Không Chỉ Ôm Mà Còn Hôn
Vạch đen chảy dài trên trán tôi T.T
Tôi từ từ buông tay, lùi về phía sau một chút để không chạm vào cái-mà-ai-cũng-biết-là-gì đó, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Người đó cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đầu óc tôi trống rỗng. Lúc tôi ôm hắn, hai tay hắn đều mở rộng, không ôm tôi. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi thì nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
Một giây sau, tôi đẩy hắn ra xa, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Anh là ai?"
Lan Tuyết kéo tôi lại: "Con nhóc, mày xấu xa quá không hả? Thấy người ta đẹp trai thì ôm chầm lấy à?"
"Tao... Lam Ninh, anh gọi người này là gì? Người này mà là cha tôi á?" Tôi híp mắt đánh giá người trước mặt, sắc mặt hắn ta lạnh lùng, từ đầu tới cuối không nói một lời.
Đẹp trai, mà lạnh lẽo, cứ như câm vậy.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần jean nhiều túi, có vẻ như hắn trạc tuổi chúng tôi. Thật lòng mà nói, hắn có dáng người rất đẹp. Hắn đeo một chiếc túi ở ngang thắt lưng, phía sau, gần mông. Phía trước chiếc quần jean, trời ạ, tôi muốn độn thổ!
Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt như lột trần hắn ta, dường như ánh mắt tôi chạm được cả vào cơ ngực của hắn.
Hắn thì không có chút biểu hiện gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy cả người lạnh cóng, tới cả những viên gạch lam xung quanh cũng đông cứng cả lại.
Dương Nghị kéo Lan Tuyết ra, nói: "Này, mày ôm người ta mà không buồn nhìn luôn ấy Phúc. Tao bảo, nếu mày cảm thấy đẹp trai quá, và mày thích, thì tao đảm bảo sẽ đưa anh ta vào trong chén dâng cho mày đó."
"Có năng lực sao hả?" Lan Tuyết hừ lạnh, rồi quay sang tôi, "Phúc, mày sao thế? Sau khi vào làng này tao thấy dị dị sao đó, tao cảm thấy ở đây như có ma á, ba mẹ mày..."
Trước khi Lan Tuyết nói xong, Lam Ninh đột nhiên lên tiếng khiến chúng tôi đều ngạc nhiên: "Ở đằng kia có khói bếp!"
Tôi nhìn theo, dưới những tia sáng cuối cùng của ngày, một vệt trắng thực sự in dấu trên nền trời xanh xám.
Có người! Ba mẹ tôi! Nghĩ tới ba mẹ, tôi không thể giữ bình tĩnh, vội chạy tới chỗ đó. Chạy được mấy bước, đột nhiên có người nắm lấy tay tôi, theo quán tính tôi ngã ngửa ra sau, vai đập vào ngực người phía sau.
Tại sao hắn lại kéo tôi lại chứ? Tôi lo lắng la to: "Buông ra! Buông tôi ra!" Cho dù hắn có hấp dẫn cách mấy thì tôi cũng phải xem tình trạng ba mẹ thế nào đã.
Lan Tuyết cũng bước tới, nắm tay tôi lại như gà mẹ bảo vệ gà con: "Cái gì vậy? Anh là ai hả? Buông ra!"
Người đàn ông không hề động đậy, nhìn hắn cũng không có cơ bắp lắm nhưng sao lại khỏe tới vậy?
"Đừng qua đó." Hắn lên tiếng, giọng rất nhỏ, giống cứ cố ý nói khẽ.
"Anh, anh không bị câm à? Không câm thì cũng phải thả tôi đi! Tôi đâu có quen biết anh!"
Thấy không thể lay chuyển được hắn, Lan Tuyết chuyển sang tấn công trực tiếp. Nó học Taekwondo từ nhỏ, cũng có không ít giải thưởng nên khá tự tin.
Thấy vậy, người đàn ông lạ buông tôi ra, đỡ lại đòn tấn công của Lan Tuyết. Sau vài động tác, tôi ngạc nhiên nhìn hai người. Kỹ năng của hắn thật sự không tồi, chiến đấu khá bài bản. Trời trời, còn có thể đạp vào tường, lộn vòng, đá xoáy, thậm chí còn hất Lan Tuyết vào bức tường gạch lam.
