Trở lại ngôi nhà nơi đã rời đi một năm rưỡi, Tả Thiên thoải mái mãn nguyện khôn cùng. Hàng ngày cô được ăn ngon, mặc đẹp, như thể chưa từng ra khỏi nhà. Nếu không có chiếc bụng bự nhắc nhở, cô suýt chút nữa nghĩ mình vẫn đang nằm mơ. Bố mẹ cũng đồng cảm, chưa bao giờ hỏi cô cuộc sống trên núi.
Buổi sáng, khi đang pha cho mình cốc sữa bột dành cho bà bầu, Tả Thiên hỏi mẹ: "Mẹ, ngày dự sinh của con sắp đến rồi, mẹ xem con có phải tới bệnh viện kiểm tra không?"
Bà Tả do dự muốn nói lại thôi.
"Mẹ, mẹ định nói gì?"
"Thiên Thiên, bố mẹ bàn bạc hỏi ý con, hay là bỏ đứa bé này đi?"
"Sao cơ?" Tả Thiên không tin vào tai mình: "Mẹ, con sắp sinh rồi."
"Nếu không bỏ thì lúc sinh ra đem cho hoặc tặng ai đấy...."
"Mẹ, con muốn đứa bé này." Tả Thiên ngắt lời mẹ.
"Thiên Thiên, con không thể nuôi nó. Con mới hai ba tuổi, không chồng mà chửa, sau này ai muốn kết hôn với con nữa? Rồi bạn bè người thân? Bọn họ sẽ nghĩ về con như thế nào?"
"Sao con phải quan tâm người khác nghĩ gì? Chuyện của con ảnh hưởng đến ai?"
"Cho dù không quan tâm, con thì sao? Tương lai vẫn phải tìm người kết hôn, người ta có chấp nhận nổi không? Chẳng lẽ con định không lấy chồng?"
"Mẹ, con thực sự không có ý định kết hôn. Giờ con có con rồi, càng bớt việc."
"Con nói nhảm gì thế?"
"Không phải nói nhảm, mẹ, con rất nghiêm túc. Nếu không bị bán tới kia, con cũng không có ý định lấy chồng."
"Con nghiêm túc thật đấy à? Con trưởng thành rồi mà vẫn không hiểu chuyện. Nếu không kết hôn, sau này già cả biết phải làm sao?"
"Chẳng phải con còn đứa bé đấy ư? Vậy là có chỗ dựa rồi."
"Con, con muốn mẹ tức chết phải không?"
"Không phải, mẹ. Con thực sự không thích kết hôn. Mẹ xem mẹ kìa, kết hôn rồi cũng có hạnh phúc đâu?"
Bị Tả Thiên chọc vào chỗ đau, bà Tả nhất thời không nói nên lời.
Tả Thiên nhanh mồm nhanh miệng, vội vã xin lỗi: "Mẹ đừng để bụng. Dù sao, con vẫn muốn đứa bé này."
Bà Tả bình tĩnh lại: "Không lẽ con vẫn nghĩ đến người đàn ông kia ư?"
"Ai ạ?"
"Bố đứa bé, người mua con ấy."
Đến lượt Tả Thiên bị hỏi khó.
Tả Chí Cương nổi giận trước quyết định của Tả Thiên, ông cho rằng cô hồ đồ, không đồng ý để cô nuôi dưỡng đứa bé. Vì thế, Tả Thiên tranh luận với bố một hồi. Rốt cuộc, chưa kịp đưa ra kết quả đồng thuận thì Tả Thiên vỡ ối, đứa bé đòi chào đời.
Sau hai tiếng rưỡi "chiến đấu" gian khổ, Tả Thiên hạ sinh con gái nặng 3kg trong tình trạng kiệt sức.
Nữ hộ sinh nói đứa bé hơi nhẹ cân nên cần chú ý chế độ dinh dưỡng trong thời gian tới.
Tả Thiên gật đầu một cách yếu ớt, nhờ mẹ mau bế con gái vào để mình ngắm. Quả nhiên là một đứa bé gầy còm, tay chân nhỏ xíu. Tả Thiên nhìn chăm chú, muốn tìm trên mặt con hình ảnh của A Viễn nhưng đáng tiếc, không có.
