“Khoảng hai, ba tháng trước, phòng truyền thông, cũng chính là phòng mà chàngtrai kia đang làm việc, quản lý của phòng đó đã qua đời, vừa mới thayquản lý mới.”
“Qua đời? Nghe cách ông nói thì sự việc không chỉ đơn giản như vậy?” Lý Hoài Nhân bắt được câu chữ.
“Bởi vì quản lý Lý chết trong phòng làm việc.” Quản lý Đổng kể lại, “Chết vì bệnh tiểu đường, không hạ đường huyết kịp thời, tai biến mà chết.”
“Lúc đó có báo cảnh sát không?” Du Kinh hỏi.
“Có, nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn bình thường nên không tuyên bố ra ngoài.”
“Ngoài ý muốn, bình thường à?” Du Kinh nhắc lại từng chữ.
“Lẽ nào anh cho rằng đó là do có người cố ý gây ra?” Quản lý Quách hơi ngạc nhiên nhìn Du Kinh.
“Chúng ta tới phòng truyền thông một chuyến.”
“Vừa rồi ở bên ngoài hình như không nhìn thấy Từ Hạo Minh.” Lý Hoài Nhân nhìn một vòng, vào phòng làm việc rồi nói với Du Kinh.
“Cậu ta từ chức từ bao giờ?” Anh trực tiếp hỏi quản lý mới, quản lý mới nhìn ba người vừa bước vào, hai người trong số đó ông ta không biết, vẻ mặtnghiêm túc, người còn lại đương nhiên là tổng quản lý thường xuyên gặpmặt.
E ngại tổng quản lý còn đứng bên cạnh, ông ta đương nhiên phải trả lời.
“Sau khi tôi nhận chức một tuần cậu ta đã đưa đơn từ chức.”
Du Kinh cấp tốc đảo qua tất cả mốc thời gian trong đầu một lần, hai thángtrước, quản lý Lý chết trong phòng làm việc; hai tháng trước, tất cả tưliệu đã ngừng gửi đến chỗ giáo sư Lăng; mấy tuần trước, giáo sư Lăng bịgiết; vài ngày trước, thị trưởng bị giết.
“Nhanh chóng tìm được Từ Hạo Minh, rất có khả năng hắn chính là hung thủ.” DuKinh nói, “Bao gồm cả quản lý ở đây cũng bị hắn giết.”
“Cậu nói gì? Quán lý Lý bị giết ở đây? Không phải bệnh chết sao?” Quản lý mới sợ hãi kêu lên.
Du Kinh mặc kệ chuyện ở đây, đi ra ngoài nhìn quanh một vòng, thấy mấyngười đang làm việc với máy tính bên ngoài đều ngẩng đầu nhìn anh, cóchút kỳ quái, cũng có chút tò mò.
Anh đột nhiên mở miệng nói một câu, “Mọi người có biết quản lý của mọi người vì sao mà chết không?”
“Không phải bị tiểu đường dẫn đến tai biến à?” Một cô gái kỳ quái nhìn ngườiđàn ông cao lớn đẹp trai ùa vào phòng như gió rồi lại đi ra này.
“Vậy sao?” Hai chữ tuôn ra từ miệng Du Kinh giống như lơ đãng, anh nhìn thấy ánh mắt của một chàng trai đeo kính, có vẻ là một thực tập sinh, khônggiống với người khác.
“Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi?”Du Kinh đi tới hỏi.
“Hơn… Hơn ba tháng, vừa qua thời gian thử việc.”
“Vì sao cậu lại có biểu cảm đó?” Du Kinh chỉ vào mặt cậu ta, “Nhăn màychứng tỏ cậu không đồng ý với ý kiến của đồng nghiệp; ánh mắt nhìn dướiđất chứng tỏ cậu nhớ lại một vài chuyện không vui.”
“Tôi luôn cảm thấy rất lạ.” Chàng trai đeo kính nói.
“Vào đây.” Du Kinh xoay người đi vào phòng làm việc.
Chàng trai đứng lên đi theo, về việc này, cậu ta luôn hy vọng có thể giải đáp nghi vấn của mình.
“Nói về cái nhìn của cậu đi.” Du Kinh dựa lên bàn nói.
“Cũng không phải cái nhìn gì, chỉ là cảm giác của cá nhân tôi thôi.” Chàngtrai vò tóc nói, “Bởi vì trước khi tới đây tôi từng tìm hiểu về quản lýLý, ông ấy là một người cực kỳ để ý tới sức khỏe và cuộc sống của mình,tôi cảm thấy ông ấy mà quên chích thuốc thì thật sự kỳ quái.”
“Không, ông ấy có tiêm, có điều thứ ông ấy tiêm không phải insulin, mà là thứgì đó đã bị người ta thay đổi, về phần người kia…” Du Kinh nhìn vẻ mặtnhư chợt hiểu ra của chàng trai, nói, “Chính là Từ Hạo Minh ngồi ở đốidiện cậu.”
