Du Tịch mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, gương thần một hồi lâu mới miễn cưỡng làm đôi mắt nhìn rõ xung quanh. Lọt vào tầm mắt là một cái bồn tắm lớn có thể chứa một người, nước bên trong lạnh lẽo bao lấy thân cậu.
Mũi quanh quẩn một mùi tanh nhàn nhạt, Du Tịch khó chịu mà nhăn mày, đột nhiên phát hiện nước bên trong bồn nhuộm thành màu hồng nhạt, mà nguyên nhân chính là do vết thương ở tay của cậu đang rủ xuống bồn tắm! Miệng vết thương không sâu lắm nhưng do ngâm trong nước nên máu không ngừng ồ ạt chảy ra.
Đây là xảy ra chuyện gì? Du Tịch cả kinh vội vàng đem tay nâng lên, cậu đột nhiên muốn đứng lên chạy khỏi bồn tắm, nhưng trước mắt tối sầm lại lần nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Mất máu quá nhiều khiến cả người của cậu rét run vô lực, vật thể trước mắt cũng trở nên vặn vẹo, kể cả cảnh vật xung quanh cũng trở nên xa lạ nhưng cậu không kịp tự hỏi những việc khác. Cậu áp chế cơn buồn ngủ, dùng tay không bị thương ngăn chặn vết thương, dùng hết sức lực chống thân thể đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài, Du Tịch liền thấy một con robot nhỏ cao tới đầu gối của cậu đang di chuyển lại đây, âm thanh lạnh băng của máy móc vang lên:" kiểm tra đo lường sinh mệnh của chủ nhân đang rất yếu, có hay không yêu cầu trợ giúp?"
Đây là thứ gì? Siri? Tiểu ái?
Du Tịch không kịp suy nghĩ nhiều, cậu chỉ biết nếu tiếp tục như vậy mình sẽ chết, vì thế hít một hơi, nói: " Phiền toái...giúp ta gọi 120..." ( Cua: hình như là số cấp cứu bên Trung)
Nói xong trước mắt một mảnh mơ hồ.
Du Tịch lần nữa tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở một phòng bệnh trắng tinh, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng, phòng phương tiện đơn giản cực kỳ. Bệnh viện? Hắn âm thầm thở ra một hơi, nhặt về một cái mạng.
Quay đầu nhìn lại miệng vết thương đã được băng bó tốt, bên kia còn treo một bịch có chứa chất lỏng màu lam nhạt đang nhích từng tí để truyền dịch vào thân thể còn có một ít ánh sáng lưu động kỳ diệu.
Đáy lòng Du Tịch lại lần nữa dâng lên cảm giác quái dị, nơi này so với bệnh viện không quá giống nhau. Tuy rằng cậu không hiểu y dược học, nhưng loại truyền dịch này cũng không hẳn là nước muối đường glucose, tại sao nước trong bình truyền lại có màu lam?
Cậu đột nhiên dâng lên một ý tưởng hoang đường, còn chưa kịp nghĩ ngợi, một tiếng " Tích "cậu đã bị rời đi, giường bệnh cùng với tàu điện ngầm hoạt động y như nhau. Du Tịch líu lưỡi, bệnh viện nhà ai có thể cao cấp như vậy?
Một cô gái mặc quần áo màu trắng, trước ngực đeo một đồ vật hình thù kỳ quái màu xanh lam, có thể chính là hộ sĩ.
Hộ sĩ lạnh mặt đi lên trước, lấy ra trước ngực một cái bút điện tử tản ra án sáng màu huỳnh quang nhàn nhạt," Tỉnh? Hiện tại trong người có nơi nào không thoải mái hay không?"
Du Tịch bị động tác của nàng doạ cho hoảng sợ, nửa ngày mới ngơ ngác mà đáp lời, "A?"
Nói xong lại bị chính thanh âm của mình làm hoảng sợ, này, này không phải là thanh âm của cậu! Tuy rằng cùng chính mình có vài phần tương tự, nhưng thanh âm này càng trong trẻo và mềm mại hơn một chút, có lẽ bởi vì không uống nước, nghe tới cư nhiên còn có vài phần lưu manh. Nhưng Du Tịch nghe thanh âm đang nói hai mươi mấy năm vẫn là có thể khẳng định, này tuyệt đối không phải thanh âm của mình!
