ấm, buổi sáng dậy sớm cũng thấy thư thái.

Chỉ là khác với tư thế ngủ của hắn, thanh niên trong lòng vùi mặt vào ngực hắn, cơ thể phập phồng theo từng hơi thở, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Thật sự rất thơm, nhưng hương hoa cam tuy ngọt ngào, lại kèm theo chút cay đắng và thanh đạm của thảo mộc, Hứa Nguyện nhẹ nhàng thả lỏng vòng ôm, đang định rời giường thì lại phát hiện hô hấp thanh niên thay đổi.

Mà cơ thể vốn đang thả lỏng theo bản năng sờ một tay xuống dưới gối, một tay siết chặt cánh tay Hứa Nguyện đang đặt trên eo mình, cặp mắt xanh biếc kia bỗng nhiên mở ra, vừa dùng lực thì nhânh ra người bên cạnh là ai.

“Brande……” Steven ngừng thở, đầu óc vừa thanh tịnh thì đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Bản năng của cậu nhanh hơn cả suy nghĩ, cho dù là người trong lòng cậu, nhưng khi phát hiện có người nằm sát bên đều ra tay theo bản năng.

“Xem ra lần sau phải ôm em đến khi tỉnh dậy rồi.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên cau mày nặng nề, nhẹ nhàng nhúc nhích cánh tay bị siết chặt của mình, thấy thanh niên vội buông ra thì nắm gáy cùng với mái tóc sau cổ, dịu dàng hôn lên.

Một nụ hôn nhẹ buổi sáng, đủ để xóa sạch không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy, lúc tách ra thì gò má thanh niên vẫn đỏ bừng như lúc vừa tỉnh dậy, cả người cũng thả lỏng ra.

“Nếu em vẫn luôn như vậy thì làm sao bây giờ?” Steven không cảm thấy mình có thể sửa lại được.

“Giữ lại bản năng cũng rất tốt.” Hứa Nguyện vuốt ve sườn mặt cậu, “Một mình em ra ngoài anh cũng sẽ yên tâm.”

Đó là bản năng bồi dưỡng sau nhiều năm cảnh giác, hắn chỉ hy vọng đối phương có thể cất nó đi trước mặt hắn, hoặc chỉ cất nó đi trong tiềm thức khi nhận ra hắn, không cần thiết phải màn mòn nó.

“A……” Steven nhìn cặp mắt dịu dàng mia, giang hai tay nhào vào ngực hắn, ngủ một giấc ngon trong hoàn cảnh ấm áp thoải mái, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy lười biếng không muốn đứng dậy.

Tóc đỏ xoã tung, theo động tác của cậu mà nhảy nhót, đúng là hoạt sắc sinh hương, Hứa Nguyện bóp eo cậu, ngửi mùi hương quanh quẩn bên chóp cười nói: “Em muốn ngủ tiếp không?”

“Ừm……” Steven ôm hắn khẽ đáp, tuy rằng buổi sáng có chút xao động, nhưng so với việc sắp xếp những chuyện đó, cậu càng thích tứ chi tiếp xúc thân mật như lúc này hơn.

Hứa Nguyện cười một tiếng, vỗ lưng cậu nói: “Vậy ngủ tiếp một lát.”

“Tiệm bánh mì.” Steven hé mắt nhắc nhở.

“Mở cửa muộn một chút cũng được.” Hứa Nguyện cười nói.

Steven cong khóe môi: “Anh như vậy làm em nhớ tới một câu thành ngữ nghe được từ phương Đông.”

“Cái gì?” Hứa Nguyện nhẹ giọng hỏi.

“Quốc vương bởi vì mỹ sắc giai nhân mà không lên triều nghị sự với các đại thần.” Steven giữ vững hơi thở nói, “Hình như là câu hồng nhan hoạ thủy.”

“Đó là do quốc vương không biết tự chủ.” Hứa Nguyện vuốt ve tóc cậu.

Steven bật cười: “Không phải do mỹ nhân yêu nghiệt sao?”

“Nếu là em thì……” Hứa Nguyện hơi trầm ngâm nói, “Có.”

Steven nhẹ chớp lông mi, trong lòng vốn đang an nhàn bị lời này đánh vỡ, trái tim nhanh chóng nhảy lên, cậu bấu vào vai đối phương, thở ra một hơi, lúc mở miệng thì mang theo chút khẩn trương mà ngay cả cậu cũng không nhận ra: “Brande, có phải anh cũng thích em một chút không?”

“Ừm.” Hứa Nguyện suy nghĩ rất nhiều đáp án, cuối cùng vẫn đưa ra câu trả lời này, “Thích em.”