“Anh Hạo Minh à? Anh ấy rất tốt, luôn rất hiền hòa với mọi người.”
“Cậu xác định chưa từng nhìn thấy hắn ta có biểu cảm kỳ quái à? Ví dụ như lẳng lặng nhếch môi cười.”
“Hình như, anh nói vậy làm tôi nhớ đến một lần, cũng là một lần duy nhất.”Chàng trai rất thành thật, cho dù trong lòng không thể tin nổi ngườitừng nhiệt tình giúp đỡ mọi người lại là tội phạm giết người.
Du Kinh nhướng mày bảo cậu ta nói tiếp.
“Tính tình của quản lý Lý rất nóng nảy, có một lần một hạng mục của công tybị tung ra trên mạng, quản lý Lý bị cấp trên gọi đi phê bình. Tôi nhớhạng mục kia do anh Hạo Minh chịu trách nhiệm, vì thế quản lý Lý tứcgiận trở về gọi anh Hạo Minh vào phòng làm việc, tôi ở bên ngoài cònnghe được tiếng mắng bên trong. Khi anh Hạo Minh đi ra trên mặt có mộtvết xước, có lẽ vì quản lý Lý ở trong phòng ném tài liệu tạo thành, tôihỏi anh Hạo Minh có sao không, anh ấy đột nhiên từ vẻ mặt vô cảm rồinhếch môi cười, nói, “Không sao”. Một tuần sau, sáng sớm hôm đó chúngtôi đi làm đã thấy quản lý Lý vẫn ở trong phòng làm việc, chị Linh cảmthấy kỳ quái, à, chị Linh chính là thư ký của quản lý Lý, chị ấy đi vàomới phát hiện quản lý Lý đã tắt thở, bèn báo cảnh sát.”
“Chỗ mọi người không phải có camera an ninh sao? Lẽ nào không quay được cái gì?” Lý Hoài Nhân ở bên cạnh nghe rồi hỏi.
“Từ Hạo Minh vốn là kỹ thuật viên của phòng truyền thông, lợi hại một chútlà có thể bóp méo tần số hình ảnh, đối với hắn ta mà nói chuyện này chỉlà một bữa ăn sáng. Có lẽ ngày đó cảnh sát tới xem hình ảnh giám sátxong mới xác nhận tử vong vì lý do tự nhiên.” Du Kinh xoa chân mày nói.
Chàng trai kia rất ngạc nhiên vì Du Kinh đã đoán được hết, dùng sức gật đầu.
“Hiệu ứng đá mèo*, mà Từ Hạo Minh, chính là con mèo xui xẻo cuối cùng kia.”Du Kinh đứng lên, nhìn những người đang làm việc bên ngoài, ngày đó,điều gì khiến hắn ta hạ quyết tâm xử lý quản lý Lý?
*Hiệu ứng Đá Mèo: Trong tâm lý học có một hiệu ứng gọi là hiệu ứng “Đá conmèo”. Hiệu ứng này có thể được giải thích bằng câu chuyện sau:
Một vị chủ tịch có một cuộc họp quan trọng trong việc tái cơ cấu công ty,nhưng do mải đọc báo nên ông đã quên mất thời gian. Để không bị trễ, ông đã phóng xe rất nhanh đến chỗ làm, kết quả là ông nhận được vé phạt của một người cảnh sát giao thông cáu kỉnh và tất nhiên là ông đã đến muộn. Ông trở lại văn phòng với tâm trạng tức giận, gọi một người quản lý bán hàng vào phòng và quát mắng anh ta thậm tệ. Người quản lý này giận dữtrở lại văn phòng của mình, và gọi cô thư ký vào chỉ trích về việc anhta giao cho mà cô này chưa làm. Cô thư ký tức giận tìm đến người làm ănthời vụ và trách móc anh ta rằng vì anh ta mà cô bị ăn chửi. Người nhânviên thời vụ này mang tâm trạng bực tức về nhà và quát mắng đứa con trai về một việc gì đó. Đứa con trai như bị oan, tức giận, đúng lúc có conmèo đi qua, cậu ta tung chân đá thẳng vào con mèo. Con mèo vô hại khônghiểu chuyện gì xảy ra.
Câu chuyện này cho thấy sự oán giận và cảm xúc xấu của mọi người là sứcmạnh tổng hợp của các thành phần trong chuỗi các mối quan hệ xã hội theo dạng kim tự tháp, được lan truyền từ trên xuống dưới và kẻ yếu ớt nhấtsẽ là nạn nhân cuối cùng.
Đặt trường hợp vị chủ tịch kia đến công ty đúng giờ với một trò đùa hàihước, nói chuyện vui vẻ với cấp dưới thì sau đó niềm vui cuối cùng sẽđược truyền đến người con trai của nhân viên thời vụ và con mèo sẽ không bị ăn một cú đá thấm đòn. Do đó, phản ứng dây chuyền luẩn quẩn như mộthòn đá nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh. Các gợn sóng sẽ lan truyền và nhữngcảm xúc sẽ được lây lan ra cả cộng đồng.
