Yêu Đương Cùng Người Lạ

Chương 10: Bù Nhìn Còn Sống




Cố dẹp đi cảm giác uất ức trong lòng, tôi rửa tay bằng nước trong chai, súc miệng rồi nói: “Chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện không?”

Gã mặt lạnh không hề trốn tránh ánh mắt của tôi, hắn chỉ lẳng lặng nhìn tôi rồi nói: “Vậy cô nói trước cho tôi biết, cô tới đây làm gì? Thôn này một năm chỉ xuất hiện đúng bảy lần, nếu không tính toán đúng thời gian thì sẽ không thể tìm thấy nó. Cô đến từ gia tộc nào? Chủ nhân của cô là ai?”

Tôi nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi chỉ tới đây để tìm ba mẹ tôi thôi. Ba mẹ tôi đã từng tới đây, còn chụp ảnh nữa. Tôi chỉ lần theo dấu vết của bức ảnh mà tới đây. Anh…” tôi ngừng lại, suy nghĩ phải dùng từ thế nào để không làm hắn tức giận, “anh là người hay ma?” Tôi thực sự không nghĩ ra từ nào khác.

Hắn vốn đã nhìn về phía bếp cồn, lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt hắn rõ ràng có gì đó rất tức giận và khó chiuj.

Tôi vội giải thích, “Tôi chỉ muốn hỏi mà thôi, còn nếu như anh có gì không tiện nói thì thôi đừng nói, tôi hiểu, tôi hiểu…” dường như, chỉ có vậy mới có thể che giấu đi sự bối rối của tôi. Nhưng rồi tôi vẫn ngẩng đầu lên, nhìn hắn hỏi: "Anh là người, là quỷ hay là tang thi, hay anh giải thích một chút cho tôi biết, tôi không thể nào hôn anh mà không biết anh là gì.”

Biểu cảm trên mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, nhưng sự lạnh lẽo cũng như sắp đông thành băng cứng, hắn im lặng vài giây rồi nói: “Tang thi! Tang thi đã chết nhiều năm ở đây, vừa lòng chưa?”

Ban nãy tôi đã súc miệng rồi, nhưng nghe hắn nói xong tôi lại cảm thấy khó chịu trong miệng, tôi lại cầm lấy chai nước, súc miệng thêm lần nữa. Tôi biết, đó là phản ứng tâm lý, nhưng tôi thật sự không kiểm soát được cảm giác. Vẫn cầm chai nước trong tay, tôi ngắm khuôn mặt hắn ta dưới ánh lửa. Đẹp trai như vậy, sao có thể là tang thi chứ?

“Anh, có độc không?” Tôi muốn khóc! Nhưng giây tiếp theo, tôi nhớ ra tiếng tim đập mạnh mẽ ban nãy, không phải tang thi rồi!

Có tiếng nói từ phía trong lều.

Lam Ninh bước ra, mặt hằm hằm, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc trên người của gã mặt lạnh đã đầy lỗ thủng rồi.

Lam Ninh cáu gắt: “Xin lỗi quấy rầy rồi! Tôi muốn đi xả nước. Dương Nghị, đi nào!”

Dương Nghị theo sau hắn ra khỏi lều, mặt cười cười nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi nha, tao mù, không thấy gì hết nha. Mà thôi, tiên sinh zombie, Phúc Phúc của chúng tôi vừa xinh xắn lại vừa ngoan hiền, nếu anh thích thì chỉ cần giữ cô ấy lại thôi. Bọn tôi không phàn nàn gì đâu.”

“Dương Nghị!” Lan Tuyết gầm lên từ trong lều.

Dương Nghị vẫn tiếp tục: “Tình yêu thời nay đã vượt qua cả tuổi tác và giới tính rồi. Chẳng phải chúng ta nên chúc phúc cho bước nhảy vọt mới của giống loài sao?”

“Dương Nghị! Mày đang nói nhảm gì đó hả?” Tôi cũng hét lên. Hắn đang nghĩ gì vậy trời? Lời nói của hắn khiến tôi rất khó chịu. Nó khiến tôi nghĩ đến… thú tính! Mẹ kiếp, tang-thi-tiên-sinh hóa dã thú… ôi! Nổi hết cả da gà!

Lam Ninh kéo Dương Nghị đi, không nói một lời, cả hai đi vào khu vực tối.

Tôi vặn nhỏ lửa ở bếp cồn trước mặt.

Ở nơi hoang dã này, bạn chỉ có thể lợi dụng bóng tối để che đi những bôh phận nhạy cảm lộ ra ngoài của mình.

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh mình, trong lòng tôi dám chắc hắn đang nói dối. Hắn không thể nào là tang thi được, tang thi sẽ không có nhịp tim. Hắn cũng không phải là ma, vì ma thì không có bóng. Vậy, hắn hẳn là quái vật. Trong Thập Vạn Đại Sơn này, có rất nhiều khu rừng chưa có dấu chân người. Sau bao nhiêu năm tháng như vậy, quái vật xuất hiện cũng hết sức bình thường.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, hắn trông không giống Hồ-Ly-Tinh. Đôi mắt không có vẻ dài và hẹp đầy khêu gợi của hồ ly. Nhưng hắn cũng không giống sói, không có sát khí mạnh mẽ của loài sói. Sát khí chỉ khẽ lộ qua ánh mắt của hắn. Phúc hắc! Gã này thật sự là phúc hắc!