Không chỉ đơn giản là thích tính cách của cậu, mà là tình yêu.

“Em yêu anh.” Steven nhắm mắt lại khẽ cười, cậu cũng không cầu mong xa vời đối phương cũng yêu cậu sâu đậm.

Cậu thích đối phương mười năm, mà người này chỉ vừa bắt đầu thích cậu.

“Anh biết.” Hứa Nguyện nhẹ giọng đáp lại.

Có lẽ không thể cho cậu tình yêu ngang bằng, nhưng hắn sẽ dốc hết sức mình che chở phần tình cảm này.

……

Buổi sáng ngủ nướng một trận, làm hai người rời giường muộn hơn ngày thường, lúc mở cửa thì trên đường đã không còn ai vừa đi vừa cầm đồ ăn như buổi sáng, bánh mì trong tủ kính cũng tạm thời không người hỏi thăm.

Hứa Nguyện chuẩn bị bữa sáng, Steven dọn bánh mì mà Bonnie đã nướng sẵn vào tủ kính, hệ thống đêm qua ăn cánh gà đã phấn chấn tinh thần nhảy lên vai ký chủ, nhìn thấy mỹ nhân dọn tủ kính thì nhỏ giọng nhắc nhở: [Ký chủ ký chủ, cánh gà cánh gà.]

[Chờ một lát.] Hứa Nguyện chuẩn bị bữa sáng và nguyên liệu nấu ăn, thanh niên dọn xong bánh mì bèn tới hỏi.

“Còn chuyện gì cần em làm không?”

“Em thêm củi vào lò sưởi đi, lát nữa phải dùng tới nước ấm.” Hứa Nguyện quay đầu nói.

“Ừm.” Steven không nghĩ nhiều, chỉ là lúc vào bếp thấy người kia đang xử lý nguyên liệu nấu ăn thì nhớ tới cánh gà đêm qua ăn không hết, “Đúng rồi, anh nhớ hâm nóng cánh gà tối qua.”

Meo meo vừa nhảy từ vai ký chủ xuống đất còn chưa kịp thở phào, nháy mắt đã xù lông toàn thân, trái tim nhỏ nhảy bùm bùm: [Ký chủ!!!]

Sắp bị mỹ nhân phát hiện! Mỹ nhân thông minh như vậy nói không chừng sẽ phát hiện dấu vết để lại.

“Được.” Hứa Nguyện thuận miệng đáp, “Anh biết rồi.”

Steven mang theo tâm trạng sung sướng rời khỏi phòng bếp, kéo tấm ngăn kim loại của lò sưởi trong tường ra, khảy khảy đốm lửa còn chưa tắt bên trong, chất cỏ khô và củi gỗ lên trên, nhẹ nhàng bậc lửa, cậu nhớ tối qua còn dư lại mười mấy cái cánh gà, tuy rằng hôm qua ăn không nổi nữa, nhưng hiện tại…… cậu đói bụng.

Có lẽ bởi vì số lượng có hạn, nên càng mong chờ hơn.

Nhưng đến khi bữa sáng bưng lên bàn, cánh gà trong đĩa chỉ còn tám cái, tuy nó đặt ngay bên cạnh thịt thăn chiên trứng nên có vẻ rất nhiều, nhưng đúng là chỉ có tám cái.

Steven nhìn người đàn ông ngồi xuống đối diện, sau đó nghe hắn xin lỗi: “Tối qua có một đĩa không đậy kín, bị mèo hoang bò vào ăn vụng mấy cái.”

Giải thích không có chút thành ý nào.

Steven nhìn cặp mắt không hề e dè kia, nhẹ nhàng nhướng mi cười nói: “Ồ? Vậy sao?”

Hứa Nguyện cười gật đầu.

“Thôi được rồi.” Steven thu hồi ánh mắt.

Có phải mèo hoang bò vào hay không cậu không biết, nhưng cậu có thể xác định, cánh gà do mèo ăn.

Chỉ là chuyện này biết trong lòng là được, có vài chuyện cố tìm hiểu sẽ dẫn đến hậu quả không tốt lắm.

Dù sao thì ngoài chuyện này ra, Brande không hề cố tình giấu cậu chuyện gì.

“Cảm giác ăn ngon hơn ngày hôm qua.” Steven nếm một cái rồi ngạc nhiên nói.

“Có lẽ là em ăn ngon miệng hơn tối qua.” Hứa Nguyện cười nói, “Thích thì buổi trưa anh làm tiếp nhé.”

“Được.” Steven gật đầu.

……

Mùa đông trong thành Logue cũng không có nhiều thay đổi, tuy rằng có nhiều việc làm, nhưng so với ba mùa còn lại thì vẫn ít hơn, đối với đa số người của thành Logue mà nói, ba mùa còn lại đủ để bọn họ tích lũy tiền bạc và đồ ăn để yên tâm vượt qua mùa đông.