Cậu áp xuống sóng to gió lớn trong lòng, thu liễm hỏi: "Cảm ơn cột đã chiếu cố, ta... Có thể hay không hỏi một chút nơi này là đâu?"
Hộ sĩ sửng sốt, ánh mắt quái dị mà nhìn hắn: "Trung tâm trị liệu sở a...... Ngươi sẽ không muốn hỏi ngươi vì cái gì lại ở chỗ này đi?"
Du Tịch nhanh chóng lắc đầu, cười mỉa: " không có việc gì, ta chỉ là có chút không phản ứng kịp ".Du Tịch thầm nghĩ, người này giống như đối với mình có địch ý, chỉ là bộ dáng không rõ ràng lắm cũng không dễ dàng bại lộ.
Hộ sỹ xem bộ dáng cậu giống như không có gì đáng ngại, còn có thể nói giỡn, cũng không có gì không thoải mái vì thế liền không hỏi lại cậu nữa, nhưng chính mình lại kỳ quái mà nhìn cây bút phát quang một hồi, cũng chỉ có Du Tịch nhìn ra. Cuối cùng lại "tích" một tiếng, ánh sáng biến mất, hộ sĩ đem bút cất lại vào trong túi,muốn nói lại thôi.
Nhưng nhịn mãi vẫn là không nhịn được, hộ sĩ lộ ra ánh mắt thương hại nhìn cậu:"Ngươi... Việc mình làm thì phải gánh vác hậu quả, đừng đòi chết đòi sống, tự sống cho tốt đi."
Nước thuốc truyền xong rồi, hộ sĩ cho cậu rút kim ra.
Du Tịch nhẹ nhàng cắn môi, quả nhiên thân thể này là nghĩ quẩn nên muốn tự sát, trên mặt lại ngoan ngoãn mà đáp lại: "Ta đã biết, ta về sau làm việc sẽ suy xét hậu quả, cảm ơn ngươi."
Hộ sĩ mặt đỏ lên, ngăn chặn miệng kim rồi thầm mắng chính mình là nhan cẩu
Hộ sĩ mặt đỏ lên, ngăn chặn lỗ kim thầm mắng chính mình là nhan cẩu,tức giận chính mình vì Du Tịch mà ngăn chặn, nói xong liền rồi đi khỏi phòng bệnh nhưng lại bị Du Tịch gọi lại.
Du Tịch chớp mắt to, có điểm thẹn thùng mà nói, "Ngượng ngùng, ngươi có thể giúp mở TV lên có được hay không? Ta có hơi nhàm chán?"
Hộ sĩ hồ nghi, "TV? Ngươi là nói quang ảnh sao?"
Du Tịch yên lặng ghi nhớ tên này,gật gật đầu.
Hộ sĩ buồn bực mà liếc cậu một cái, nhưng cũng chưa nói gì, đến bên tay vịn ở biên lan can giờng bệnh nhấn nút màu đỏ một cái, quang ảnh liền mở.
Du Tịch: "......" Chốt mở cư nhiên lại ở gần mình như vậy......
Cám tạ hộ sĩ, hộ sĩ dặn dò cậu đừng chạy lung tung, nàng đi ra ngoài lấy thuốc, nói xong liền rồi khỏi phòng bệnh. Cửa hình như là tự động cảm ứng, mày vừa đi nó đã lập tức khép lại, Du Tịch cũng lập tức nhảy xuống khỏi giường, giống như trên giường đang có một con quái vật vậy.
Mở cửa bên hông phòng bệnh, quả nhiên là toilet. Ngày Tuy rằng đơn giản, những thứ nên đều có, nói không chừng đây là phòng bệnh cao cấp.
Du Tịch một bên nghĩ như vậy, bước nhanh đến trước gương.
Du Tịch yêu cầu hộ sĩ mở TV quả thực chính xác, tiếng của TV vừa lúc che đi thanh âm hoảng hốt của cậu. Du Tịch nghệch mặt ở trước gương, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí thật kĩ lưỡng nhưng tay cậu vẫn run rấy mà đặt lên mặt gương.