"Mẹ, con không muốn bỏ rơi đứa bé. Xin mẹ, hãy để con nuôi nó, con thật sự rất muốn nuôi dưỡng nó."
Tả Thiên rất buồn ngủ nhưng cô lo nhân lúc mình ngủ, bố mẹ sẽ làm chuyện khiến mình phải hối hận. Cô kéo tay mẹ van xin.
Bà Tả khó xử: "Thiên Thiên, con không biết nuôi một đứa bé vất vả thế nào đâu."
"Mẹ, con biết. Mẹ thấy đó, con có thể chịu đựng đau đớn khi sinh nở - Trước kia con sợ đau nhất. Con biết sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi nuôi con nhỏ. Con chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Con vẫn muốn nuôi nó. Con không muốn cho nó đi để sau này bản thân phải hối hận, cả đời chỉ nghĩ đến việc đi tìm con. Tâm trạng của mẹ thế nào khi con bị bán đi thì giờ đây tâm trạng của con cũng thế đó. Con không muốn có cảm giác như vậy. Chỉ có mẹ mới giúp được con, con xin mẹ."
Bà Tả cảm động, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, bà mới gật đầu: "Ừ."
Tả Thiên nhận được sự đảm bảo của mẹ, mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại, Tả Chí Công và bà Tả đang ở góc phòng thấp giọng cãi nhau.
"...Dù sao, tôi cũng ủng hộ Thiên Thiên. Tôi sẽ cùng nó nuôi đứa bé này."
"Tả Thiên còn trẻ, không hiểu chuyện. Bà sống từng tuổi này chả lẽ không biết? Giờ bà mềm lòng, để mặc nó làm liều. Khi nó lớn hơn sẽ trách mắng bà."
"Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai? Giống như tôi năm đó, đâu ngờ Tả Chí Công ông sẽ làm chuyện xằng bậy bên ngoài?"
"Bà! Chúng ta đang nói chuyện Tả Thiên, bà kéo tôi vào làm gì?"
"Tả Chí Công, vừa hay, tôi phải nói rõ chuyện này với ông. Đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ ly hôn. Tôi không muốn có một người chồng không bao giờ ở nhà. Tài sản mỗi người một nửa, tôi không muốn lợi dụng ông, nhưng cũng không muốn ông và con hồ ly tinh kia được đắc chí. Tôi muốn Tả Chí Công ông để lại một nửa chỗ ấy cho mẹ con Tả Thiên. Nếu ông không đồng ý, tôi có rất nhiều biện pháp bắt ông phải đồng ý. Tả Thiên cũng là mẹ, tôi nghĩ con bé có thể thông cảm cho tôi. Tôi và Thiên Thiên sẽ nuôi cháu ngoại, khỏi cần sự quan tâm của ông. Hôm nay, tôi thông báo với ông chuyện này, không cần ông chấp thuận."
"Cái bà này, hôm nay phát khùng à? Tôi không thèm đôi co với bà nữa." Tả Chí Công đóng sầm cửa, đi ra ngoài.
Tả Thiên đợi một lúc, gọi: "Mẹ..."
"Con tỉnh rồi à? Bố mẹ nói chuyện, con nghe hết rồi hả?"
Tả Thiên nắm chặt tay mẹ, không nói gì.
"Bây giờ con đã là mẹ, mẹ nghĩ mình già thật rồi. Mẹ cũng muốn buông bỏ, dựa vào đâu mà Tả Chí Công vừa được vợ, vừa được cả tình nhân. Phụ nữ chúng ta cứ phải chờ đợi cả đời như thế sao? Không thể để ông ấy một mình chiếm hết chuyện hay. Thực ra, phụ nữ chúng ta chỉ cần hết tình cảm thì không gì là không buông bỏ." Bà Tả vỗ tay Tả Thiên, ý bảo cô yên tâm.
Tả Thiên suy nghĩ một chút: "Mẹ, con ủng hộ. Thật ra, lúc vừa tốt nghiệp con đã định thuyết phục mẹ ly hôn bố."
Bà Tả không có vẻ gì là ngạc nhiên, gật đầu: "Đàn ông không đáng tin nhưng trẻ con thì đáng tin hơn."
Tả Thiên mỉm cười: "Mẹ, mẹ nhiều cảm xúc quá đi."