Vào đông rất rảnh rỗi, quán rượu buôn bán đắt hơn nhiều so với những mùa khác, những lời đồn thổi cũng càng nhiều.

Chuyện vặt hằng ngày, hôn tang gả cưới, phần lớn đều không thể thoát khỏi những đề tài này.

“Bộ da sói này thật tốt……”

“Đáng tiếc trời đổ tuyết liên tục, thành Logue cấm vào núi.”

“Còn không phải vì có vài người nào núi bị tuyết chôn vùi sao?”

“Có phải do tuyết không, hay là có quái vật?”

“Yên tâm đi, đội tuần tra sẽ không để bọn quái vật vào thành.”

“Lông nhung vịt của cửa hàng Brande vừa tung ra đúng là rất tốt.”

“Tiếc là đắt quá, tôi định sang năm cũng nuôi vài con vịt.”

“Ôi, thân ái, tôi đã làm thử rồi, một lớp lót giường cần bộ lông của rất rất nhiều con vịt.”

“Lông chim không được sao?”

“Lông chim sẽ đâm thủng vải bông và tơ lụa, đâm vào làn da mềm mại của ngươi.”

“Đều có tên Brande, mà bánh mì của tiệm bánh mì Brande và thương phẩm trong cửa hàng Brande đúng là hoàn toàn trái ngược nhau.”

“Nhưng trong tiệm bánh mì Brande vừa có một nhà thám hiểm rất xinh đẹp mới tới.”

“Đẹp bằng Brande tiên sinh không?”

“Tôi cảm thấy bất phân thắng bại.”

“Thật đáng tiếc, tôi vừa không thích bánh mì của tiệm đó, cũng không thích nhà thám hiểm, bọn họ không có chỗ ở cố định, không biết ngày nào sẽ chết ở bên ngoài.”

“Cũng đúng, tôi đồng ý cô, gương mặt xinh đẹp cũng không thể ăn cơm.”

Thành Logue có không ít người giàu, nhưng hầu như không có quý tộc định cư ở chỗ này, bởi vì dưới chủ nhân thành Logue, không ai có quyền lực ở chỗ này, cho dù là Quốc vương Harvey đã ban quyền cho hắn, tới nơi này cũng phải chừa mặt mũi cho chủ nhân, bởi vì hắn không chỉ dựa vào đồng vàng để cai trị thành trì, vị Quốc vương thích quần áo mới kia chỉ muốn sống trong phòng thay quần áo, không muốn tới nơi này.

Đương nhiên, ít quý tộc cũng không phải chuyện xấu, sẽ không có ai vì vẻ ngoài xinh đẹp mà bị quý tộc coi trọng, lợi dụng quyền lực cưỡng ép.

“Bọn họ thật may mắn vì sống trong tòa thành này.” Người qua đường đi ngang qua tiệm bánh mì Brande nhìn thấy hai người phía sau tủ kính đều không nhịn được dừng lại vài giây, chân thành than thở một tiếng, “Nếu không nhất định sẽ bị các quý tộc ép buộc làm tình nhân.”

“Ồ, thân ái, còn nhìn nữa ngươi sẽ không nhìn được đi qua mua bánh mì.”

“Không sao cả, tôi có thể đưa cho những kẻ lưu lạc.”

Bạn của nàng im lặng một chút rồi cảm thán: “Những kẻ lưu lạc sẽ biết ơn ngươi.”

Nghe không có chút chân thành nào.

……

So với những thành trì khác, thành Logue tuyệt đối thoải mái và ôn hòa nhất, chỉ sống ở đây vài ngày, Steven đã biết vì sao tiệm bánh mì Brande lại mở cửa có lệ như vậy, thường xuyên đóng cửa không bán.

Bởi vì cho dù không mở cửa đúng giờ, bên ngoài tủ kính cũng thường xuyên có người đi qua, đương nhiên, trong đó có không ít người ái mộ và nhiều chuyện.

Cho dù buôn bán ế ẩm, nhưng có thể thuê được cửa hàng này, chủ nhân nhất định là người có tiền, sở dĩ trước kia không có nhiều người như vậy, là vì hắn mở cửa không có quy luật, chỉ mở cố định một giờ trước buổi tối, những thời điểm khác đều tùy tâm trạng.

Steven giúp đỡ bán mấy ngày, nụ cười vui vẻ trên mặt đã biến thành có lệ.

“Cảm ơn, tôi tạm thời không định cưới vợ.”

“Tôi thấy làm nhà thám hiểm thu nhập cao hơn một chút.”

