Cô thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng.
Khoá cửa vang lên, chị dâu đẩy cửa thò đầu vào. Một lúc sau, chị dâu lẳng lặng bưng bát cháo khoai lang bước lại gần, ngồi xuống giường định đút cho cô.
Tả Thiên gắng ngồi dậy, gọi "Chị dâu."
"Cô vẫn còn gọi tôi là chị dâu à? Không phải cô muốn chạy trốn sao? Tôi tưởng cô coi thường người chị dâu này?"
Tả Thiên hơi xấu hổ nhưng không biết nói gì cho phải, đành gọi "chị dâu" một lần nữa, bộ dạng đáng thương khiến chị dâu chỉ biết thở dài.
"Xem cô kìa, vất vả công toi không đáng. Tôi từng nói, người ở vùng này, tổ tiên của họ bao đời nay đều mua phụ nữ về làm vợ. Kỹ năng bắt vợ được truyền qua bao thế hệ. Tôi nghe nói, không phụ nữ nào trên núi có thể trốn thoát. Có người cố gắng chạy trốn, ngoại trừ bị rơi xuống vực mà chết đều bị bắt lại, không thoát khỏi rặng núi. Cô xem như là người chạy xa nhất, nhưng vẫn bị tóm lại đấy thôi." Chị dâu không biết đang khích lệ hay khuyên bảo cô nữa.
"Em gần như thành công rồi. Nếu ở thôn Thượng Thuỷ gặp được người tốt, không phải đám người bại hoại kia thì..." Tả Thiên thật sự không cam lòng.
"Xung quanh đây không ai là không biết người trên núi mua bán vợ. Sao không thấy chính quyền can thiệp?" Chị dâu lạnh lùng cắt lời Tả Thiên: "Chính quyền không quan tâm, không muốn gây phiền phức."
Tả Thiên nhớ lại cảnh chạy trốn. Người duy nhất giúp đỡ cô là một cậu bé đốn củi bảy tám tuổi. Có lẽ, chính quyền địa phương không đáng tin cậy. Tả Thiên nghĩ đến mấy chương trình tài liệu cô xem trên tivi trước đây. Nhiều bi kịch đã xảy ra bởi sự dối trá của chính quyền địa phương. Không lẽ suốt đời cô không thể ra khỏi chốn này ư?
Chị dâu nhìn Tả Thiên sầu não, vỗ tay cô an ủi: "A Viễn là người tốt, hình thức cũng được. Sao cô không chấp nhận sống cùng chú ấy? Chú ấy vì cô mà gầy rộc đi đấy."
Tả Thiên nhớ lại chuyện bị A Viễn la mắng đánh đập đêm hôm trước, cô mím môi tỏ ý không đồng tình.
"A Viễn đối xử với cô như vậy là tốt rồi. Dùng áo đánh người đâu có tính là đánh? Năm đó tôi bị anh trai chú ấy đánh, cô biết anh ta lấy gì đánh không? Anh ta dùng then cửa. Mấy chiếc xương sườn của tôi đều bị gãy hết. Tôi còn nghe kể, bọn họ từng đánh chết những cô vợ bỏ trốn. Cô đúng là có phúc mà không biết."
Tả Thiên lắc đầu, không muốn thảo luận về chủ đề này."Chị dâu, em ngủ mấy ngày rồi?"
"Bốn hôm nữa là hết năm."
"Cha của A Viễn thế nào? Có bị ngã nghiêm trọng không?""May xương cốt không bị tổn thương. Nhưng do lớn tuổi nên hồi phục chậm, hiện tại không thể cử động nhiều.""Hôm em bị bắt trở lại, chẳng phải ông ấy vẫn ra ngoài sao?"
"Cô gây chuyện lớn như vậy, sao có thể không ra? Ông ấy bắt anh em A Ly khiêng ra đấy."
"Tiểu Bình đâu?"
"Anh em nó đang chơi ở ngoài.""Em gái thì sao?""Đang giặt quần áo. Mấy ngày tới đừng có chọc nó, nó đang rất khó chịu với cô."
"Còn...anh ấy?"
"Ai? A Viễn á? Chú ấy xuống núi đưa tiền cho A Côn rồi. Vì chuyện của cô đó."
Tả Thiên gật đầu, cô biết: "A Viễn lấy đâu ra hai nghìn tệ đưa cho A Côn?""Chú ấy bảo lấy chỗ tiền định đưa cho Từ Đại Lâm để trả cho A Côn trước. Món tiền ấy vốn thiếu một ít nên A Viễn đến bệnh viện huyện bán máu, được sáu trăm tệ coi như đủ. Chú ấy nói mấy ngày tới sẽ lại đến đó, kiếm đủ tiền đưa cho Từ Đại Lâm. A Ly và em gái nói cũng muốn đi nhưng A Viễn không chịu. Chú ấy còn bảo, cô gây chuyện, nên chú ấy phải là người gánh vác."