Lúc tôi còn đang suy nghĩ xem gã mặt lạnh này là thể loại quái vật gì, thì chợt Dương Nghị nói từ phía bóng tối bên kia: "Oái! Đèn pin! Đèn pin! Nhanh lên!"

Chu Lan Tuyết đi ra khỏi lều, hét lên: “Mắc gì mỗi lần đi xả nước là hai người đi cùng nhau thế?” Nó cầm đèn pin đi về chỗ Dương nghị, quay đầu lại cười với tôi: “Hai người cứ tiếp tục bồi dưỡng tình cảm đi, nhưng mà đừng có bỏ rơi Phúc Phúc nhà tôi ở lại.”

Tôi không có ý định tiến xa hơn, dính dáng thêm nữa tới gã mặt lạnh này. Sau khi “ăn” một ít nước bọt của hắn, có lẽ đó đã là đỉnh cao của mối quan hệ rồi, nên tôi vội đứng lên đi theo Lan Tuyết về phía bên kia.

Lan Tuyết la to: “Dương Nghị, cậu cất cái tăm của cậu chưa? Tôi rọi đèn pin qua đó nha!”

"Vớ vẩn! Nhanh xem nào, đây là cái gì?"

Ánh đèn pin trong tay Lan Tuyết loang loáng, chúng tôi không nhìn rõ được. Nhưng trong giây lát đèn pin lướt qua, tôi dường như thấy Dương nghị đang đứng, tay cầm thứ gì đó như một khúc gậy dài. Tôi không chắc chắn mình nhìn thấy gì, nhưng nghe Lan Tuyết hét to: “Dương Nghị, cậu bứt JJ của cậu hay của Lam Ninh vậy? Sao lại máu me thế?”

Đèn pin của Lan Tuyết sau cùng cũng chiếu vào Dương Nghị và Lam Ninh.

Hai người bọn hắn đang đứng trên một mảnh đất trống, bên cạnh là mấy con bù nhìn có chiều cao tương đương bọn hắn. Ánh sáng lấp loáng, dường như Dương Nghị đã đi vệ sinh ngay cạnh một con bù nhìn, và vô tình hắn đã vướng vào cánh tay của nó.

Cánh tay bù nhìn bị hắn làm rách ra, vì còn dính quần áo nên không thấy rõ, nhưng thứ mà chúng tôi có thể nhìn rõ, là trên vai bù nhìn có vết máu. Vết máu không chỉ rõ ràng, mà vẫn còn đang chảy ra, với tốc độ mà chúng tôi đều có thể nhận thấy.

Dương Nghị buông tay, cánh tay đang ôm bù nhìn rơi ra. Trên mặt đất là cánh tay bằng rơm, nhưng lại đang chảy máu. Rất nhiều, rất nhiều máu.

Nhìn thấy thế, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi thậm chí không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Dương Nghị giật lấy đèn pin trong tay Lan Tuyết, soi thẳng vào cánh tay nằm trên mặt đất, rồi lia lên trên. Con bù nhìn có đầu làm bằng gỗ, các đường nét trên khuôn mặt được vẽ bằng mực, nhìn rõ đôi lông mày đang nhíu chặt, cánh mũi nở ra, miệng rõ ràng là đang nghiến răng chịu đựng.

“Nó…” Lan Tuyết lắp bắp. Hai giây sau, Dương Nghị bất ngờ hét to, vứt đèn pin rồi chạy về phía bếp cồn.

Lúc chạy ngang qua tôi, hắn kéo Lan Tuyết chạy theo. Lam Ninh cúi xuống nhặt đèn pin, giọng run run: “Những con bù nhìn này đều còn sống.”

Hắn soi đèn pin, tránh chỗ đám bù nhìn, rồi đi về phía bếp cồn đằng kia. Đi ngang qua tôi, hắn đưa tay ra, nhưng chân tôi nhũn cả ra, chỉ biết ngồi bệt trên mặt đất vừa khóc vừa nức nở: “Tôi, tôi không đứng lên nổi.”

Lam Ninh thở nặng nề, nhìn đám bù nhìn, rồi nhìn tôi. Hắn còn đang đứng do dự thì một đôi tay mạnh mẽ đã kéo tôi khỏi mặt đất. Không những kéo tôi lên, còn bế tôi về phía bếp cồn.

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ được là ai đang ôm mình, nhưng mùi gỗ thoang thoảng trên người hắn cho tôi biết rõ, hắn chính là nam yêu đó.

Đặt tôi xuống bên cạnh bếp cồn, hắn nói: “Cả người cô lạnh cóng rồi, sợ lắm sao?”

Tôi run rẩy: “Anh là yêu vật, đương nhiên sẽ không sợ rồi.”

Hắn sững người, ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn tôi, một chốc sau, hắn quay đi rồi hỏi: “Cô có mang theo nồi không? Lấy ra đi, tôi đun nước pha trà cho cô, không thôi mọi người và cô sẽ phát sốt đó. Ra ngoài lại càng không thể, chỉ có thể chết ở đây như một con bù nhìn.”

Lam Ninh quay lại, cả người cứng đờ.

Bọn tôi đều như vậy, im lặng như những tảng đá, không muốn động đậy, thậm chí không muốn mở lời nói chuyện, chỉ có Lan Tuyết là khá hơn một chút, nó lấy nồi ra bắt đầu đun nước nóng.

Đầu óc tôi rối bời, không thể nghĩ được gì.

Có rất nhiều thứ đáng ngờ trong lời nói của gã nam yêu này, nhưng tôi hoàn toàn không có cách nào để phân tích.