Dương Nghị vội chạy tới hét to: "Đừng đánh nhau! Đừng đánh, có gì mình nói chuyện không được sao?" Hắn hét to, nhưng lại chỉ đứng yên. À không, có di chuyển chứ, tay hắn múa từ bên này sang bên kia, đôi khi gật gật đầu. Hắn... hắn... đang làm gì? Click chuột hay sao? Nếu giờ chuyển vị trí của hắn từ trên đường làng thành ra trước bàn máy tính, ném cho hắn cái tay chơi điện tử thì chắc hắn có thể đánh bại người này rồi. Nhưng rõ ràng hắn không làm được gì ngoài đời thực. Cho nên, Lan Tuyết từ chối hắn là hoàn toàn chính xác!
Lam Ninh ném ba lô xuống đất và xông lên. Hắn không biết đánh nhau nhưng lại thường chơi bóng rổ và có thể lực tốt. Nắm đấm của hắn vung lên cũng có thể tạm thời ngăn cản người đàn ông kia.
Lan Tuyết thấy thời cơ có vẻ thích hợp, vội chạy tới ôm lấy hắn ta từ phía sau, rồi hét to: "Phúc Phúc, mày chạy đi, bọn tao chặn đường cho!"
Tôi cắn môi nhìn ba người họ, Lan Tuyết phụ trách ôm lấy người đàn ông kia, Lam Ninh thì vung nắm đấm tấn công còn Dương Nghị thì đứng la hét ỏm tỏi: "Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau nữa." Nhưng theo tôi nghĩ, lẽ ra hắn phải nói là "Yamete! Yamete!" Tôi nhanh chóng quay người, bỏ chạy về phía đám khói.
Trời đã tối. Tôi vừa chạy vừa lấy điện thoại trong túi quần ra, bật màn hình lên để có ánh sáng nhìn.
Những viên gạch xanh, những phiến đá lát đường, những bức tường đổ vỡ loang lổ, đó là tất cả những gì tôi có thể thấy. Nhưng trong lòng tôi đã quyết, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thì tôi sẽ được ba mẹ rồi.
Ánh sáng chập chờn theo nhịp chạy của tôi. Tôi thở hổn hển, sau cùng ngoài những viên gạch xanh và những bức tường đổ nát, tôi đã nhìn thấy ánh sáng.
Có người kìa! Ba mẹ tôi ở ngay bên đó, và tôi sẽ sớm gặp lại họ thôi. Tôi vội chạy tới đó, nhưng một bóng đen lao xuống từ trên trời. Có lẽ là nhảy từ trên mái nhà xuống, nhưng lúc đó tôi lại cứ nghĩ là từ trên trời lao xuống. Bóng đen đáp xuống trước mặt tôi, giơ tay chặn đường tôi lại.
"Đừng đi tới đó, quay về nơi xuất phát đi, nếu không ngươi sẽ phải hối hận."
Tôi nhìn hắn, dưới ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại, lại là khuôn mặt lạnh lùng, lại là người đàn ông đó. Bất kể là khuôn mặt hay dáng người đều rất đẹp.
"Tránh ra! Tôi không quen anh, đừng có quan tâm việc của tôi!"
Tôi tiến tới trước một bước, nhưng tay hắn ta vẫn chặn ngang đường của tôi! Chẳng phải hắn nên hạ tay xuống khi tôi bước tới trước sao? Tại sao hắn cứ đứng yên thế? Kết quả là ngực tôi đã chạm vào cánh tay hắn!
Hắn nghiêng đầu nói: "Khi nhìn thấy người trong nhà đó, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi thôn này."
Cảm giác rất lạ truyền tới từ ngực tôi. Tuy ngực tôi không đủ uy vũ như Lan Tuyết, áo mặc lại dày, giờ ngực tôi lại đang tựa vào cánh tay của hắn. Nhưng hắn vẫn bất động, chẳng lẽ không có chút xấu hổ nào sao?