Tả Thiên ngạc nhiên nhìn chị dâu, cô biết chị dâu chưa bao giờ nói dối.
Chị dâu thấy Tả Thiên im lặng, tưởng cô mệt liền giúp cô nằm xuống, còn mình thì ra ngoài. Tả Thiên nghe thấy tiếng cửa khoá.Nhớ lại chuyện mình bị nhốt trong tiệm ở thôn Thượng Thuỷ, mong A Viễn đến cứu.
Nhưng lại bị A Viễn quát mắng đánh đập khiến cô thất vọng đau khổ. Giờ nghe chuyện A Viễn bán máu, cô không biết nên nghĩ về con người này như thế nào. Cô thử phân tích nguyên nhân và hậu quả của những việc đó. Dường như, cô và A Viễn vừa sai vừa không sai. Rốt ruộc, là ai phải chịu trách nhiệm toàn bộ? Chẳng lẽ, đúng như lời chị dâu, đây đều là số mệnh?
Bữa tối là do A Viễn mang vào. Tả Thiên lén quan sát anh, quả nhiên gầy hơn trước, hơn nữa râu ria xồm xoàm, không còn vẻ điển trai ngày xưa, hết sức tiều tuỵ. Nghĩ đến việc anh ra ngoài bán máu, Tả Thiên vẫn có chút không đành lòng. Nhưng nhớ tới việc anh dùng áo khoác đánh mình, trái tim cô lại đông cứng.
A Viễn ngồi im đút cơm cho Tả Thiên, cô cũng lẳng lặng há miệng, như thể vợ chồng giận dỗi nhau, không ai nhìn ai. Tả Thiên cảm thấy no, nghiêng đầu sang bên tỏ ý không muốn ăn tiếp. A Viễn vẫn đặt chiếc thìa bên miệng cô, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, thể hiện rõ ý ép Tả Thiên phải ăn cho xong. Tả Thiên bất lực, đành húp từng thìa nhỏ hết chỗ cháo dư. Cả hai cùng diễn kịch câm, không trao đổi bất kỳ câu gì.
Ăn xong, A Viễn khoá cửa ra ngoài, suốt đêm không vào. Tả Thiên không khỏi thắc mắc, mấy ngày nay A Viễn ngủ ở đâu. Khi Tả Thiên dần dần hồi phục, gia đình A Viễn cũng đón một cái Tết đơn giản, đến bánh pháo cũng không mua nổi. Bị giam trong phòng, Tả Thiên nghe tiếng pháo nhà người ta, ngẫm nghĩ, nếu A Viễn không mua mình, anh có thể lấy Từ Ngọc Đào, không phải bồi thường cho Từ Đại Lâm, gia đình cũng không phải đón năm mới một cách khốn khổ như vậy. Cho nên, đây hoàn toàn là do A Viễn tự gây tội thì phải chịu tội.
Tả Thiên chưa kịp hả hê, lại nghĩ tiếp, nếu A Viễn không mua mình thì mình sẽ ở đâu? Người đàn ông nào sẽ thay thế vị trí của A Viễn? Vừa nhớ tới tên lưu manh sờ ngực mình ở thôn Thượng Thuỷ, Tả Thiên liền rùng mình.
A Viễn vẫn không nói chuyện với Tả Thiên, Tả Thiên cũng đáp lễ anh như vậy. Dường như ai mở miệng trước sẽ cúi đầu nhận thua. Cô em gái đối xử với Tả Thiên ngày càng tồi tệ hơn, tên của cô đổi từ "hồ ly tinh" thành "sói mắt trắng" (đồ vô ơn). Trong miệng cô ta, Tả Thiên chưa từng tiến hoá thành người. Người hoà đồng duy nhất là chị dâu. Nếu không có chị dâu, cả ngày bị nhốt trong căn phòng u ám không có việc gì làm, Tả Thiên nhất định sẽ phát điên vì buồn chán.
Sau Tết nguyên đán, A Viễn về phòng, bắt đầu thực hiện "quyền sở hữu" đối với cơ thể Tả Thiên. Cả hai làm chuyện nam nữ trong im lặng, cho dù chuyện ấy có hoà hợp tới mức nào, vẫn không ai lên tiếng. Chị dâu khuyên nhủ Tả Thiên, dù gì cũng là vợ chồng, muốn sống với nhau cả đời thì Tả Thiên không nên ngang ngạnh làm mình chịu khổ. Còn nói A Viễn là đàn ông, thể diện quan trọng hơn, muốn cô chịu thua trước thì "ngày hết hạn tù" mới mau đến. Tả Thiên không đồng ý, cô thấy mình không sai, huống hồ tự do không triệt để không đáng để cô hy sinh phẩm giá cúi đầu trước A Viễn.
TrướcDanh sáchTiếp Báo lỗi chương