Người trong gương do bệnh mà gương mặt tái nhợt, tuy vậy nhưng không khó coi, một bộ dáng xinh đẹp yếu ớt. Thiếu niên trong gương có một mái tóc màu đen mềm mại, vài sợi tóc con hơi lười nhác mà cuộn lại, lông mày hắn hơi nhếch lên, bên dưới là một đôi mắt đào hoa, nhìn kĩ phía dưới còn có một nốt lệ chí nhạt nhưng lại rất cuốn hút, đem lại cảm giác câu nhân cực kì.
Rõ ràng là một tướng mạo cực kỳ xuất sắc nhưng Du Tịch lại nhớ đến một từ ngữ không tốt lắm...Kỹ nữ.
Trên mạng thường nói kỹ nữ nữ khí, yêu diễm đồ đê tiện, vừa không thanh thuần cũng thực làm ra vẻ diện mạo! Du Tịch vừa nhịn xuống những lời nói thô tục bên miệng.
Gương mặt này kỳ thật cùng Du Tịch nguyên bản diện mạo có sáu bảy phân tương tự, nhưng hắn nhưng không có loại khí chất như thế này nha! Nguyên bản diện mạo của Du Tịch, ai thấy cũng muốn khen một câu thiếu niên phong hoa chính trực, cười lên như ánh mặt trời ngọt ngào động nhân tâm.
Du Tịch xây dựng lại tâm lí của mình, thử soi gương mỉm cười nhưng giây tiếp theo đã muốn đem gương ném đi. Hồ ly tinh trong gường là ai aaa?!
Du Tịch đột nhiên có một cái ý nghĩ đáng sợ, thanh âm thân thể này cũng thập phầm êm tai, nên sẽ không......
Cậu thầm hít một hơi, nhanh chóng kéo dây quần nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa vui mừng mà khóc. Còn tốt còn tốt, tiểu điểu điểu vẫn còn nguyên! ( Cua: ha ha ha)
Bất quá, ân? Du Tịch lại kéo ra nhìn thoáng qua......Tiểu điểu điểu của cậu như thế nào so với trước kia lại nhỏ hơn một vòng?! ( Cua: thì do ông chỉ bị đè thôi nên to cũng làm được gì đâu nào)
Thật · tiểu điểu điểu!
"Dựa." Cái này hắn thật sự không nhịn xuống thô tục, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà mặt cậu chỉ là đẹp hơn một chút, còn không phải loại đẹp đứng đắn gì, tiểu điểu điểu lại nhỏ hẳn một vòng?!
Đang muốn chửi đổng, đột nhiên trong đầu leng keng vang lên một tiếng, "Thân phận thẩm tra đối chiếu xong, đưa vào tin tức thế giới."
Du Tịch lập tức nhăn lại mày, cảnh giác mà nhìn quanh một vòng, không phát hiện bất luận cái gì khác thường, trong phòng cũng không có tiến vào người.
"Ân?"
"Đưa vào xong, thỉnh ký chủ tìm đọc." Âm thanh máy móc lạnh tanh một lần nữa vang lên.
Lần này Du Tịch cuối cùng cũng phát hiện điểm không thích hợp, thanh âm đang phát ra này tựa hồ không có thông qua bất luận cái gì, truyền đến trong đầu của cậu. Đổi thân thể cũng đã trải qua, Du Tịch thừa nhận tinh thần của mình đã rắn chắc hơn nhiều, không có kinh ngạc mà hét toáng lên, bình ổn tâm trạng dưới đáy lòng nói một câu: " Làm thế nào có thể tìm đọc được?"
Âm thanh máy móc không một tia cảm tình nói:" Thức hải của ký chủ cùng ta trực tiếp câu thông, ta là hệ thống 666 ngươi chỉ cần mặc niệm tên của ta có thể xem xét hệ thống thương thành và hệ thống balo."
Du Tịch dựa theo lời nó nói thử một chút, phát hiện trong ý thức quả nhiên xuất hiện một quyển sách. Sách tựa hồ không thể khép lại, trực tiếp mở ra, trang thứ nhất thuyết minh về thế giới tương lai.