“Năm nay 50 tuổi.”

“Bánh mì bỏ vào…… Không, bỏ tiền đồng vào hộp đựng, cảm ơn.”

Trái ngược với cậu, chủ cửa hàng lại chậm rì rì lật sách đọc, dường như không hề để tâm đến, thậm chí còn vui vẻ bật cười.

Quả thật Hứa Nguyện cảm thấy rất thú vị, cuộc sống hằng ngày của hắn đều rất bình đạm, nhưng thanh niên ở chỗ này, như mang đến một màu sắc rực rỡ cho tòa thành đầy tuyết.

Dù là vẻ ngoài hay là khí chất quanh người, đều hấp dẫn ánh mắt người khác, người ái mộ dĩ nhiên sẽ không ít.

Chỉ là trước kia ở thành Tanzan đã quen đi đưa hàng, khách hàng quen cũng hiểu tính tình của cậu, sẽ không dây dưa, nhưng ở chỗ này lại không chịu được quấy rầy, vậy nên há mồm bịa chuyện rất nhanh, dù đối phương biết cậu nói dối trắng trợn, cũng không thể nói gì.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thanh kiếm trên eo cậu có thể sẽ trực tiếp rút ra đặt lên bàn.

“Có muốn đến trang viên ở mấy ngày để thay đổi tâm trạng không?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên ngồi cạnh tủ kính gõ ngón tay, cười hỏi.

Steven bỗng nghiêng mắt, cảm xúc bực bội trong lòng cũng hạ xuống: “Vậy chỗ này làm sao bây giờ?”

“Giao cho Bonnie.” Hứa Nguyện đứng dậy nói, “Mỗi ngày tăng mười đồng cho chị ấy, ba mươi phút trước buổi tối là bán hết rồi.”

Steven đột nhiên không biết mỗi ngày cậu kiên trì dậy mở cửa buổi sáng để làm gì, cậu đỡ chuôi kiếm thở dài một hơi nói: “Anh nói đúng.”

“Muốn đi trang viên không?” Hứa Nguyện nhìn lại thanh niên đã khôi phục vẻ thản nhiên, cười hỏi lại.

“Ừm.” Steven cười khúc khích, “Đi.”

Cho dù là vào đông, ra ngoài cũng không phải chuyện quá khó khăn, một người một ngựa, mỗi người đeo một thanh kiếm, đội mũ choàng lên là có thể xuất phát.

Trước khi ra ngoài, bọn họ phải đến cửa hàng Brande một chuyến, mua hai cái túi vải chứa đồ.

“Đây là cái gì?” Steven cất tiếng hỏi khi thấy tay người đưa lên môi cậu, theo bản năng há mồm cắn một miếng, nếm được hương vị ngọt lành thì mở to mắt, “Kẹo? Hình như không phải kẹo hổ phách.”

“Là đường mía.” Hứa Nguyện duỗi tay, bỏ vài viên đường bọc trong gói vào lòng bàn tay thanh niên, “Mỗi viên đều có vị khác nhau.”

Steven nhìn mấy viên đường, cảm giác trái tim cũng ngọt ngào theo: “Em nghĩ nhất định chúng được bán chạy như điên.”

Đường mía vị trái cây, ngay cả Quốc vương cũng sẽ không nhịn được.

“Trước mắt vẫn chưa công khai bán.” Hứa Nguyện cầm túi vải, đỡ lưng cậu ra khỏi cửa hàng.

“Nói giá cả em nghe đi.” Steven cảm thấy mình phải nghe giá tiền để hết hy vọng.

“Giá đối ngoại là một viên ba đồng vàng, có giới hạn số lượng.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên cởi hai dây cương ngựa rồi đưa một dây qua, cười nói, “Đối nội thì, em thấy giá một nụ hôn thế nào?”

Thanh niên đang định nhảy lên lưng ngựa lập tức khựng lại, sau đó lưu loát nhảy lên trên, kéo mũ choàng lên, lộ ra đôi mắt xanh lục lấp lánh và đầy ý cười: “Brande tiên sinh thân ái, em sợ anh sẽ táng gia bại sản.”

Cậu nhìn từ trên cao xuống, lại không hề kiêu ngạo, trong sắc trời trầm tối và tuyết bay lả tả, đôi mắt xanh ngọc bích kia như màu sắc duy nhất giữa trời đất.

Những nơi cậu từng đi qua, nhất định có không ít người dõi theo cảnh đẹp lộng lẫy kia, mong ánh mắt cậu có thể dừng lại trên người mình dù trong chớp mắt, Hứa Nguyện ngước mắt nhìn thanh niên trên lưng ngựa, thầm nghĩ.