Mặt tôi nóng như lửa đốt, tôi lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Nếu người ở đó là ba mẹ anh thì sao?
Cảm giác đến từ ngực của tôi rất lạ, ngực của tôi không uy nghiêm như của Lan Xue, bộ ngực tôi thường mặc thì dày dặn, ít người chạm vào. Nó nhỏ quá. Nhưng bây giờ, ngực tôi tựa vào cánh tay anh. Hắn vẫn bất động, chẳng lẽ không hồi hộp sao?
Mặt nóng như lửa đốt, tôi lùi lại một bước ngẩng đầu nhìn mỹ nam: “Nếu là cha mẹ anh thì sao? Bọn họ mất tích, khó khăn lắm mới có manh mối và tìm tới được đây, anh sẽ đi vào xem một chút hay chỉ vì câu nói của vài người xa lạ mà bỏ cuộc?"
Hắn ta chỉ đứng yên, chằm chằm nhìn tôi như thể chỉ cần tôi di chuyển một bước thì hắn sẽ lại chặn đường tôi. Ban nãy hắn chỉ ngạc nhiên vì tôi ôm hắn, còn bây giờ thì sao?
Tôi trợn mắt, nhào tới, vòng tay qua cổ và hôn hắn ta.
Tôi lo lắng hiệu ứng không đủ khiến hắn bị sốc nên cắn răng, lè lưỡi ra liếm lên môi hắn.
Tôi khóc thầm trong lòng, Nụ Hôn Đầu của tôi ơi, thế là tôi trao cho nụ hôn đầu cho người lạ hay sao? Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn là người đàn ông xa lạ này khá là đẹp trai và hấp dẫn, không thì tôi đã nôn ra mất rồi.
Đầu lưỡi tôi lướt nhẹ trên môi hắn, thật mềm. Sau đó tôi nhanh chóng tách ra, vọt chạy về hướng đó. Vừa chạy tôi vừa nghĩ, ban nãy tôi cảm thấy, ừm...
Tôi tự vỗ vào đầu mình, lúc này mà tôi còn nghĩ gì nữa thế này?
Đúng như tôi dự đoán, người đàn ông đó vẫn cứng đơ, giữ nguyên tư thế vừa rồi, không có một chút phản ứng!
Tôi dám chắc đó cũng là nụ hôn đầu của hắn!
Tôi bước vào khoảng sân nhỏ tràn ngập ánh sáng, ánh sáng đang hắt ra từ chiếc đèn nhỏ trên cánh cửa.
Một bàn cờ được vẽ trên mảnh ván đặt dưới ngọn đèn, là Ngũ Tử kỳ. (là chơi caro ấy ạ).
Một người già ngước lên nhìn tôi, cười và nói: "Lâu lắm rồi không có ai tới đây."
Họ không phải ba mẹ tôi! Tôi vội vàng hét lên: "Ba! Mẹ! Ông ơi, ông có thấy ba mẹ cháu không?"
Ông cụ cười hiền lành với tôi, gương mặt ông đầy nếp nhăn. Đây là lần đầu tiên tôi đến ngôi làng này, và cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông già này. Nhưng không biết vì sao, lại có cảm giác tôi cùng bọn họ rất quen thuộc, không biết tại sao, chỉ là đột nhiên có cảm giác, tôi chắc chắn biết ông lão này, hơn nữa rất quen thuộc.
Ông ta nói: "Đã lâu rồi chẳng có ai tới đây. Thức ăn đã xong xuôi chưa? Có người tới này."
Đồ ăn ư? Món đặc sản dân tộc gì sao? Nhưng giọng ông ta không giống như người địa phương. Lớn tuổi như vậy mà nói tiếng phổ thông còn tốt hơn bác tài taxi nhiều.
Từ khoảng sân bên trai, hai bà lão bước ra từ một căn nhà nhỏ, trên người họ đeo tạp dề, và họ già tới mức răng đã rụng hết cả. Họ vừa bước ra vừa nói: "Ồ, nghe ta nói này, ở đây đâu có ai là người ngoài, ba mẹ của cô cũng không có ở đây."