Bà Tả không cười, quay người ôm đứa bé: "Để bà xem cháu ngoan của bà nào, ôi, nó tỉnh rồi này."
"Vậy ạ? Mẹ mau bế lại đây cho con xem."
Quả nhiên, đứa bé đang mở mắt, chớp chớp mấy cái, cái miệng nhỏ chu lên.
Mẹ xem, con của con mắt hai mí, sinh ra đã hai mí nhé." Tả Thiên vui mừng ngạc nhiên.
Không đợi mẹ đáp lại, đứa bé bắt đầu khóc. Tả Thiên sợ tới mức dúi nó vào tay mẹ. Bà Tả vội đón lấy, dỗ dành một hồi vô ích. Vừa hay nữ hộ sinh đến đo nhiệt độ cho Tả Thiên, thấy vậy liền bảo: "Chắc là ị rồi, mọi người kiểm tra xem. Nếu khóc nữa là đói bụng."
Bà Tả lúng túng mở quần áo của đứa bé, đúng thật, trong tã là một bãi phân màu xanh đen to tướng. Tả Thiên vừa nhìn vừa nhăn mũi. Bà Tả không ngại ngần, với sự giúp đỡ của y tá, vội vàng thay rửa, thoa thuốc, mặc lại quần áo cho đứa bé. Dù sao trước kia bà Tả đã có kinh nghiệm nên tay chân nhanh nhẹn, xử lý lưu loát.
Đứa bé vẫn khóc, Tả Thiên lo lắng, hỏi y tá: "Phải làm sao đây? Chúng tôi quên sữa bột rồi?"
Cô y tá bật cười: "Trên người cô có lương thực tốt nhất cho đứa trẻ đấy, còn dùng sữa bột làm gì?"
Tả Thiên nhất thời không hiểu, băn khoăn suy nghĩ tại sao trên người mình lại có lương thực. Bà Tả cũng cười, bảo: "Bà mẹ ngốc này, con không định cho nó bú à?"
Tả Thiên giờ mới hiểu ý. Cô lau qua ngực, dựa theo hướng dẫn của y tá, lóng ngóng ôm đứa bé, đỡ đầu, nhét nụ hoa mình vào miệng đứa trẻ. Đứa bé ngậm lấy rồi nhả ra, tiếp tục khóc. Y tá nói: "Không sao, cứ để bé bú tiếp, đợi bé bú thông, sữa sẽ ra."
Quả nhiên, sau khi sữa về, đứa bé mút lấy mút để như bị đói từ lâu. Tả Thiên và mẹ đều cảm thấy buồn cười. Nữ y tá cũng nhìn, nói: "Con của cô xinh quá."
"Thật ư? Sao tôi không nhìn ra vẻ đẹp ấy nhỉ?"
"Cô ít thấy trẻ sơ sinh nên đương nhiên không nhận ra. Chúng tôi thường xuyên gặp nên biết so sánh. Mẹ của nó đẹp thế kia bảo sao con bé trông cũng xinh xắn. Đúng rồi, bố nó đâu?"
Bà Tả liếc nhìn Tả Thiên. Dường như biết trước sẽ có câu hỏi này, Tả Thiên không do dự, đáp: "Bố đứa bé đang ở nước ngoài, không về kịp."
"Thảo nào."
Đợi cô y tá nhiệt tình đi khỏi, bà Tả hỏi Tả Thiên: "Bố đứa bé ở nước ngoài cả đời à? Sau con định ăn nói thế nào?"
"Đơn giản mà." Tả Thiên tính trước: "Đợi hai năm nữa, con sẽ bảo bố đứa bé không trở về nữa. Con đã ly hôn với anh ấy."
"Còn hộ khẩu? Không có hộ khẩu, con cái đi học sao được?"
Tả Thiên ôm đứa bé đã no bụng, theo lời dặn của y tá, nhẹ nhàng vỗ lưng, trả lời mẹ: "Mẹ xem, có thể dùng một nửa tài sản của bố mua cho con bé cái hộ khẩu?"
Bà Tả vừa bực vừa buồn cười: "Thì ra con quyết định làm vậy?"
Tả Thiên giả làm mặt quỷ: "Cái này là con học mẹ thôi."
Bà Tả nhìn cô lắc đầu.
TrướcDanh sáchTiếp Báo lỗi chương