Thế giới tương lai? Du Tịch nhíu mày, rồi sau đó ngưng thần xem tiếp. Xem xong rồi cư nhiên vẫn cảm thấy không chân thật, cậu xuyên đến hàng tỷ năm sau ở thế giới tương lai, cho nên những đồ vật khi nãy cũng không phải là đồ công nghệ cao gì, đối với thế giới tương lai mà nói giống như việc ăn cơm uống nước bình thường.
Du Tịch cười khổ, chính mình tốt xấu tự nhận bản thân cũng rất trào lưu, không nghĩ tới đây lại thành người cổ.
Hiện tại vũ trụ tự do giao thông, các trạm tàu vũ trụ như những trạm tàu điện ngầm vậy, gọn gàng ngăn nắp. Người trái đất thân thể đã tiến hóa nhiều dựa vào hoàn cảnh, không, hiện tại bọn họ không thể gọi là người trái đất vì trái đất đã sớm trở thành lịch sử từ lâu, đã hoá thành bụi bặm rơi vào trong ngân hà vô tận.
Người trái đất sau khi rời hành tinh mẹ rồi nắm giữ sinh hoạt bằng khoa học kỹ thuật ở vũ trụ, các hệ hành tinh được khai phá nằm rải rác ở vũ trụ. Trong vũ trụ tiềm tàng một ít nguy hiểm, rất nhiều giống loài vì sinh tồn mà bọn họ có thể tiến hóa ngày càng cao cấp, trở thành chủng tộc chiến đấu hung hãn nhất vũ trụ, trái đất từng có rất nhiều văn hóa khác nhau nhưng theo thời gian đã dần dần bị thất truyền.
Nhiều học giả đã nghiên cứu nhiều loại văn hóa khác nhau, hết thảy chậm rãi đều chuyển biến tốt đẹp. Tuy nhiên việc khó giải quyết chính là chủng tộc" Lấy thực vi thiên" ( lấy ăn làm gốc) đang bị mất đi, hiện tại phổ biến khi đói là bổ phẩm bổ sung năng lượng do viện khoa học nghiên cứu chế tạo dinh dưỡng dịch.
Vì chiến đấu, nhân loại từng vứt bỏ việc nấu cơm phức tạp, từ bỏ nhất thời miệng lưỡi không có dục vọng, phương tiện dinh dưỡng dịch, cho dù nó vô vị nhưng thắng ở hiệu suất cao. Nhưng trong thời gian dài, thiên tính thèm khát mỹ thực liền không thể áp xuống được, nhưng đồ vật đã ném đi lâu lắm rồi há có thể dễ dàng nhặt lên lại.
【 kiểm tra đo lường sinh mệnh của ký chủ ở thế giới trước đã ngưng hẳn, hệ thống phân biệt được ngài cùng bản thể có độ trùng hợp cực cao và thiên phú của ngài là siêu cấp mỹ thực, quyết định gửi ngài vào trong cơ thể này để ngài khôi phục sinh mệnh. yêu cầu của nhiệm vụ rất đơn giản, vì tương lai của thế giới mà tăng thêm một ít sinh cơ là được】
Du Tịch đọc được những lời cuối cùng này, m*.Đến, đem cậu gọi tới chỉ để làm một cái công cụ.
Như nghe được suy nghĩ của cậu, bên trên mặt sách lại hiện ra một câu:
【 truyền bá văn hóa mỹ thực, tích góp giá trị fans, thí chủ có thể sử dụng tích phân để trao đổi những vật phẩm mà người cảm thấy hứng thú ở thương thành của hệ thống. Có thể thêm một lần cơ hội sống, sống đến hàng tỷ năm sau, cớ sao không làm nha? 】
Những lời này thật ra cũng giống mô giống dạng, Du Tịch cuối cùng cũng không có chửi thầm, nhưng đến lúc cậu nhìn thất một chỗi số liệu_ _
【 trước mắt kiểm tra đo lường giá trị fans của ký chủ: -10000000000, giá trị âm quá cao, không thể kiểm tra đo lường đến cụ thể. 】
Du Tịch: "???"
Giá trị âm cao ngất??? Vậy đến triệu năm chuột chạy vẫn chưa thể trải nghiệm "Cuộc sống diệu thú"??!