“Đại ca, cục cảnh sát gửi tin tới, nói chỉ có địa chỉ của bố mẹ nuôi của Từ Hạo Minh.”
“Đi, tới đó xem sao.” Du Kinh đã dự kiến trước.
“Vậy… Vậy chuyện của quản lý Lý…” Tổng quản lý Quách vội vàng hỏi.
“Chờ bắt được Từ Hạo Minh rồi nói sau.” Du Kinh nói một câu rồi đi ra ngoài.
“Từ Hạo Minh đã biết kế hoạch thí nghiệm.” Ở trên xe, Du Kinh nói, “Vì vậyhiện giờ hắn ta nhất định đang trốn ở một nơi an toàn, không có cameraan ninh, hắn ta hiểu rõ về internet nên đang quan sát tất cả những bìnhluận trên mạng.”
“Nếu là như vậy, tất cả giải thích sẽ hợp lý.” Du Kinh thì thào tự nói.
Đó chính là lý do hung thủ chọn những nhân vật đang gây tranh cãi trênmạng, bởi vì hắn quá quen thuộc với sức mạnh của internet, hoàn cảnh hưcấu khiến mọi người bộc lộ bản tính, hắn cũng cần những lời tán thưởnghư ảo này để thỏa mãn bản thân. Như vậy, mục tiêu kế tiếp của hắn nhấtđịnh cũng ở trên mạng!
“Gọi người cấp tốc tìm kiến những người và việc đang được bàn luận sôi nổitrên mạng, tạo danh sách, mục tiêu kế tiếp… ở ngay trong đó.” Khi xuốngxe, Du Kinh dặn dò Lý Hoài Nhân.
“Xin chào, các anh là?” Sau khi hai người gõ cửa, một người phụ nữ đi ra.
“Cảnh sát.” Lý Hoài Nhân cầm thẻ cảnh sát tiến lên một bước.
Người phụ nữ nửa ngạc nhiên nửa sợ hãi để hai người vào nhà.
“Con của bà đâu?”
“Hạo Minh à? Thằng bé nói công ty cử nó đi xuất ngoại học tập một năm, nónói rất bận, cũng đã lâu tôi không liên lạc được với nó.”
“Không liên lạc được thì không tới công ty tìm à? Lẽ nào hai người không biếtcậu ta đã từ chức?” Du Kinh gọn gàng dứt khoát đáp.
“Sao… Sao cậu biết?” Người phụ nữ kinh hoàng hỏi.
“Giáo sư Lăng đã chết, bà cảm thấy việc này còn có thể giấu được?” Lý Hoài Nhân thêm một mồi lửa.
“Chồng tôi, ông ấy biết dùng máy tính, ông ấy thường dùng máy tính trong phòng chúng tôi gõ chữ, gửi thư đi, gửi xong liền xóa.” Người phụ nữ khôngbiết về máy tính, giải thích một cách đơn giản.
“Thế nhưng con trai bà đã khôi phục tất cả dữ liệu, cậu ta đã biết thínghiệm của mấy người, và những hoàn cảnh được dàn dựng cho cậu ta.”
“Không… Không thể nào?” Lần này người phụ nữ thật sự ngạc nhiên há hốc miệng.
“Lần cuối cùng gửi tài liệu là lúc nào?”
“Hình như một tháng trước, tôi không nhớ rõ. Tôi không phải làm chuyện này.Nhưng hợp đồng viết một tháng chúng tôi phải gửi một lần.” Người phụ nữbắt đầu nói năng lộn xộn.
Tất cả dấu hiệu đều biểu hiện Từ Hạo Minh đã biết mình là một phần của thínhiệm. Có lẽ hòm thư của giáo sư Lăng cũng đã bị lén xâm nhập không biết bao nhiêu lần.
Hắn căm hận, hắn cười nhạo, hắn trả thù. Hắn cũng thương hại những người giống hắn.
Bắt đầu từ khi biết sự thật, những nhân tố bị kiềm chế trong lòng hắn ta đã bị quản lý Lý đổ dầu thiêu đốt.
Thời khắc quản lý Lý được phán tử vong vì lý do tự nhiên, trong lòng màynhất định rất vui vẻ phải không? Mày đang nghĩ, ta mới là người có thểchi phối số phận người khác, đúng không?
Sau đó, mày nhìn thấy vụ án hút máu, người quan tâm đến tình hình của mọingười như mày sao có thể không biết bố mẹ Cổ Vinh Đạt vô cớ bỏ đi vì mắc bệnh về máu? Mày nghĩ tất cả là lỗi của giáo sư Lăng, mày tuồn nhữngtin tức bí mật đó lên internet, mày biết cơ hội của mày đã tới. Mày sẽtrở thành anh hùng trong mắt mọi người, tỏa sáng từ trong bóng đêm.
Nếu vậy, hiện giờ mày đang ở đâu? Mục tiêu kế tiếp của mày sẽ là ai?